Cối Xay Gió Màu Xanh - Mộng Tiêu Nhị

Chương 51

Chu Thời Diệc chủ động đưa tay ra, Lộ Trình cũng lịch sự đáp lại.

“Chu tổng, rất hân hạnh.” Lộ Trình khách sáo chào hỏi, không quên cảm ơn vì sự ủng hộ dành cho buổi biểu diễn *****ên của anh ở Giang Thành.

Chu Thời Diệc đáp: “Khách sáo rồi. Chuyện nên làm thôi.”

Đỗ Tổng đứng bên cạnh liền nhiệt tình giới thiệu: “Đây là phu nhân của Chu Tổng.”

Chung Ức đưa tay: “Nghe danh đã lâu.”

Lộ Trình cũng đáp: “Nghe danh đã lâu.” 

Trong lòng dâng lên một nỗi nghẹn ngào khó tả.

Ánh mắt của Chu Thời Diệc vẫn luôn dừng lại nơi Chung Ức. Đêm giao thừa năm họ chia tay, cô từng nói với anh rằng đã rất lâu không gặp Lộ Trình, cô cảm thấy tiếc nuối, lẽ ra nên quay về gặp một lần.

Từ lời nói ấy, anh nghe ra được nỗi nhớ của cô khi ấy dành cho Lộ Trình.

“Không phải em bảo sẽ không đến sao?” Anh khẽ hỏi.

Chung Ức nhìn anh: “Ngày quan trọng như thế này, em có thể không đến à?”

Đỗ Tổng xen vào, tranh thủ đùa cợt ông chủ: “Đúng vậy, không hiểu Chu Tổng nghĩ gì nữa.”

Nhưng trước mặt người ngoài, dù thế nào cũng phải giữ thể diện cho sếp, ông nhanh chóng dừng lời trêu chọc  rồi quay sang Chung Ức: “Nhưng chỗ ngồi thì Chu Tổng vẫn giữ nguyên cho cô đấy, ghế *****ên chính giữa hàng.”

Chung Ức dĩ nhiên không nói cảm ơn với Chu Thời Diệc, mọi lời cô muốn nói đều được truyền tải trọn vẹn trong ánh mắt khi họ nhìn nhau.

Đỗ Tổng dặn Dương Hi: “Lát nữa đưa Chung tổng qua, chỗ ngồi có dán tên Chu Tổng.”

Dương Hi sực nhớ, vội vàng đáp: “Vâng ạ.”

Bảo sao vừa rồi cô nhớ mãi cũng không nhớ có Chung Ức trong danh sách khách mời.

Chưa kịp Dương Hi đưa người đi, Chu Thời Diệc đã ra hiệu: “Cô cứ bận việc đi, để tôi đưa cô ấy qua.”

Dương Hi: “…Dạ. Cảm ơn Chu Tổng.”

Ai mà ngờ được, có ngày ông chủ của Khôn Thần lại đích thân giúp cô chia sẻ công việc.

Chu Thời Diệc đưa Chung Ức đến hội trường họp báo, Chiêm Lương cùng vệ sĩ đều dừng lại ở hậu trường.

Từ cửa phòng khách quý đến hội trường chỉ cách mấy chục mét, quãng đường ngắn này chỉ có hai người họ.

Chung Ức nghiêng đầu nhìn người đàn ông bên cạnh, rồi nắm lấy tay anh.

Chu Thời Diệc không nói gì, nhưng lòng lại dâng lên một cảm giác ấm áp lạ thường.

Chung Ức nói: “Lát nữa lên sân khấu nhớ nhìn về phía em, để em còn chụp ảnh cho anh.”

Chu Thời Diệc đón lấy ánh mắt cô: “Phải chụp nhiều lên, điện thoại em chẳng còn tấm nào của anh đúng không?”

Chung Ức bất ngờ xoay người, vừa ôm lấy eo anh vừa đi lùi: “Em tính nhờ người tháo chip trong cái điện thoại cũ ra xem có vớt vát được chút dấu vết nào không.”

Dù sao thì cũng không thể phiền anh họ thêm lần nữa, lần khôi phục ảnh cưới đã khiến anh ấy phải cắm mặt trong phòng thí nghiệm suốt cả tháng.

Chu Thời Diệc không bận tâm liệu có ai trong hội trường đi ra hay không, để mặc cô ôm lấy mình: “Đưa điện thoại cho anh, để anh tìm cách.” 

Nếu không được, anh sẽ đi tìm Diêm Đình Lâm.

Chỉ là nếu Diêm Đình Lâm biết ảnh bị xóa là ảnh của anh, chắc sẽ mừng không để đâu cho hết.

Chung Ức ôm anh đi được hơn chục mét rồi mới buông tay.

Không ai nhắc đến Lộ Trình, cũng chẳng cần phải nói thêm gì nữa.

Gặp rồi, ngược lại lại thấy yên lòng hơn.

Buổi họp báo hôm nay còn có sự góp mặt của lãnh đạo từ bảy, tám hãng xe khác.

Họ vừa là đối thủ cạnh tranh của Khôn Thần, lại vừa là đối tác.

Khôn Thần chính là đơn vị cung cấp giải pháp hệ thống hỗ trợ lái thông minh cho các hãng này.

Mấy vị lãnh đạo cấp cao của các hãng xe trước đây từng dự đám cưới của họ, thấy cả hai cùng xuất hiện, một người quen thân với Chu Thời Diệc liền trêu ghẹo: “Đúng là yêu cô ấy thật đấy.”

Cứ tưởng Chu Thời Diệc sẽ ngại, tránh né đề tài khi bị chọc ghẹo giữa chốn đông người, không ngờ anh lại thản nhiên đáp: “Thế này chưa là gì cả. Khi nào thật sự yêu cô ấy, chắc chắn các anh sẽ biết, tôi sẽ không giấu đâu.”

“Vậy thì tôi phải chặn bạn bè với cậu trên mạng xã hội thôi, nghe nói Diêm Đình Lâm chặn cậu rồi.”

“…”

Bảo sao Diêm Đình Lâm chẳng bao giờ nhấn thích.

Sau một hồi đùa vui, họ chuyển sang chuyện chính.

Một vị lãnh đạo hỏi Chung Ức: “Chung Tổng, nghe nói đoàn đội của cô hợp tác với Ô tô Khôn Thần?”

“Đúng vậy.”

“Vậy là khả năng thích ứng trong môi trường phức tạp sắp được đột phá rồi.”

“Xin nhận lời chúc may mắn của anh.”

“Chiếc xe mới ra mắt hôm nay của Khôn Thần, cô có tìm hiểu hệ thống hỗ trợ lái thông minh tích hợp trên đó chưa?”

Chung Ức cười đáp: “Hôm nay đến đây cổ vũ chồng mình mà, đương nhiên là phải tìm hiểu rồi.”

“…Mới cưới nên cho hai người phát cẩu lương chút cũng được.”

Chu Thời Diệc không nói gì, chỉ yên lặng nhìn cô vài giây, đưa cô vào chỗ ngồi xong liền phải quay lại hậu trường. 

Anh dặn: “Kết thúc em cứ đợi ở đây.”

Chung Ức gật đầu: “Được, anh mau đi làm việc đi.” 

Cô vừa ngồi xuống chưa lâu thì buổi họp báo chính thức bắt đầu.

Điểm nhấn của mẫu xe mới ngày hôm nay chính là hệ thống hỗ trợ lái thông minh. So với hệ thống cũ, công nghệ xử lý dữ liệu từ đa cảm biến đã có bước đột phá về chất, giảm thiểu tối đa độ trễ không gian và thời gian. 

Tỷ lệ lỗi trong tương tác người và máy cũng giảm gần một nghìn lần.

Trên sân khấu, Chu Thời Diệc trình bày chi tiết về hệ thống hỗ trợ lái thông minh, đồng thời kết nối trực tiếp đến hiện trường trình diễn thực tế. 

Chung Ức vừa giơ điện thoại quay video, vừa chăm chú lắng nghe anh thuyết trình.

Ban đầu anh không hề có hứng thú với ngành ô tô, nhưng vì cô, anh mới tiếp quản Ô tô Khôn Thần.

Thời gian đầu mới kết hôn, hai người gần như chẳng trò chuyện được mấy câu, anh không muốn cứ mãi xa cách như thế, nhưng lại không thể cúi đầu với cô trước trong cuộc sống cá nhân, thế nên mượn cớ công việc để tìm cơ hội tiếp cận.

Vì vậy, những phương án cô đề xuất, dù khó khăn đến đâu anh cũng cố gắng thực hiện bằng được.

Giờ nghĩ lại, chẳng phải đó cũng là một cách cúi đầu hay sao.

Tiếp theo là phần giao lưu với người đại diện thương hiệu.

Đã gặp nhau ở hậu trường, lần thứ hai Chu Thời Diệc bắt tay với Lộ Trình trên sân khấu, cả hai đều bình thản hơn nhiều.

Thấy Chu Thời Diệc điềm nhiên như không, trên mặt chẳng hề có biểu cảm gì, Lộ Trình bất giác không chắc anh có biết chuyện giữa mình và Chung Ức hay không.

Dưới sân khấu, Chung Ức cất điện thoại vào túi vải, không quay phim nữa.

Trên sân khấu, MC vốn không biết hai người là tình địch, cứ dẫn dắt theo kịch bản: “Chu tổng từng nghe nhạc của Ảnh đế Lộ chưa ạ?”

Đây vốn là một câu giao lưu xã giao, chỉ cần đáp “nghe rồi” là được.

Không ngờ Chu Thời Diệc lại nói: “Nghe rồi, tôi từng đến cả buổi hòa nhạc.”

MC liền đón lời: “Bảo sao bên ngoài đồn Chu tổng rất tán thưởng Ảnh đế Lộ, hóa ra thật sự từng đi cổ vũ.”

Lộ Trình vẫn giữ nụ cười ôn hòa.

Chu Thời Diệc đáp: “Đúng là rất tán thưởng.”

Câu này không phải để xã giao, anh thật lòng khâm phục Lộ Trình vẫn giữ được cái tâm ban đầu giữa chốn phù hoa.

Từng ghen tuông cũng được, khúc mắc cũng vậy

Hôm nay gặp mặt trực tiếp, lúc nãy lại trò chuyện vài câu về hiệu suất xe trong phòng khách VIP, mọi khúc mắc đều tan biến.

Đối phương làm việc gì cũng cực kỳ nghiêm túc, đến cả kiến thức chuyên môn không bắt buộc cũng nhớ rõ mồn một. Anh hiểu vì sao Quý Phồn Tinh từng ngưỡng mộ và yêu thích Lộ Trình.

Giống như Chung Ức từng nói, khi cô thích Lộ Trình, anh đã rất xuất sắc rồi, không phải vì bây giờ nổi tiếng khắp nơi nên cô mới mãi không quên.

Trong phần giao lưu, Đỗ Tổng ngồi dưới tính giờ cho họ, tổng cộng là 13 phút 46 giây.

Vượt xa dự đoán của ông.

Lộ Trình vừa về đến hậu trường, chị Sầm đưa điện thoại cho anh, nói có người tìm.

“Lúc đầu người đó nói giọng quê các cậu, tôi nghe không hiểu. Bảo anh ta có gì cứ nói với tôi, anh ta nói là chuyện thuyền mui đen ở thị trấn, chắc có liên quan đến ông nội cậu.”

Lộ Trình liếc nhìn số gọi đến, không lưu tên, là một số lạ.

Anh gọi lại, vừa kết nối liền hỏi đối phương là ai.

“Tôi là thư ký của Giang Tĩnh Uyên, cứ gọi tôi là thư ký Lý.” 

Giọng bên kia là tiếng địa phương Giang Thành chuẩn xác.

Lộ Trình cũng đổi sang phương ngữ, hỏi ông có chuyện gì.

Thư ký Lý nói: “Chủ tịch Giang nhờ tôi chuyển lời rằng về sau đừng dễ tin người khác, nhất là quản lý của cậu.”

Lòng Lộ Trình chợt chùng xuống, đối phương không thể vô cớ gọi điện chỉ để nói câu đó.

“Anh có thể nói rõ hơn không?”

“Cuối tháng ba, tin xấu về Chung Chước Hoa nổi lên là do quản lý của cậu dùng để đánh lạc hướng dư luận cho scandal của Phong Minh. Chuyện này Chủ tịch Giang sẽ không truy cứu, nhưng món nợ này vẫn phải tính.”

Lộ Trình chợt hiểu ra, bảo sao tin xấu của Phong Minh sau một tháng lại bị đào lên, đến cả công ty lẫn chị Sầm cũng không giải quyết được.

“Chủ tịch Giang hy vọng cậu có thể đi xa hơn trên con đường này, vì thế suy nghĩ kỹ rồi mới nhờ tôi nhắc nhở.”

“Cảm ơn thư ký Lý, phiền anh chuyển lời cảm ơn tới Chủ tịch Giang giúp tôi.”

Cúp máy rồi, trong lòng Lộ Trình vẫn còn bàng hoàng.

Lòng vẫn chưa thể bình tĩnh lại.

“Ông nội cậu sao rồi?”

“Tuổi cao rồi, không muốn nghỉ hưu.” 

“Vậy cậu tranh thủ gọi điện khuyên ông một chút.”

Lộ Trình không đáp lời, khẽ sờ túi áo, lấy điện thoại đứng dậy.

Chị Sầm tưởng cậu lên cơn thèm thuốc, biết hôm nay tâm trạng cậu không tốt nên cũng không hỏi gì thêm.

Sắp tới còn có phần bàn giao xe mới, Lộ Trình cần lên sân khấu, lúc này chưa thể rời đi, chị hơi đau đầu, dựa vào sofa nhắm mắt nghỉ ngơi.

Lộ Trình từ phòng nghỉ dành cho khách quý bước ra, vừa đi được mấy bước thì gặp Chiêm Lương.

“Trợ lý Chiêm, có thuốc không?”

“Có.”

Chiêm Lương vốn không hút thuốc, thuốc lúc nào cũng chỉ để chuẩn bị cho sếp.

Thực ra, sếp cũng đã lâu không đụng tới thuốc, nhưng hôm nay là dịp đặc biệt, sợ sếp cần nên mang theo một bao, không ngờ người *****ên tới hỏi lại là Lộ Trình.

Chiêm Lương vừa định đưa bật lửa, Lộ Trình xua tay: “Ngửi mùi thôi là được rồi.”  Anh không muốn quay lại phòng nghỉ, cũng không để trợ lý theo sau, tìm một góc yên tĩnh để bản thân bình tĩnh lại.

Sợi thuốc bị anh miết vụn dưới ngón tay, rơi đầy gạt tàn.

Vứt đi đầu thuốc, anh bấm một dãy số mình từng thuộc nằm lòng.

Trước khi người bên kia bắt máy, anh vô thức nín thở.

Chung Ức nhìn dãy số không lưu tên trên màn hình, nhưng vẫn có ấn tượng đuôi số.

Anh luôn là người biết giữ khoảng cách, sau khi chia tay, chưa từng chủ động liên lạc lại. Lúc này gọi tới, hẳn là có chuyện gấp.

Cô bắt máy, giọng nhẹ nhàng: “A lô, có chuyện gì vậy?”

Lộ Trình lưỡng lự hồi lâu không biết mở lời thế nào, rốt cuộc cũng chỉ nói: “A lô.”

Anh cố điều chỉnh lại nhịp thở: “Anh mạo muội hỏi một câu, Chu tổng có biết quá khứ của em không?” 

Trước kia chưa từng nghĩ, sẽ có ngày cả hai trở nên xa lạ như người dưng.

Chung Ức: “Biết. Trước khi ở bên nhau, anh ấy đã biết anh là ai.”

“Được, anh biết rồi.”

Trước khi cúp máy, anh lại bổ sung thêm một câu: “Những năm qua, cảm ơn em. Cũng cảm ơn cô Chung.”

“Không có gì. Sau này mong anh thuận lợi trên con đường mình chọn.”

Lộ Trình nghẹn nơi cổ họng: “Cảm ơn. Em cứ tiếp tục xem lễ ra mắt, anh không làm phiền nữa.”

Không nghĩ ngợi gì thêm nữa, anh ép bản thân phải bình tĩnh trở lại, đứng dậy đi tìm Chiêm Lương.

Có một số chuyện, anh chỉ có thể nhờ chính Chu Thời Diệc giúp, như vậy mới tránh được hiểu lầm giữa hai vợ chồng họ.

“Trợ lý Chiêm, có thể sắp xếp cho tôi nói chuyện riêng với Chu tổng một lát không?”

Chiêm Lương ra hiệu về phía cửa sau hội trường: “Chu tổng vừa mới xong việc.”

Lộ Trình vừa quay người, Chu Thời Diệc đã bước ra khỏi khu vực tổ chức buổi họp báo.

Hai người vào một phòng khách khác, Chu Thời Diệc ra hiệu bảo anh cứ nói thẳng.

Lộ Trình đi thẳng vào vấn đề: “Tôi định chấm dứt hợp đồng với công ty, đến lúc đó chắc chắn sẽ rất khó coi.”


Anh thậm chí có thể tưởng tượng ra cảnh mạng xã hội dậy sóng thế nào.

Chị Sầm chắc chắn sẽ không để anh rời đi dễ dàng.

“Nếu tôi hủy hợp đồng, có thể sẽ liên lụy đến anh và Chung Ức.” Lộ Trình ngừng một chút, “Cho dù không huỷ hợp đồng, sớm muộn gì cũng sẽ bị liên lụy. Chị Sầm sớm muộn cũng sẽ tung chuyện tình cảm đó của tôi ra ngoài. Chị ta chắc chắn sẽ không tự mình làm, mà sẽ tìm ai đó vô tình tiết lộ cho cánh paparazzi. Lúc ấy, dù có là anh và Chủ tịch Giang, cũng khó mà điều tra ra được.”.

Dù sao thì người biết chuyện mối tình đầu của anh không chỉ có chị Sầm, mà bạn học cấp ba, thậm chí cả những người cùng khóa đều biết.

Đến lúc đó, dù có muốn đối chất với chị Sầm, cũng không có chứng cứ rõ ràng.

Chu Thời Diệc nhấp một ngụm cà phê, những tin đồn trên mạng quả thật không dễ lần ra kẻ tung tin.

Ngày trước bố vợ điều tra chị Sầm dùng mẹ vợ để chắn tin xấu cũng đã rất vất vả.

Lộ Trình nói: “Khả năng của tôi có hạn, nếu thật sự bị khui ra, tôi không thể xử lý truyền thông được.”

Giống như chị Sầm nói, chuyện mối tình đầu nếu bị lộ, đối với anh mà nói có khi lại có lợi, nhưng anh không muốn cuộc sống của Chung Ức bị ảnh hưởng bởi chuyện này.

Chu Thời Diệc nhìn anh: “Cậu thật sự muốn huỷ hợp đồng?”

“Tôi đã quyết định rồi.”

Chuyện lấy oán báo ơn, anh không thể nhắm mắt làm ngơ.

Nếu ông nội biết, nhất định sẽ nói cơm mấy năm nay anh thật uổng phí.

“Người đại diện của cậu là một trong những người giỏi nhất trong giới đấy.”

Lộ Trình gật đầu, công nhận điều đó.

Có lẽ chị Sầm cho rằng anh sẽ không dễ dàng chấm dứt hợp đồng, nên mới hành động như thể chẳng cần dè chừng gì cả, hoàn toàn phớt lờ suy nghĩ của anh.

Chu Thời Diệc lại nhấp một ngụm cà phê, anh chưa từng nghĩ sẽ có một ngày anh lại có thể ngồi đối diện Lộ Trình, bình thản nói chuyện như lúc này.

Nuốt ngụm cà phê xuống, anh hỏi người đối diện: “Sau khi chấm dứt hợp đồng, cậu có định sang công ty của Quý Phồn Tinh không?”

Lộ Trình trả lời không chút do dự: “Tôi không tính đến chuyện sang chỗ đạo diễn Quý.” 

Còn sẽ đi đâu thì tạm thời anh vẫn chưa nghĩ xong.

“Nhờ anh chuyển lời với đạo diễn Quý giúp tôi, tôi không thể nhận bộ phim đó nữa, mong sau này có cơ hội hợp tác. Những bộ phim cô ấy quay, tôi đều đã xem qua.”

Có lẽ năm năm, mười năm sau, khi không còn ai để tâm mọi chuyện trong quá khứ, biết đâu lại có dịp hợp tác.

Anh tin, việc Quý Phồn Tinh phải hợp tác với anh kèm theo điều kiện, trong lòng cô ấy cũng thấy không thoải mái.

Chu Thời Diệc nói thẳng: “Nếu đến công ty của Quý Phồn Tinh, sau này cậu mới yên ổn được, không phải lo công ty cũ quay lại làm khó.” Anh ngừng một lát, rồi tiếp lời, “Hoặc tôi có thể giới thiệu cho cậu hai công ty khác, hậu thuẫn ngang với phía Quý Phồn Tinh, nhưng bản thân cô ấy quý trọng cậu, nên tôi vẫn khuyên nên chọn công ty của cô ấy.”

Lộ Trình khó mà tin được, Chu Thời Diệc lại chủ động muốn giúp mình.

“Cảm ơn Chu Tổng.” Anh vẫn giữ nguyên ý kiến: “Tạm thời tôi không tính đến chuyện sang công ty đạo diễn Quý.”

“Là vì Chung Ức sao?”

Lộ Trình không trả lời.

“Hai người họ đều rất bận, cả năm gặp được vài lần là cùng.” Chu Thời Diệc hiếm hoi lên tiếng giải thích, “Tính cách họ không đến mức vì chuyện này mà xa cách. Chỉ cần tôi không để tâm, họ cũng chẳng cần phải khó xử.”

Tới đây, mọi chuyện với anh xem như đã khép lại.

Anh sẵn sàng giúp Lộ Trình, xét về tình cảm riêng tư, sau bảy năm, cuối cùng anh cũng bước qua được ranh giới trong lòng mình.

Còn xét trên phương diện công việc, ban lãnh đạo Khôn Thần đã đánh giá Lộ Trình từ gần một năm trước khi anh nhậm chức, mà giá trị thương mại của Lộ Trình là điều không thể phủ nhận, ngay cả bố anh cũng công nhận.

Anh còn muốn hợp tác lâu dài, không muốn để những chuyện ngoài lề làm ảnh hưởng.

Chu Thời Diệc nói: “Tôi giúp cậu, hoàn toàn là vì cân nhắc lợi ích kinh doanh, đôi bên cùng có lợi. Dòng sản phẩm cậu làm đại diện rất quan trọng với Khôn Thần, với tôi lại càng quan trọng hơn.”

Đây là mẫu xe mới *****ên sau khi anh tiếp quản Khôn Thần.

Đỗ Tổng vẫn đang kỳ vọng mẫu xe này có thể mở rộng thị phần cao cấp, tạo bước đột phá, đồng thời xóa tan nghi ngờ từ bên ngoài về năng lực tiếp quản Khôn Thần của anh.

Nếu giữa người đại diện và vợ chồng tổng giám đốc xuất hiện tin đồn tiêu cực, ảnh hưởng tới thương hiệu sẽ rất lớn.

Chu Thời Diệc đặt tách cà phê xuống, đứng dậy, đưa tay ra: “Mấy hoạt động offline sắp tới, sẽ làm phiền cậu nhiều.”

“Là việc nên làm.” Lộ Trình không từ chối thêm nữa, có lẽ đây là cách ổn thỏa nhất.

Đúng lúc đó, trợ lý tới nhắc Lộ Trình sắp đến phần giao xe, cần tương tác bất ngờ với khách hàng.

“Được, tôi đi ngay.” Lộ Trình cảm ơn Chu Thời Diệc thêm lần nữa, rồi theo trợ lý rời đi.

Chu Thời Diệc ra hiệu cho Chiêm Lương: “Gọi quản lý của cậu ấy qua gặp tôi.” Anh nói thêm: “Ngay bây giờ.”

Chị Sầm vừa chợp mắt được một lúc đã bị gọi dậy, đầu óc vẫn còn mơ màng, phải uống nửa cốc nước lạnh mới tỉnh táo rồi mới đi tới phòng khách bên kia.

Chị ta tưởng Chu Thời Diệc gọi mình để bàn chi tiết hoạt động offline, liền mỉm cười lịch sự: “ Chu Tổng gọi tôi có chuyện gì dặn dò ạ?”

Chu Thời Diệc không đáp, chỉ cầm tách cà phê, im lặng quan sát chị ta.

Nửa phút trôi qua, anh vẫn chưa mở miệng.

Ánh mắt đối phương bình thản, chẳng có lấy một tia thân thiện nào của một cuộc hợp tác.

Trong phòng im lặng đến ngột ngạt.

Trước ánh nhìn im lìm ấy, chị Sầm bỗng thấy hoang mang.

Chị vốn nghĩ mình dày dặn sóng gió, từng lăn lộn trong giới giải trí mấy chục năm, chuyện gì cũng có thể giữ được bình tĩnh, nhưng đối diện với Chu Thời Diệc, chị lại hoàn toàn luống cuống.

“Chu Tổng, có gì chỉ bảo ạ?”

Cuối cùng Chu Thời Diệc cũng chậm rãi mở lời: “Tôi nghe nói, chị định công khai chuyện trước kia của vợ tôi và Lộ Trình?”

Chị Sầm hoàn toàn không kịp phản ứng, hai mắt kinh ngạc mở to.

Chị ta cố giữ bình tĩnh: “Chu Tổng nói đùa rồi, sao tôi có thể…”

Chu Thời Diệc ngắt lời: “Không những chị có thể, mà còn định bịa thêm chuyện, thật giả lẫn lộn, tung ra cùng một lúc.”

Chị Sầm gượng cười, phủ nhận: “Chu Tổng, chuyện này chắc chắn có hiểu lầm gì đó, nhất định là có người muốn phá hoại mối quan hệ hợp tác của chúng ta.” Chị ta cố ép bản thân giữ bình tĩnh, “Nghệ sĩ khác do tôi quản là Phong Minh cũng từng bị người ta gài bẫy, mấy tin đồn tiêu cực đến giờ vẫn còn nằm trên top tìm kiếm, chẳng gỡ xuống được. Lộ Trình là nghệ sĩ tôi đích thân dẫn dắt, sao tôi có thể tự mình tung tin xấu về nghệ sĩ của mình? Chu Tổng, xin cho tôi thêm chút thời gian, tôi sẽ điều tra xem rốt cuộc ai đang đứng sau giật dây.”

Chu Thời Diệc đáp: “Không cần điều tra, cũng không có hiểu lầm gì. Giờ tôi có thể nói cho chị biết, chính Lộ Trình nói.”

Sắc mặt chị Sầm cứng lại.

Chu Thời Diệc ung dung nói tiếp: “Tôi có oan cho chị không?”

Chị Sầm há miệng, nhưng không thể phát ra âm thanh nào.

Đầu óc trống rỗng trong giây lát, chị ta chẳng biết mình đang ở đâu nữa.

Chu Thời Diệc: “Còn chuyện Phong Minh nghệ sĩ dưới tay chị kia, vì sao không gỡ được hot search, là vì bố vợ tôi chưa đồng ý, sao chị xoá được? Cho dù chị có tìm bố của Quý Phồn Tinh giúp đỡ cũng không gỡ nổi.”

Tất cả tuyến phòng bị trong lòng chị Sầm sụp đổ hoàn toàn, chị ta đờ đẫn nhìn người đàn ông trước mặt.

Người đàn ông này thật quá đáng sợ, anh không để lại bất kỳ đường lui nào, cứ thế bóc trần tất cả mọi chuyện bày ra trước mặt, ép người ta đến bước đường cùng.

Bình Luận (0)
Comment