Cối Xay Gió Màu Xanh - Mộng Tiêu Nhị

Chương 36

Bên phía tay cầm đũa của Chu Thời Diệc bị cánh tay cô chắn ngang, gắp đồ ăn không thuận tiện. Anh nghiêng đầu: “Đổi chỗ với anh nhé?”

Chung Ức do dự hai giây, chợt nhận ra mình ngồi sát quá làm anh khó ăn. Cô khẽ gật đầu, hai người hoán đổi chỗ ngồi.

Thật ra chỉ cần ngồi cách nhau một chút là được, nhưng cả hai đều hiểu ý, không ai nói ra.

Đổi chỗ xong, vai phải của cô khẽ chạm vào cánh tay trái của anh.

Chỉ cách nhau một lớp vải cotton, ngồi một lúc lâu, hơi ấm và sự rắn chắc nơi cánh tay anh ngày càng rõ rệt.

Chung Ức đang ăn sô-cô-la thì một nhân viên phục vụ đi ngang qua bất chợt dừng bước, cúi người nhặt chiếc áo vest rơi dưới đất.

Lúc đổi chỗ, không biết từ khi nào mà chiếc áo vest vắt trên lưng ghế đã rơi xuống nhưng hai người không ai để ý.

“Áo của anh rơi ạ.”

Chung Ức quay đầu nhìn, hóa ra là áo vest của Chu Thời Diệc. “Cảm ơn.” Cô nhận lấy, phủi nhẹ mấy cái rồi tiện tay đặt lên đùi mình.

Hương thơm lạnh mát vương trên áo vest của anh lan toả trong không khí.

Chu Thời Diệc liếc nhìn chiếc áo, nghĩ ngợi trong chốc lát rồi bảo cô: “Xem thử túi trong đi, có đồ của em.”

Chung Ức nghĩ chắc là mấy chiếc kẹp tóc cô gửi nhờ anh, thò tay vào, đầu ngón tay lại chạm phải một vật kim loại mát lạnh. Lấy ra xem thì là mấy miếng nam châm dán tủ lạnh quen thuộc.

Tim cô đập thình thịch.

Không dám tin, cô lại đưa tay vào lần nữa.

Lần này lấy ra một tờ giấy ghi chú nhỏ. Lúc ấy cô mới hiểu vì sao anh lại cất công đi mua sô-cô-la cho cô.

“Sao tự nhiên anh lại về căn nhà đó?”

Cô liếc qua mẩu giấy ghi chú, rồi lập tức nhìn chằm chằm vào gương mặt nghiêng của anh.

Đã từng bên nhau bốn năm, cô hiểu rõ anh. Người như anh không thể nào tự hạ mình mà quay lại nơi ấy.

Chu Thời Diệc khẽ nâng cằm về phía mảnh giấy ghi chú, không trả lời mà hỏi ngược: “Viết lời xin lỗi trên đó, em nghĩ anh nhìn thấy được sao?”

Chung Ức lại nhìn tờ giấy trên tay. “Biết là anh không nhìn thấy.” Nhưng có lẽ trong lòng vẫn hy vọng một ngày nào đó anh sẽ thấy.

Ban đầu cô không định viết nhiều, cũng không biết nên viết gì.

Cầm bút rất lâu, mãi chẳng biết mở lời ra sao.

Rồi cứ thế, từng chữ từng dòng nối tiếp nhau, viết thành một đoạn dài.

Khi ấy, lời xin lỗi hoàn toàn là thật lòng.

Im lặng một lúc, Chu Thời Diệc lên tiếng: “Đã biết anh không nhìn thấy, sao không gọi điện cho anh? Dù em không có ý quay lại, chỉ cần em gọi, anh vẫn sẽ ra tiễn em.”

Chung Ức không đáp, trong lòng chua xót.

Cô nhét mấy miếng nam châm dán tủ lạnh trở lại túi áo, tờ giấy ghi chú thì giữ lại.

Chu Thời Diệc bảo: “Viết cho anh thì để lại cho anh.”

Chung Ức gập đôi tờ giấy, dùng lực miết ra một nếp gấp thật rõ, rồi xé làm hai, nửa trên nhét lại vào túi áo vest, nửa dưới cất vào túi xách của mình.

Chu Thời Diệc nhìn cô, cười nhạt: “Lời nhắc mua sô-cô-la thì để cho anh, còn lời nhận lỗi thì tự mình giữ lại?”

Chung Ức không nói gì.

Vì cô muốn trực tiếp nói lời xin lỗi với anh.

Món ăn lần lượt được mang lên. Chung Ức nhìn đĩa cá phi lê nấu với tôm viên và món khoai môn chiên tơ vàng mới được dọn, hỏi: “Trước giờ anh không ăn khoai môn chiên mà?”

Chu Thời Diệc đáp: “Loại mặn thì được. Có người giới thiệu, thử rồi thấy cũng được.”

Không có ý gì khác, chỉ đơn giản là thấy ngon.

Chung Ức không hỏi ai giới thiệu nữa.

Anh từng nói, mấy năm qua, nhiều thói quen đã thay đổi.

Khi anh định xử lý chiếc váy cưới lần thứ hai, dự định chuẩn bị bắt đầu cuộc sống mới với người phù hợp, những thói quen từng gắn với cô dĩ nhiên cũng dần thay đổi.

Bao gồm cả việc không còn pha latte đậu đỏ nữa.

“Cây cẩm tú cầu trước cửa nhà mình còn không?” Cô chuyển đề tài.

“Còn.”

Chung Ức bỗng cảm thấy rất muốn quay về xem, bởi nơi ấy chỉ có kỷ niệm của hai người.

Nhưng gần đây công việc quá bận, hai tuần nữa lại tổ chức đám cưới, cô không thể thu xếp được thời gian.

Chu Thời Diệc dùng bữa xong, đặt đũa xuống, cầm cốc nước nhấp một ngụm.

Thấy anh ăn xong, Chung Ức đưa áo vest trả lại.

Đĩa khoai môn chiên ấy, anh vẫn chưa ăn hết.

Hai người cũng không vội rời nhà hàng.

Ở hai phòng khác nhau, về khách sạn cũng không có chỗ nào để trò chuyện như lúc này.

Chung Ức đưa nốt miếng sô-cô-la cuối cùng vào miệng, nghiêng đầu nói: “Cảm ơn anh đã bay xa như thế để mua sô-cô-la cho em.”

Chu Thời Diệc nhìn cô: “Em còn thích gì nữa không? Sau này anh đi công tác sẽ mua cho em.”

Chung Ức không muốn yêu cầu gì: “Anh cứ chọn theo ý anh. Lần *****ên anh mua cho em loại sô-cô-la này cũng đâu có hỏi em có thích không.” Nhưng anh đã tự tay chọn, sao cô lại không thích cho được.

Nhiều khi, điều cô thích không phải món quà, mà là cảm giác được anh đặt trong tim mọi lúc mọi nơi.

Hai người lại ngồi trong nhà hàng thêm hai mươi phút, rồi thanh toán ra về.

Vào thang máy khách sạn, Chung Ức mới biết anh ở tầng nào.

Lần này, phòng hai người cách nhau bốn tầng.

Chu Thời Diệc hủy nút tầng mình, trước tiên đưa cô về phòng.

Chung Ức khẽ vuốt túi giấy đựng sô-cô-la trong tay, ngầm tính thời gian từ khi anh rời Bắc Thành đến khi hạ cánh ở Giang Thành. Giữa chặng bay còn đi qua hai quốc gia, gần như không có lúc nào nghỉ ngơi.

Phòng cô ở gần thang máy, chỉ vài chục giây đã đến.

Chu Thời Diệc đứng đợi cô mở cửa, muốn chắc chắn thấy cô đã khóa cửa an toàn mới quay đi.

Chung Ức quẹt thẻ phòng nhưng không vào ngay, quay người đối diện với anh.

Cô lấy từ trong túi vải ra nửa mẩu giấy ghi chú còn lại: “Cái này vẫn nên để chỗ anh.” Nói rồi cô vén vạt áo vest của anh.

Chu Thời Diệc cúi mắt nhìn cô. Hai người vẫn còn chút khoảng cách, anh bước lên nửa bước, để cô không phải duỗi hẳn tay cũng có thể đút tờ giấy vào túi trong áo vest.

Sau khi nhét vào, Chung Ức chưa buông ngay, còn khẽ lần tìm trong túi trong.

Chu Thời Diệc mặc cho cô làm.

“Cái kẹp tóc của em đâu?” Cô bất chợt ngẩng đầu hỏi.

“Ở nhà rồi. Bay đường dài anh không mang theo.”

Ngừng một chút, Chu Thời Diệc nói thêm: “Về nhà anh sẽ luôn mang theo bên người.”

Thật ra cái kẹp tóc ấy cô không cần dùng đến, nhưng Chung Ức vẫn khẽ gật đầu, rồi mới buông áo anh ra.

Hành lang dài vắng lặng.

Cô nhìn anh, lời xin lỗi viết trên giấy không bằng nói trực tiếp: “Em xin lỗi, lúc ấy đã làm ầm ĩ đến thế, còn nói nhiều lời khiến anh tổn thương.”

Chu Thời Diệc nói: “Không sao.”

Anh chưa bao giờ cần cô phải xin lỗi.

Dù có lỗi, cũng không cần phải xin lỗi.

“Ngủ ngon.”

Chu Thời Diệc dặn: “Ngủ sớm một chút.”

Chung Ức khẽ đáp, xoay người mở cửa vào phòng.

Chu Thời Diệc nhìn cánh cửa khép lại. Anh còn nghĩ cô sẽ nhân lúc này ôm anh một cái, hoặc hỏi anh có thể cho cô một cái ôm không.

Nhưng cô chỉ lặng lẽ đặt lại tờ giấy.

Cô nói sau lễ cưới sẽ nghiêm túc ở bên anh. Với trạng thái bây giờ của cô, anh thật sự không biết cô định ở bên anh như thế nào.

Về đến phòng trên lầu, Chu Thời Diệc nhận được tin nhắn của mẹ.

Thời Phạn Âm: [Bố con về rồi. Nghe quản gia nói, hôm qua đã về nhà.]

Bà vừa đi nghỉ dưỡng về, thấy trong phòng có người, vẫn chưa quen.

[Nghe bố con nói, hai nhà sẽ ăn một bữa cơm chung?]

Chu Thời Diệc: [Vâng.]

Thời Phạn Âm nhắn chúc mừng con trai: [Cuối cùng cũng ra mắt gia đình, tuy là muộn mất mấy năm.]

Không phải Chu Thời Diệc chưa từng muốn đưa Chung Ức về nhà. Trước khi chia tay, dù đã chụp bộ ảnh cưới thứ hai, quan hệ giữa hai người vẫn lạnh nhạt, chưa thật sự được hoà giải. Sau lần cuối cùng không kiềm chế được lời nói, hai người gần như không còn liên lạc.

Anh từng gọi điện nói với mẹ, đợi thời tiết ấm hơn, Chung Ức xong việc bên dự án, sẽ đưa cô về nhà.

Nhưng chỉ hai tuần sau cuộc gọi ấy, anh và cô đã chia tay.

Thời Phạn Âm lại nhắn: [Con định hôm nào gặp mặt?]

Chu Thời Diệc: [Con và Chung Ức đang đi công tác ở Giang Thành, về rồi sẽ sắp xếp.]

Ở Giang Thành ba ngày, sau khi tham quan xong phòng thí nghiệm và nhà máy của Bán Dẫn Khôn Thần, hai người lên đường trở về.

Lúc đó, chỉ còn hai tuần nữa là đến lễ cưới.

Vừa xuống sân bay Bắc Thành, Chu Thời Diệc liền về thẳng nhà bố mẹ.

Hiếm khi mẹ anh cũng có nhà.

Trong ký ức của anh, bố mẹ rất ít khi cùng được nghỉ.

Mẹ đang ung dung uống trà chiều trong phòng ăn, bên cạnh đặt hai chiếc laptop.

Bố đang nghe điện thoại. Thấy anh bước vào, ông nói dăm ba câu rồi kết thúc cuộc gọi.

Chu Vân Liêm biết rõ mục đích chuyến đi Giang Thành lần này của con trai, liền thẳng thắn nói: “Các con đang đi sai hướng rồi, lẽ ra nên thuyết phục bác cả trước, chứ không nên vội vàng lo chuyện gọi vốn. Nhưng cửa ải của bác cả, con không qua nổi đâu.”

Chu Thời Diệc ngồi xuống đối diện với bố: “Con qua được. Bác cả đã ra điều kiện rồi.”

Thời Phạn Âm bưng bánh hạt dẻ từ phòng ăn bước ra, ngồi xuống bên con trai.

Chu Vân Liêm tỏ vẻ tò mò: “Điều kiện gì?”

Hiểu rất rõ anh trai mình, ông biết điều kiện kia chắc chắn sẽ vô cùng khắc nghiệt, chẳng khác nào hái sao trên trời.

Chu Thời Diệc đi thẳng vào vấn đề: “Điều kiện là bố phải tiếp quản Tập đoàn Khôn Thần trong năm năm.” Anh dừng lại một chút rồi nói tiếp: “Nhưng con biết, bố sẽ không giúp con.”

Câu này sắc bén hơn bất cứ lời lẽ nào trên bàn đàm phán.

Trong vô thức, Chu Vân Liêm nhìn sang vợ.

Thời Phạn Âm nhón một miếng bánh hạt dẻ, ung dung đưa vào miệng.

Từ đầu tới cuối, bà không nhìn chồng lấy một lần, nghiêng đầu nói với con trai: “Biết lượng sức mình như thế là tốt. Mẹ đã nói với con từ lâu rồi, đừng nhầm lẫn. Đừng tưởng có chút quan hệ huyết thống là người ta có nghĩa vụ phải giúp con. Con không phải con của người phụ nữ mà ông ấy yêu thương nhất, giúp con là tình nghĩa, không giúp là lẽ đương nhiên.”

Chu Vân Liêm lạnh giọng: “Thời Phạn Âm, em đừng ly gián tình cảm cha con anh!”

Lúc này Thời Phạn Âm mới từ tốn nhìn chồng, khóe mắt hơi cong lên: “Anh thử nói to thêm lần nữa xem?”

Cổ họng Chu Vân Liêm khẽ động, cuối cùng không nói nổi lời nào.

Chu Thời Diệc sớm đã quen với cảnh này.

Chu Vân Liêm day trán: “Nó là con trai anh, em lấy nó ra so với người ngoài làm gì!”

Thời Phạn Âm mỉm cười: “Con anh thì sao? Anh vẫn không muốn giúp, đúng không?”

Chu Vân Liêm nói: “Việc nào ra việc nấy! Em đừng đánh tráo khái niệm!”

Đừng nói là Chu Thời Diệc, dù có là bố đẻ của ông tới yêu cầu ông tiếp quản tập đoàn, ông cũng không đời nào nhận lời!

Khi còn trẻ ông đã không muốn can dự, đến tuổi này rồi, nào còn đầu óc đâu mà đi quản một đám hậu bối không nghe lời.

Thời Phạn Âm nói: “Không thích thì cứ nói là không thích, bày vẽ mấy lý do cao thượng làm gì!”

Chu Vân Liêm bật cười: “Anh không thương con à? Nói cứ như thể con chỉ do mình em nuôi lớn vậy.”

Thời Phạn Âm không thèm đáp lại chồng, khẽ vỗ vai con trai: “Đừng nghĩ mấy chuyện nhọc lòng này nữa, mười mấy hôm nữa là đến ngày cưới rồi.”

Chu Thời Diệc liếc nhìn đồng hồ: “Mẹ, con về đây.”

“Không ăn cơm tối ở nhà à?”

“Không, con còn chút việc.”

Thời Phạn Âm đặt đĩa bánh xuống, đứng dậy tiễn con.

Chu Vân Liêm day trán, vốn định bàn với con chuyện gặp mặt hai nhà, rốt cuộc không nói nổi nửa câu.

Vợ ông xưa nay chẳng biết giúp lúc hoạn nạn, chỉ giỏi thêm dầu vào lửa.

Ngoài sân, Thời Phạn Âm tiễn con ra tận xe.

“Vừa rồi mẹ cố tình chọc giận bố con đấy, lời có hơi nặng, con đừng để bụng.”

Chu Thời Diệc nói: “Chẳng lẽ con không nhận ra là mẹ đang chọc giận bố à?”

Anh ôm mẹ một cái: “Đợi khi nào bố đồng ý tiếp quản Khôn Thần, con với Chung Ức sẽ mời mẹ ăn một bữa thật ngon.”

Thời Phạn Âm cười: “Yên tâm, chuyện này cứ để mẹ lo. Tối nay mẹ sẽ châm thêm chút dầu nữa cho ngọn lửa bùng lên.”

Chồng bà có lẽ cũng không rõ rốt cuộc bà nói thế là để khích tướng, hay là nhân tiện đào lại nợ cũ.

Ai bảo ông từng không ít lần ra tay giúp đỡ người yêu cũ. Đứng trước mặt con trai, làm sao không cảm thấy áy náy? Thế nên giờ cũng đành mặc bà muốn làm gì thì làm.

Lúc ấy người cũ đúng là gặp khó khăn, nếu đổi lại là bà, bà cũng mong có người dang tay ra giúp.

Ngày đó bà không trách là vì thấu hiểu.

Nhưng bây giờ vì dự án của con trai, bà tuyệt đối không nương tay với ông.

“Con với Chung Ức thế nào rồi?” Bà quan tâm hỏi.

Chu Thời Diệc ngẫm nghĩ một lát: “Cũng tạm ổn.”

Nhìn phản ứng của con trai, Thời Phạn Âm biết ngay hai người vẫn chưa thân thiết lắm.

Ba năm xa cách, trong lòng ít nhiều vẫn còn vướng bận chuyện chia tay trước kia, giờ lại chưa sống chung dưới một mái nhà, sao tránh khỏi cảm giác xa cách.

“Thứ Bảy tuần này hai nhà cùng ăn bữa cơm nhé? Để mẹ sắp xếp.”

Chu Thời Diệc đáp: “Tối thứ Sáu đi mẹ. Thứ Bảy Chung Ức đã hẹn với bạn rồi, đừng để cô ấy phải đổi lịch.”

Ngần ấy năm, cô cũng chỉ có duy nhất một người bạn là Dương Hi.

==

Lúc này, tại khuôn viên Tập đoàn Kinh Hoà.

Chung Ức gửi hành lý về nhà xong liền vội tới công ty, mọi thứ bề ngoài vẫn như thường.

Thực ra trong lòng cô hiểu rõ mọi chuyện, bình thản chỉ là vẻ bề ngoài.

Cô đã công khai thân thế trên mục bình luận bạn bè, làm sao bọn họ có thể không có phản ứng.

Vài ngày trôi qua, cũng đủ để họ so sánh ảnh của cô và Mẫn Đình.

Vừa ngồi xuống trước máy tính, Chung Ức đã thấy Ninh Khuyết bưng cà phê bước vào, ngồi xuống đối diện.

“Gan em cũng to thật, dám tự mình công khai thân thế trên mạng!”

Chung Ức nói: “Dù sao cũng không giấu được lâu. Đợi người khác đưa tin thì chi bằng tự mình nói trước.” Ít nhất, khi bị cánh săn tin phanh phui, cô cũng không đến mức trở tay không kịp.

Ninh Khuyết mất mấy ngày mới tiêu hoá nổi tin tức chấn động này.

Thực ra trước đây cũng đã có dấu hiệu, chỉ là anh không để ý.

Hai tháng trước, lúc ăn cơm, Mẫn Đình từng vô tình nhắc đến chuyện Chu Thời Diệc sắp liên hôn, thậm chí còn nói rõ người làm mối là Giang Tĩnh Uyên.

Ông chủ bỗng nhiên nhắc chuyện thiên hạ, vậy mà anh lại không nhận ra điều gì bất thường.

“Hóa ra là Mẫn tổng mượn anh để nhắn nhủ em, để em có tâm lý chuẩn bị cho chuyện liên hôn.”

Còn một chuyện rõ ràng nữa — Chung Ức không cần hẹn trước, có thể ra vào phòng làm việc của ông chủ bất cứ lúc nào.

Công ty từ lâu đã có lời đồn về hai người họ. Anh vẫn luôn thắc mắc, với tính cách rạch ròi của Mẫn Đình, đã có gia đình mà lại không kiêng dè, chỉ vì cô là nhân tài khó tìm thôi sao?

Hóa ra là anh em họ, đương nhiên không cần tránh né.

Ninh Khuyết nhấp một ngụm cà phê: “Dạo này em đừng xuống căng-tin ăn nữa, anh sẽ mang cơm lên cho.”

Mẹ ruột là ảnh hậu, bố ruột là người có thế lực trong giới quyền quý, anh họ là ông chủ một tập đoàn. Với thân thế như vậy, đến anh còn tò mò, huống chi người khác.

Nếu cô mà xuống căng-tin, chắc chắn sẽ trở thành tâm điểm của mọi sự chú ý.

Chung Ức nói: “Không sao đâu.”

Cứ quen dần sẽ ổn thôi.

Có những chuyện, có tránh cũng không tránh được.

“Họ còn chưa biết Lộ Trình là bạn trai cũ của em.”

“…”

Ninh Khuyết hoàn toàn câm nín.

Lúc mới quen Chung Ức, anh không hiểu vì sao cô luôn tỏ ra dửng dưng với mọi chuyện, cũng chẳng có lấy một người bạn thân.

Giờ thì anh đã hiểu. Với một gia đình phức tạp như vậy, bạn trai lại là người nổi tiếng, cô thực sự không thể dễ dàng chia sẻ với ai.

Anh cũng hiểu vì sao cô có thể ở bên Chu Thời Diệc suốt bốn năm mà giấu kín như thế, bởi Chu Thời Diệc chưa bao giờ hỏi đến quá khứ của cô. Cô muốn nói hay không, anh đều tôn trọng.

Ninh Khuyết chợt nhớ ra, Ô tô Khôn Thần có gửi mấy thiệp mời lễ ra mắt xe mới.

“Đã để dành cho em, lát nữa anh cho người mang qua.”

Chung Ức bảo anh chuyển cho bộ phận khác: “Em không cần đâu.” Sau đám cưới sẽ quyết định có đi hay không, nếu muốn thì có thể để Chu Thời Diệc đưa cô vào.

Ninh Khuyết rời đi, cô bật máy tính bắt đầu làm việc.

Trong lúc đó, Chung Chước Hoa nhắn tin hỏi thăm, lo con gái có mệt không.

Mọi người đều sợ những lời bàn tán sẽ ảnh hưởng đến tâm trạng của cô.

Chung Ức: [Mẹ, con không sao. Con đang bận.]

Bận rộn đến mức chẳng còn thời gian để phiền lòng.

Cô chuyển sang khung chat với Chu Thời Diệc: [Tối nay anh có rảnh không? Em mời anh ăn cơm.]

Thực ra là muốn gặp anh.

Chu Thời Diệc: [Có. Ăn xong em còn muốn đi đâu nữa không? Anh sắp xếp trước.]

Ngón tay Chung Ức khựng lại trên bàn phím, rồi gõ: [Muốn uống cà phê anh pha, có tiện không?]

Bình Luận (0)
Comment