Cối Xay Gió Màu Xanh - Mộng Tiêu Nhị

Chương 43

Hoa hồng là do anh vòng đường đi mua.

Ngày đăng kí kết hôn không tặng hoa cho cô, trong lòng luôn thấy mắc nợ cô điều gì.

Lúc đó mới là lần gặp thứ hai sau khi gặp lại, sự bất cam và nút thắt trong quá khứ, anh từng nghĩ có cần tặng cô một bó hoa hay không, nhưng cuối cùng không mua mà trực tiếp đi đến cục dân chính.

Giang Tĩnh Uyên lúc này đứng dậy rất đúng lúc: “Bố lên xem mẹ con gọi điện xong chưa.” Trước khi đi, ông còn dặn dò con rể cứ coi như nhà mình, muốn uống gì trong tủ lạnh đều có cả. Dứt lời, ông cầm điện thoại đi lên lầu.

Chung Ức đếm thử, tổng cộng có ba mươi sáu bông hồng.

Cô hiểu rõ ngôn ngữ của loài hoa này, trước đây thường hay gửi cho anh xem. Trong suốt bốn năm yêu nhau, với mỗi con số hoa hồng khác nhau, anh đều từng tặng cô hoa.

Trước lễ cưới lại nhận được hoa anh tặng, là một điều bất ngờ.

Cô quay người tìm điện thoại, lục lọi một hồi mới tìm ra được từ dưới gối ôm.

Chu Thời Diệc tưởng cô định chụp ảnh hoa, cũng không nghĩ ngợi gì nhiều, ngồi xuống bên cạnh cô.

Chung Ức đưa bó hoa che màn hình điện thoại, tránh để anh nhìn thấy.

Cô mở tập tài liệu “1095 việc đáng để anh ấy làm”, lật đến mục thứ bảy mươi, bắt đầu chỉnh sửa, xóa đi câu cũ “Tặng em ba mươi sáu bông hồng” đi, rồi ngẫm nghĩ xem nên sửa thành yêu cầu gì.

Lúc mới gặp lại, cô cứ ngỡ có vô số việc muốn anh làm.

Nhưng ngẫm đi nghĩ lại bao ngày qua, cũng mới chỉ liệt kê được tới mục thứ 159, không biết đến năm nào tháng nào mới có thể đủ số điều như tựa đề.

Ai ngờ việc đưa ra yêu cầu với anh lại trở thành gánh nặng như vậy.

Cô vẫn giữ nguyên tư thế che hoa, khiến Chu Thời Diệc không khỏi tò mò: “Đang làm gì đấy?”

Chung Ức đáp: “Đừng cắt ngang dòng suy nghĩ của em.”

Chu Thời Diệc điều chỉnh tư thế ngồi, nghiêng người nhìn cô: “Bận công việc à?”

Chung Ức lơ đãng đáp một tiếng.

Trong lúc nhất thời không nghĩ ra điều gì đặc biệt muốn anh làm, cô thuận tay bổ sung vào mục bảy mươi: Hôn em ba mươi sáu phút.

Lưu lại tài liệu xong, cô mới đặt bó hoa xuống.

Chu Thời Diệc nghi hoặc, không hiểu tại sao mình lại có thể mang đến cảm hứng công việc cho cô.

“Thiết kế mô hình trí tuệ, anh có thể cho em cảm hứng gì?”

Chung Ức đáp: “Cảm hứng từ trải nghiệm người dùng.”

“…”

Chu Thời Diệc nửa tin nửa ngờ.

Tương tác người và máy? Trải nghiệm bối cảnh?

Nếu thật sự là thế, tại sao lần nào cô cũng cố ý tránh mặt anh?

Trời đã gần sáng, giữa việc giục anh đi ngủ hay không, Chung Ức chọn phương án sau.

Dù sao mai anh cũng không cần đến công ty, ngủ muộn chút cũng chẳng sao.

Cô cắm hoa hồng vào bình để chúng giữ được tươi lâu hơn, nhân tiện lấy từ trong tủ lạnh hai lon rượu trái cây ra.

Bình thường cô vốn không uống rượu, sợ ảnh hưởng đến tư duy và phán đoán.

“Rượu vải, thử xem.” Cô đưa cho anh một lon.

Tối nay Chu Thời Diệc không phải làm thêm, nhận lấy rồi bật nắp.

Chung Ức cụng nhẹ lon của anh: “Tân hôn vui vẻ.”

Hôm chúc mừng vào buổi trưa khi đăng kí kết hôn, cô chúc phúc mà lòng không thoải mái, hôm nay coi như bù lại.

“Cảm ơn.” Chu Thời Diệc nhấp một ngụm rồi nói.

Chung Ức uống liền một hơi hết một phần ba lon.

Chu Thời Diệc theo phản xạ giữ lấy cổ tay cô: “Uống chậm thôi.”

“Mới tám độ, không say được đâu.”

Chung Ức nửa đùa nửa thật nói: “Biết đâu sau khi say, em lại tha thứ hết cho anh thì sao.”

Hai người nhìn nhau vài giây trong im lặng.

Nhiều khi lời nói đùa lại chính là lời thật lòng.

Chu Thời Diệc đáp: “Không cần phải say.”

Những khúc mắc giữa anh và cô, phần lớn đã được tháo gỡ, chỉ là vì thời gian bên nhau ít nên mới trở nên xa cách. Sau khi sống chung, có lẽ chưa đến nửa năm là những điều đó đều sẽ được giải quyết.

Nếu vẫn còn, thì đó là lỗi của anh, anh sẽ tìm cách để dỗ dành cô.

Chung Ức hơi ngửa đầu, liên tiếp uống hai ngụm: “Thật ra, anh đã thay đổi rất nhiều.” 

Cô không hứng thú với rượu, phần còn lại đưa cho anh.

Chu Thời Diệc đặt lon rượu trái cây của mình lên bàn trà, nhận lấy lon cô đưa rồi chậm rãi uống.

“Anh thay đổi ở chỗ nào?” Anh hỏi.

Chung Ức tắt hết đèn trong phòng khách, ánh sáng từ ngoài sân hắt vào vừa đủ để nhìn rõ nhau.

Cô ngồi khoanh chân trên sofa, cả người chìm sâu vào lớp đệm.

“Mùi trên người anh đã khác.” Cô vốn định hỏi lâu rồi, “Anh đổi nước hoa từ khi nào vậy?”

Đợi mắt đã quen với ánh sáng lờ mờ, Chu Thời Diệc nhìn cô: “Anh không dùng nước hoa. Có lẽ là loại gel giữ mùi bác Khương pha chế là mùi này.” Anh đã quen với mùi đó, nên không còn cảm nhận rõ nữa.

“Cụ thể là mùi gì?” Anh hỏi.

“Không ai nói với anh sao?”

“Ai nói với anh chứ?”

Chung Ức không trả lời nữa, cũng may đèn đã tắt.

Một chút ghen tuông vô tình bị giấu trong bóng tối lặng lẽ.

Cô nghĩ một lúc, cố gắng mô tả mùi hương: “Là hậu hương của tuyết tùng pha với lãnh sam, ngửi hơi lạnh.”

“Không quen à?”

“Giờ thì quen rồi.” Lúc gặp nhau trong buổi tiệc mừng triển lãm tranh, cô từng thấy anh như một người hoàn toàn xa lạ.

Trong tay Chu Thời Diệc, lon rượu chỉ còn lại vài ngụm, anh hỏi cô có muốn uống nữa không.

Chung Ức lắc đầu, tạm thời không muốn uống thêm.

Chu Thời Diệc uống hết phần còn lại trong lon, cầm lấy lon rượu của mình, nói tiếp: “Nước hoa của em cũng khác xưa rồi.”

“Ừ, em đổi sang hương cam chanh.” Chung Ức không nghĩ anh có thể nhận ra sự khác biệt nhỏ như thế, “Anh thấy rõ lắm à?”

“Không ngọt như trước.”

Trước đây, mỗi khi cô xịt nước hoa xong lại ngồi vào lòng anh, lớp hương đầu ngọt ngào sẽ xộc thẳng vào mũi anh.

Chừng mười mấy giây trôi qua, cả hai đều không nói gì.

Chu Thời Diệc chậm rãi uống lon rượu vải thứ hai, nồng độ nhẹ đến mức chẳng khác gì nước trái cây.

Anh vốn không thích uống nước trái cây, trừ khi cô bảo thử.

“Mẹ anh từng nói đừng để đám cưới có điều gì tiếc nuối. Nếu em có gì muốn hỏi anh, cứ hỏi hết trước khi cưới, kể cả chuyện liên hôn trước. Anh sẽ không nghĩ em là người vô lý.”

“Hỏi nhiều để làm gì? Hỏi rồi người thấy khó chịu cũng là em.”

“Nhưng em không hỏi thì có thể yên lòng được không?”

Chung Ức vốn không định hỏi, cuối cùng vẫn mở lời: “Anh đã đưa cô ấy về ra mắt bố mẹ rồi à?”

Cổ họng Chu Thời Diệc khẽ động, anh chậm rãi nuốt ngụm rượu: “Ừm.”

Cô không cho mình thời gian để do dự, thậm chí chưa đến nửa giây.

“Nghe nói ngày đính hôn là do ông nội chọn. Khi đó, anh nghĩ gì?”

“Anh nghĩ, liệu mình có đang lặp lại bi kịch hôn nhân của bố mẹ, trở thành người giống như bố anh hay không.”

Chung Ức không nói gì thêm.

“Còn muốn hỏi gì nữa không?”

Chung Ức lắc đầu: “Hỏi nữa thì sợ đến đêm cưới lại phải ngủ riêng mất.”

Anh nói: “Không đâu.”

Dù sau lễ cưới cô có giận thế nào, anh cũng sẽ kiên nhẫn dỗ dành cô.

Sẽ không để mọi chuyện kết thúc như lần chia tay trước, ngay cả một cái ôm cuối cùng cũng không có.

Cuộc liên nhân đó là do anh tự nguyện, không phải gia đình ép buộc không quan tâm đến cảm nhận của anh.

Cô thấy tủi thân, trách anh, cũng là điều dễ hiểu.

Chính khoảng thời gian ấy, anh từng định xử lý bộ váy cưới lần thứ hai , để dứt khoát khép lại quá khứ với cô.

Không chỉ anh, người được chọn để liên hôn cũng bày tỏ rằng, sau khi đính hôn, muốn thật lòng ở bên anh, chứ không chỉ là hoàn thành một nghĩa vụ.

Hai người có sự đồng thuận, bắt đầu tìm hiểu nhau.

Vì vậy anh biết giáo sư hướng dẫn của cô ấy là ai, biết sư muội làm việc ở đâu, trong thời gian ấy họ còn từng cùng Đường Nặc Doãn và bạn trai cô ấy ăn cơm hai lần.

Trong bữa ăn, chuyện gì cũng nói.

Không biết ai khơi chuyện trước, cuối cùng lại bàn đến những nhân vật nổi bật trong các mảng của Tập đoàn Kinh Hoà.

Đường Nặc Doãn tự trêu: “Tớ không tính là nhân vật lớn đâu, người thật sự có bản lĩnh thì tính khí đều lớn. Như bên đội phát triển mô hình lớn ấy, có một người chẳng bao giờ để ý tới ai, nghe nói đi họp chỉ bưng mỗi cốc cà phê, ngay cả bên A cũng không dám nói gì.”

Đối tượng liên hôn hỏi: “Cá tính vậy à?”

Đường Nặc Doãn đáp: “Tại người ta giỏi mà. Mấy bằng sáng chế cốt lõi của mảng đa mô thức của Kinh Hoà đều do cô ấy cùng nhóm làm ra. Năm đó các công ty lớn trong và ngoài nước tranh nhau mời cô ấy, cuối cùng cô ấy chọn ở lại Kinh Hoà.”

Bạn trai của Đường Nặc Doãn xen vào: “Em đang nói đến Chung Ức đúng không?” 

Đường Nặc Doãn gật đầu: “Ừ,, chính là cô ấy.”

Bạn trai cô ấy nói tiếp: “Anh từng gặp cô ấy mấy lần ở căng tin tổng bộ, lúc nào cũng đi một mình. Nhóm anh có một người định theo đuổi mà không dám mở lời, cuối cùng thì bỏ cuộc.”

Lâu lắm rồi anh không nghe tin gì về cô, vậy mà hôm đó, giữa bữa cơm, lại bất ngờ nghe thấy tên cô vang lên.

Sang nhóm mới, cô vẫn ăn cơm một mình.

Chu Thời Diệc thu lại suy nghĩ, ngửa đầu uống liền mấy ngụm rượu vải.

Chung Ức đột nhiên cũng muốn uống, phá vỡ sự im lặng trong phòng khách: “Để lại cho em hai ngụm.”

Chu Thời Diệc đưa cho cô: “Em uống trước đi, không uống hết thì để lại cho anh.”

Chung Ức nghĩ bụng, coi như là rượu tâm giao.

Anh từng nghiêm túc với mối quan hệ đó, không hề hời hợt, đã quyết tâm bắt đầu cuộc sống mới.

Cũng từng cố gắng bước về phía trước, nhưng cuối cùng vẫn cẩn trọng suy xét chuyện hôn nhân.

Hỏi ra rồi, cảm giác còn khó chịu hơn tưởng tượng, nhất là khi chính anh nói ra.

Nhưng như anh đã nói, không hỏi thì lại chẳng thể nguôi ngoai.

Giống như xương cá, càng mắc lâu càng đau sâu.

Thà là gắp ra kịp thời.

Chu Thời Diệc cũng có điều muốn hỏi cô: “Chung Ức, em có từng xem anh là chồng mình chưa?”

Chung Ức hơi khựng lại, cô chưa từng nghĩ đến câu hỏi đó.

Cô lảng tránh: “Em vẫn đang nghĩ về chuyện cuộc liên hôn trước anh đưa người kia về ra mắt bố mẹ.” 

Thật sự vẫn đang nghĩ.

Thật sự cảm thấy khó chịu.

Nên tạm thời không muốn trả lời.

Chu Thời Diệc không hỏi tiếp, đứng dậy, bế cô ngồi vào lòng.

Bị anh mạnh mẽ kéo vào vòng tay, hơi thở của Chung Ức khựng lại.

Chu Thời Diệc đặt nhẹ đầu cô tựa vào hõm cổ mình: “Sau lễ cưới, dù em có dỗi, có xa cách thế nào cũng được, anh cũng sẽ dỗ. Nhưng đừng ảnh hưởng đến tâm trạng trong đám cưới.”

Trong phòng khách chỉ có hai người họ, không ai xuống dưới làm phiền.

Chiếc Maybach vẫn đỗ trong sân, đèn dưới tầng đã tắt, hiếm khi có một đêm yên tĩnh để hai người trò chuyện, Giang Tĩnh Uyên và Chung Chước Hoa đương nhiên cũng không xuống.

Giang Tĩnh Uyên vừa bước ra khỏi phòng tắm, thấy vợ vẫn đang chụp ảnh bó hoa.

Ông cách vài hôm lại tặng hoa hồng cho bà, vậy mà chưa lần nào thấy bà kiên nhẫn chụp hình như lần này.

“Không đi tắm rồi ngủ đi à?” Ông thúc giục.

Chung Chước Hoa đáp: “Chưa buồn ngủ, nằm trên giường cũng khó chịu.” 

“Bảo ban ngày ngủ ít thôi mà em không nghe.”

“…”

Tâm trạng đang vui, bà chẳng buồn lườm ông.

“Đưa hoa đây, anh đi tưới cho. Em mau đi tắm đi, kẻo đến ngày cưới, quầng thâm dưới mắt em còn rõ hơn cả con gái.”

Chung Chước Hoa nói: “Hai tháng nay em không đi làm, có quầng thâm cũng chẳng sao.” Mấy đêm gần đây cứ trằn trọc khó ngủ, đành phải ngủ bù vào ban ngày.

Bà tiếc nuối: “Giá mà sớm quen Thời Phạn Âm thì tốt.”

May mà giờ vẫn chưa muộn, mấy chục năm sau còn có thể chơi cùng nhau, sau này còn có thể cùng nhau chăm cháu.

Con cháu tuyệt đối không thể để ông với Chu Vân Liêm trông nom, dạy ra đứa nào đứa nấy đều bướng bỉnh.

Chung Chước Hoa đặt điện thoại xuống, đưa hoa cho chồng: “Anh cẩn thận đấy.”

Giang Tĩnh Uyên nói: “Nếu em thích màu đậm như thế này, lần sau anh chọn đúng kiểu này cho em.”

Chung Chước Hoa đáp: “Em vốn thích những thứ mãnh liệt.” 

Bà yêu tất cả những gì nồng nhiệt.

Dù là hoa tươi hay là tình yêu.

Quản lý từng đùa rằng đến cả khuôn mặt của bà cũng mang đậm hai chữ “nồng cháy”.

Không chỉ khuôn mặt, mà còn cả cái tên của bà nữa.

Giang Tĩnh Uyên nói: “Về sau anh sẽ chỉ tặng em những bông như thế. Vậy hoa hồng thì sao? Em còn muốn không?”

“Không muốn trả lời.”

Giang Tĩnh Uyên đã hiểu rõ câu trả lời, trước khi đi chăm hoa liền giúp kéo khoá chiếc váy lễ phục của bà xuống.

Chung Chước Hoa hỏi: “Chu Thời Diệc còn chưa đi à?”

“Chưa, xe vẫn còn đỗ ngoài kia.”

Bà cầm lấy đồng hồ của ông nhìn giờ, đã sang ngày mới.

Chung Chước Hoa tắm xong bước ra, đèn trong sân đã tắt, không biết xe của con rể đã rời đi từ lúc nào.

Còn hai ngày nữa là tới hôn lễ của con gái, hôm đó chắc chắn sẽ gặp đủ mặt người nhà họ Giang.

Con cái đã lớn đến vậy mà mới gặp bố mẹ chồng lần *****ên. Ngoài bà ra, chắc không có người thứ hai.

Dạo gần đây đêm nào bà cũng mất ngủ, một phần vì chuyện con gái lấy chồng, phần còn lại vì chính bản thân mình.

“Vẫn chưa ngủ à?” Giang Tĩnh Uyên vẫn đang đợi bà.

Chung Chước Hoa vừa vỗ nhẹ kem dưỡng lên cổ vừa quay đầu nhìn người đàn ông: “Hôm đó em gặp nhiều người nhà anh như vậy, chắc chắn không thể nhớ nổi ai với ai.”

“Không cần nhớ hết, chỉ cần nhớ em gái anh là được.” Giang Tĩnh Uyên lại nói, “Mà cũng chẳng cần cố nhớ, gặp rồi sẽ nhận ra ngay thôi.”

Tiểu Ức giống bà ấy, chắc chắn bà sẽ nhận ra ngay từ cái nhìn *****ên.

Giang Tĩnh Uyên nhìn chằm chằm vào vợ: “Đêm nào cũng mất ngủ, có phải cứ nghĩ tới mấy chuyện này?”

Chung Chước Hoa: “Anh nằm mơ à, em ngày nào cũng nghĩ đến nhà anh chắc?” 

Bà tắt đèn bàn trang điểm, lên giường.

Tối nay bà chẳng muốn nằm cạnh ông, đèn trong phòng vừa tắt, Giang Tĩnh Uyên đã kéo bà vào lòng.

“Em thật sự định mặc bộ váy tím đó à?”

Chung Chước Hoa vốn không định trả lời, nhưng mỗi lần bị ông ôm vào lòng lại chẳng thể nổi giận, chỉ khẽ “ừ” một tiếng.

Giang Tĩnh Uyên nói: “Vậy anh cũng mặc bộ vest đã đặt từ trước.”

“Không phải anh nên hỏi xem Chu Vân Liêm mặc màu gì sao?” 

“…Anh hỏi ông ta làm gì?”

“Một người mặc xám, một người mặc xanh đen, chụp ảnh có thể đẹp được không!”

“Không có gì không đẹp cả.”

“…”

Nói với ông chẳng khác gì tốn hơi, Chung Chước Hoa chui mặt vào lòng ông: 

“Đừng nói nữa, em muốn ngủ rồi.”

Bỗng nhiên cô lại nhớ ra chuyện gì đó: “Tiểu Ức chỉ có một người bạn, lại không phải người trong giới của các anh, tiệc cưới chắc chẳng quen ai. Anh sắp xếp để cô bé đó ngồi cạnh em, em ngồi với cô ấy.”

Bà vẫn có thể nói chuyện với người trẻ tuổi.

Giang Tĩnh Uyên nhìn người trong lòng: “Hôm đó chúng ta còn phải đi mời rượu.”

“Khi em đi mời rượu thì Quý Phồn Tinh chắc cũng xong việc rồi.” Có Quý Phồn Tinh ở đó, bà hoàn toàn yên tâm.

Giang Tĩnh Uyên ghi nhớ chuyện này: “Được, anh sẽ sắp xếp ổn thoả.”

Đêm đó, Chung Chước Hoa vẫn trằn trọc không ngủ được.

Tầng trên, Chung Ức cũng không khá hơn.

Sáu giờ rưỡi sáng đã tỉnh giấc, tổng cộng ngủ chưa đến năm tiếng.

Có những lúc tỉnh dậy cô lại nghĩ, nếu cô và Chu Thời Diệc yêu nhau bình thường rồi kết hôn, không trải qua ba năm chia tay, liệu có phải sẽ không mong chờ hôn lễ này đến thế không?

Trong cảm giác mong đợi âm ỉ, cuối cùng ngày cưới cũng đến.

Chung Ức gần như thức trắng cả đêm, năm giờ sáng đã tỉnh dậy.

Suốt đêm, biệt thự đèn sáng không tắt.

Khi cô còn chưa dậy, cả nhà đã bắt đầu rộn ràng chuẩn bị.

Chung Ức rửa mặt sơ qua rồi xuống lầu tìm bố mẹ.

Vừa bước xuống bậc thang, liền nghe thấy giọng cô ruột vang lên từ phòng khách.

“Cô ơi!”

Cô nằm nhoài lên tay vịn cầu thang, cúi đầu gọi lớn.

Bên nhà bố, cô thân thiết nhất là với cô ruột.

Đã lâu rồi Giang Nhuế chưa gặp cháu gái, cười nói: “Mau xuống để cô xem nào.”

Chung Chước Hoa rót một ly nước đưa tới, mỉm cười: “Uống chút nước ấm đi.”

Giang Nhuế đón lấy: “Chị dâu đừng bận rộn nữa, đi trang điểm trước đi.”

Chung Chước Hoa nói không vội, ngồi xuống chuyện trò cùng em chồng: “Em đi cùng Tiểu Ức càng giống mẹ con hơn.”

Giang Nhuế cười: “Đúng là thế. Có lần em lật ảnh của Tiểu Ức, thư ký nhìn thấy còn hỏi em sinh đứa thứ ba bao giờ vậu.”

“Bịch bịch bịch!” Chung Ức nhanh chân chạy xuống.

“Cô, sao cô tới sớm thế? Đêm qua ngủ được không ạ?”

“Ngủ một giấc trên máy bay rồi.” Vừa hạ cánh là đến thẳng đây.

Giang Nhuế vốn bận rộn, hai cô cháu đã gần ba tháng chưa gặp.

Chung Ức ôm cô một cái: “Cô lên phòng nghỉ chút đi ạ, thức đêm hại cơ thể không trụ được.”

“Vẫn ổn, chưa đến mức buồn ngủ.”

Giang Nhuế chỉ lo: “Không biết Mẫn Đình đã khôi phục được ảnh cưới cho hai đứa chưa.”

“…”

Bình Luận (0)
Comment