Cối Xay Gió Màu Xanh - Mộng Tiêu Nhị

Chương 57

Diêm Đình Lâm gia nhập Tập đoàn Kinh Hoà, bên bị ảnh hưởng nặng nề nhất lại không phải các công ty chip khác, mà là Ô tô Nhuệ Trì, trước khi đóng cửa phiên giao dịch, cổ phiếu của họ đã lao dốc 8%.

Điều này nằm ngoài dự đoán của rất nhiều người.

Thẩm Trì tức giận đến mức trực tiếp để lại bình luận trong vòng bạn bè của Diêm Đình Lâm: [Cậu làm vậy khác gì đấm đá một người vừa ra khỏi phòng ICU? Cậu còn là người không đấy!]

Diêm Đình Lâm cười: [Lần sau để tôi giúp cậu gỡ xương cá.]

Thẩm Trì: [Tôi còn chưa muốn hóc chết đâu!]

Diêm Đình Lâm bật cười, thật sự không biết phải an ủi thế nào.

[Thì còn làm sao được nữa? Cậu cũng biết bạch nguyệt quang trong lòng người ta có sức sát thương thế nào mà. Hay là cậu cũng đi tìm Chung Ức hợp tác, chúng ta cùng nhau làm một mẻ?]

Thẩm Trì: “…”

Anh mà dám đến tìm Chung Ức, không biết sẽ bị Chu Thời Diệc đá văng tới đâu nữa.

Huống hồ Chung Ức vốn dĩ sẽ không hợp tác với anh.

Hôm nay là ngày anh và Trương Nặc Hứa đăng ký kết hôn, vậy mà Diêm Đình Lâm lại tặng anh món quà lớn như thế.

[Cậu đừng quên, hai chúng ta lớn lên cùng nhau đấy nhé!]

Diêm Đình Lâm: “…”

Hoá ra còn có thể tính sổ kiểu này.

Thẩm Trì giận tới mức không biết phải nói gì, mở chai nước lạnh, uống liền nửa chai.

Ngày kỷ niệm đăng ký kết hôn, hai người không ra ngoài ăn mừng, tâm trạng cũng chẳng thiết tha gì.

Thế mà Trương Nặc Hứa lại không nỡ bạc đãi bản thân, còn nhờ cô giúp việc nấu một bàn đầy những món cô thích.

Thẩm Trì nhìn cô: “Em còn ăn nổi à?”

Trương Nặc Hứa ngẩng đầu: “Sao lại không ăn nổi? Mấy mã cổ phiếu em mua hôm nay đều tăng kịch trần.”

Thẩm Trì: “…”

Hóa ra cô đã đi mua cổ phiếu của Khôn Thần.

Trương Nặc Hứa chậm rãi nói: “Ăn đi, đừng buồn nữa. Tiền lãi từ cổ phiếu Khôn Thần, mai tôi rút một ít ra mua cho anh hai bộ quần áo mới.”

Thẩm Trì: “…Tôi thiếu hai bộ quần áo đấy à!” 

Người ngoài làm anh bực thì thôi đi, đến cả cô ấy cũng chọc giận anh.

Nếu không phải hôn sự với Chu Thời Diệc bị huỷ, thậm chí anh còn nghi ngờ cô là nội gián do Khôn Thần cài vào.

Cùng lúc đó, tại khuôn viên của Kinh Hoà.

Chung Ức nhận được điện thoại từ bố, *****ên là chúc mừng cô, sau đó hỏi mấy giờ cô tan làm, tối cùng nhau ăn cơm.

“Bố về rồi ạ?” 

“Ừ, vừa mới về thôi.”

Chung Ức áy náy nói tối nay không đi được, còn phải tăng ca họp, không biết khi nào mới kết thúc.

Mấy tháng tới, e là chẳng có ngày nào được tan làm đúng giờ.

Giang Tĩnh Uyên mỉm cười hiền hòa: “Bố biết con bận mà, bố đang ở dưới toà công ty con, ăn ở nhà ăn là được. Đúng rồi, nhớ gọi cả Ninh Khuyết đi cùng nhé.” 

Những năm qua, Ninh Khuyết luôn quan tâm đến con gái ông, lúc thân phận con chưa công khai, ông cũng không tiện nói gì, giờ cuối cùng cũng có cơ hội.

Vừa kết thúc cuộc gọi với con gái, chiếc Maybach chậm rãi dừng lại ven đường.

Giang Tĩnh Uyên xoay người lại, con rể bước xuống từ hàng ghế sau.

“Bố, bố mẹ về từ khi nào thế ạ?”

“Chiều nay mới về.”

Giang Tĩnh Uyên hỏi: “Con đến đón Chung Ức à?”

“Con đến tìm Diêm Đình Lâm ạ.”

“Cậu ấy đã về Kinh Hoà rồi à? Bố tưởng vẫn còn ở bên San Francisco.”

“Không, cậu ấy đến Bắc Thành từ tối qua rồi.”

Ngày mùng 4, Diêm Đình Lâm quay lại San Francisco, giải quyết ổn thỏa mọi việc bên đó. Công ty và phần lớn đội ngũ vẫn ở lại, anh chỉ đưa những người muốn về nước cùng trở về.

Công ty bên San Francisco của anh không xung đột với mảng chip của Kinh Hoà, nên Kinh Hoà để anh toàn quyền quyết định, không can thiệp nhiều.

Khu văn phòng và phòng thí nghiệm của đội chip nằm ở khu Tây của khu công nghệ, lần này Chu Thời Diệc đến khu Đông chỉ để thăm Chung Ức.

Giang Tĩnh Uyên nói: “Tối nay bố mẹ ăn tối với Ninh Khuyết nhé, gọi cả Diêm Đình Lâm nữa nhé?”

Chu Thời Diệc đang có chuyện quan trọng cần bàn với Diêm Đình Lâm, anh đáp: “Thôi ạ, mọi người cứ ăn đi.” Dự án chính thức khởi động, việc nhiều không xuể, dù ở cùng một khu, cũng chẳng có thời gian ăn uống chung.

Sau khi trò chuyện thêm vài câu với bố vợ, anh lên tầng tìm Chung Ức.

Lúc ấy, Ninh Khuyết đang có mặt trong văn phòng của Chung Ức, bàn về thời gian tổ chức buổi họp điều phối với đội chip.

Trước khi mời Diêm Đình Lâm, dự án vốn do Chung Ức chủ trì, giờ tình hình thay đổi, anh hỏi: “Vẫn là bên lập trình của chúng ta chủ trì chứ?”

Chung Ức đáp: “Đã vất vả mời được nhân vật có tiếng lại khó mời như Diêm Đình Lâm, chẳng lẽ lại để anh ấy nghe em chỉ đạo? Dĩ nhiên là anh ấy chủ trì rồi.”

“Được.”

Ninh Khuyết gửi email cho Diêm Đình Lâm, nêu rõ tần suất họp giữa hai đội trong thời gian tới và một vài gợi ý đề xuất.

Gửi xong, anh mỉm cười nói với Chung Ức: “Diêm Đình Lâm chẳng phải đã nói rồi sao, dù có bất đồng quan điểm cũng sẽ không để em cúi đầu, nếu có cúi, người cúi cũng là cậu ta. Câu này anh nhớ kỹ lắm.”

Lời vừa dứt, tiếng gõ cửa vang lên “cộc cộc”.

Cửa văn phòng đang mở, Ninh Khuyết quay đầu lại nhìn, không ngờ người đứng ở cửa lại là Chu Thời Diệc.

“Đến đúng lúc thật, vừa xử lý xong việc.”

Ninh Khuyết đứng dậy, cầm cốc giữ nhiệt rời đi.

Chu Thời Diệc đóng cửa lại, tiện tay kéo rèm xuống.

Chung Ức vui mừng: “Sao anh lại có thời gian qua đây thế?”

“Muốn đến xem em thế nào.”

Chu Thời Diệc cởi áo vest, vắt lên lưng ghế, rồi ngồi xuống đối diện cô.

Trên bàn còn ly cà phê cô uống dở, anh cầm lên nếm một ngụm, hỏi: “Diêm Đình Lâm nói sẽ cúi đầu với em à?”

“…Chỉ là nói đùa thôi.”

Chu Thời Diệc đặt cốc cà phê xuống, đứng dậy vòng ra phía cô.

Chung Ức uể oải tựa vào lưng ghế nhìn anh, hôm nay tâm trạng cô rất tốt. Cô chủ động nắm lấy tay anh, mân mê từng đốt ngón tay rõ ràng của anh.

Cô vốn đã thích chơi đùa với đôi tay anh, từ trước đã thích rồi.

Chu Thời Diệc để mặc cô nghịch ngợm, rồi cúi người đặt lên môi cô một nụ hôn.

Chung Ức ngửa đầu đón lấy môi anh, nụ hôn chiếm đoạt từ trên áp xuống, hơi lạnh cũng theo đó truyền đến.

Chu Thời Diệc khẽ nói bên môi cô: “Anh cũng từng cúi đầu trước em.”

“…”

Vậy mà anh cũng ghen được.

Chung Ức vòng tay qua cổ anh: “Em biết.” Anh đã không chỉ cúi đầu một lần.

“Sợ rằng vài hôm nữa Diêm Đình Lâm cúi đầu với em, thì em sẽ quên mất.”

“…Sẽ không quên.”

Chung Ức đáp lại nụ hôn của anh: “Em đã từng xoá anh, mà anh vẫn không nỡ xoá em. Cũng vì em, anh mới tiếp quản Ô tô Khôn Thần, sao em có thể quên được?”

“Chẳng phải cũng vì em mà cậu ấy về nước à?”

“…”

Chung Ức cười khẽ: “Vậy sao anh dám chắc, Diêm Đình Lâm không phải vì anh mà quay lại?” 

Nói xong lại hôn anh sâu hơn.

Chu Thời Diệc chẳng cần Diêm Đình Lâm về vì mình. Nếu thật sự vì anh mà trở lại, về sau chắc chắn sẽ quậy tung cả lên.

Ba năm nay về nước, là ba năm tai anh được yên tĩnh nhất.

Nhưng Diêm Đình Lâm lại là người bạn mà anh để tâm nhất, tất cả mọi người đều có thể đâm sau lưng anh, nhưng Diêm Đình Lâm thì không.

Diêm Đình Lâm chỉ đâm anh ngay trước mặt.

Nụ hôn kết thúc, Chu Thời Diệc rời khỏi môi cô, tay cô vẫn ôm chặt lấy anh.

Anh lại khẽ hôn lên môi cô một cái nữa: “Vẫn muốn ôm nữa à?”

Chung Ức gật đầu, dù gì thì cô cũng không muốn buông anh ra lúc này.

Chu Thời Diệc liếc nhìn đồng hồ, vẫn có thể ở thêm vài phút nữa.

Anh cúi mắt nhìn cô: “Vậy thì ôm cho đàng hoàng.”

Chung Ức thấy mình không hề qua loa, có lẽ anh cho rằng chỉ ôm cổ chưa đủ, nên cô trượt tay khỏi cổ anh, ôm lấy vòng eo thon gọn rắn chắc của anh.

Chu Thời Diệc đứng thẳng người, tựa vào mép bàn làm việc của cô.

Cô vùi mặt vào trước ngực anh, chỉ cách một lớp áo sơ mi, vẫn cảm nhận rõ từng đường nét cơ bắp rắn chắc. Trên đó còn có vết cào của cô để lại từ đêm hôm trước.

Chung Ức tựa vào anh lim dim đôi mắt nghỉ ngơi chốc lát, từ sau khi Diêm Đình Lâm đồng ý tham gia dự án, cô bận đến mức chân không chạm đất, hôm nào cũng về nhà vào nửa đêm.

Đang lim dim, trên đỉnh đầu lại nhận thêm một nụ hôn.

Chu Thời Diệc nói khẽ: “Anh phải đi rồi, hẹn với Diêm Đình Lâm lúc sáu giờ.”

“Vâng.” Chung Ức buông tay ra.

Dù là hẹn bàn chuyện với người bạn thân nhất, anh cũng chưa từng đến muộn.

“Em xuống cùng anh nhé, bố vẫn đang đợi dưới tầng.” 

Chung Ức nhanh chóng thu dọn bàn làm việc, cầm theo điện thoại và thẻ ăn, cùng anh xuống dưới.

Thang máy vừa dừng, cô kể Ninh Khuyết ăn ở luôn tại công ty, “Em còn định thuê hẳn một phòng ở khách sạn gần đây để ở cho đỡ phải đi lại.”

Chu Thời Diệc không đồng ý: “Dù muộn đến đâu anh cũng đón em về.”

Công việc của cô đã đủ áp lực, buổi tối được anh ôm vào lòng khi ngủ, ít nhiều cũng giúp cô thư giãn hơn.

Chung Ức nói: “Từ Khôn Thần đến khu này xa lắm, ngày nào anh cũng đến đón em thì phiền lắm.”

Chu Thời Diệc có vẻ đang cân nhắc: “Anh sẽ nhờ Mẫn Đình tìm cho một văn phòng làm việc tạm thời trong khu, tiện trao đổi công việc, lại có thể chờ em tan làm rồi cùng về.”

Giờ thì anh đã hiểu vì sao Đường Nặc Doãn lại cùng bạn trai đến làm việc ở Kinh Hoà. 

Khi đã bận rộn, đến cả thời gian gọi điện cũng chưa chắc có.

Ra khỏi toà nhà, Chu Thời Diệc đi tìm Diêm Đình Lâm, còn cô thì chạy ngay đến chiếc xe của bố.

Giang Tĩnh Uyên bước xuống từ chiếc Bentley, đưa tay đón lấy cô con gái đang lao tới.

Cô vẫn như ngày bé, mỗi lần gặp bố đều lộ rõ vẻ vui sướng trên khuôn mặt.

“Con sao không nói sớm với bố?”

“Con sợ chưa công bố mà nói trước lại có chuyện bất ngờ xảy ra. Đợi mọi việc đâu vào đấy mới báo tin vui cho bố.”

Giang Tĩnh Uyên bật cười: “Quả thật là một bất ngờ lớn.” 

Ông xoa đầu con gái: “Bố ngưỡng mộ con thật đấy.”

“Bố lừa con!”

“Bố lừa con làm gì.”

Chung Ức ôm lấy cánh tay bố, lắc nhẹ như thói quen: “Chuyến lần này đi chơi với chị Chung thế nào ạ?”

“Cũng tạm được.”

Vợ ông lúc vui thì còn quấn quýt, nhưng cứ hễ ngồi tám chuyện với Thời Phạn Âm là quên luôn ông đang ở bên.

Ông bảo vợ đừng cứ chăm chăm nhìn điện thoại mãi, nói chuyện với ông chút đi, vợ lại đáp: Anh gọi cho con nhóc kia mà nói chuyện, hỏi con bé ăn uống ra sao.

Chẳng lẽ ngày nào cũng hỏi con gái đã ăn cơm chưa.

Lúc đó, Ninh Khuyết từ toà nhà bước ra, đã thay chiếc áo sơ mi được là phẳng phiu.

Lần *****ên ăn cơm cùng một nhân vật truyền kỳ như vậy, anh không khỏi hồi hộp.

Nhiều năm trước, khi ngành công nghiệp bán dẫn trong nước còn chưa được đánh giá cao, Giang Tĩnh Uyên đã bắt đầu đầu tư.

Trải qua hơn chục năm, những công ty ông rót vốn phát triển mạnh mẽ, trở thành đầu ngành trong từng lĩnh vực.

Đặc biệt, đầu tư vào vật liệu bán dẫn và lĩnh vực đóng gói kiểm định còn tạo ra mức lợi nhuận hàng nghìn lần, trở thành truyền kỳ trong giới đầu tư mạo hiểm.

Ninh Khuyết không ngờ, người thường xuyên tạo ra những kỳ tích như vậy lại là một “ông bố chăm con chính hiệu”.

“Chào chủ tịch Giang, đã nghe danh chú từ lâu.”

Hôm đón dâu còn chưa kịp giới thiệu đàng hoàng.

Giang Tĩnh Uyên mỉm cười khiêm tốn: “Lần trước tiếp đón chưa chu đáo, mong cậu thông cảm.”

“Không có không có.”

Tâm trạng gả con gái, hoàn toàn có thể hiểu được.

Chung Ức khoác tay bố: “Mình đi qua nhà ăn trước, vừa đi vừa trò chuyện.”

Giang Tĩnh Uyên nói: “Chờ thêm hai phút nữa thôi, mẹ con đang đến rồi. Bà ấy bảo vừa rẽ vào đường đến khu này.”

“Mẹ cũng tới ạ?”

“Ừ, nói là lần đầu đến khu làm việc của con, cũng là lần đầu ăn cơm cùng Ninh Khuyết, nhất định phải về thay đồ chỉn chu.”

Ninh Khuyết cảm thấy được trân trọng mà kinh ngạc, được chủ tịch Giang và cả ảnh hậu đích thân mời cơm.

Đang trò chuyện thì xe của Chung Chước Hoa tới.

Chung Ức lập tức buông tay bố, nhanh chân chạy đến.

Mẹ cô vốn thích những chiếc váy màu sắc đậm, kiểu dáng độc đáo, phong cách nào cũng có thể cân được. Hôm nay lại mặc sơ mi trắng phối với quần tây xám nhạt, vóc dáng cao ráo, phong thái thanh lịch, khí chất toát lên khác biệt.

Bình thường mẹ cũng mặc vest đi sự kiện, nhưng đây là lần đầu cô thấy bà mặc như vậy trong đời thường.

Tiến lại gần, Chung Chước Hoa dang tay ôm chầm lấy con gái: “Chúc mừng con gái của mẹ, giỏi quá trời giỏi!”

Ninh Khuyết hôm đón dâu có nói chuyện vài câu với bà, lần này không khách sáo nhiều.

Mọi người vừa đi đến nhà ăn vừa trò chuyện.

“Mẹ cứ tưởng nhà ăn ở đây cũng như mấy công ty khác, chỉ rộng hơn chút thôi.” Chung Chước Hoa cảm thán, “Ai ngờ đây là tổ hợp ăn uống thực sự, cái gì cũng có.”

Chung Ức cười: “Cả khu mấy chục nghìn người, chẳng khác gì một khu dân cư. Dựa vào mấy cái hàng đồ ăn nhanh, chắc chắn không đủ đáp ứng được nhu cầu sinh hoạt.”

Biết Ninh Khuyết không thích món Tây, họ chọn một quán Tứ Xuyên.

Chung Ức hiểu khẩu vị anh, gọi sẵn món gà xào ớt và cá nướng.

Chung Chước Hoa ngồi cùng con gái một bên, chống cằm mỉm cười nhìn chồng: “Anh cũng thích ăn món Tứ Xuyên đúng không?”

“…Sao anh đã thích rồi?”

Chung Chước Hoa chỉ cười không nói.

Vì có mặt Ninh Khuyết nên Giang Tĩnh Uyên cũng không tiện nói gì thêm.

Ninh Khuyết giả vờ không nghe thấy, nhắc Chung Ức gọi ít món thôi, sợ lãng phí.

Giang Tĩnh Uyên không nhìn vợ, ra hiệu cho nhân viên phục vụ mang rượu lên.

Ông nâng ly mời Ninh Khuyết: “Bao năm nay cháu chăm lo cho Chung Ức như thế, chú thật không biết cảm ơn thế nào cho đủ.”

“Chú khách sáo rồi. Cháu với Chung Ức là bạn cùng trường, cũng là chuyện nên làm. Hơn nữa, cháu đâu giúp được gì nhiều.”

“Chung Ức từng nói rồi, hồi đại học chỉ có cháu không chê con bé ít nói lạnh lùng, lần nào tụ họp cũng gọi con bé đi. Về sau đi làm, giao tiếp của con bé không được tốt, trao đổi với nhóm đều là cháu đứng ra giúp. Có ngày hôm nay, không thể không nhắc đến sự bao dung của cháu. Chú với cô Chung vẫn luôn muốn cảm ơn, chỉ là chưa có dịp.”

Ninh Khuyết được khen mà ngượng: “Chủ tịch Giang quá lời rồi ạ.”

Lúc trước anh cũng không nghĩ nhiều, những lần hội nghị ngành, Mẫn Đình đều đưa anh đi cùng. Ở Kinh Hoà, anh không cần báo cáo với phó chủ tịch phụ trách, mà trực tiếp liên hệ với Mẫn Đình, tiết kiệm không ít phiền toái, chắc chắn đều là ý của Giang Tĩnh Uyên.

Chung Ức nhìn anh: “Hồi đại học, sao anh lại đối tốt với em như vậy?”

“Đừng nhắc nữa.”

“Sao cơ?”

Ninh Khuyết cười: “Hè năm nhất, anh gặp em ở trường, hỏi bao giờ về nhà, em còn nhớ đã trả lời sao không?”

Chung Ức bật cười, tất nhiên là nhớ.

Cô nói vé máy bay đắt quá, nên không về.

“Anh nghe mà thấy xót.”

Biết tính cách cô, anh mà mua vé thì chắc chắn cô sẽ không nhận.

“Thấy em cứ đeo túi vải, anh tưởng nhà không khá giả, nên muốn dẫn em đi gặp nhiều người, có quan hệ rồi thì mới dễ nhận được dự án.”

Tham gia được dự án, thì dù có vé máy bay đắt cũng có thể về nhà.

Chung Ức cụng ly với anh: “Cảm ơn anh.”

Bảo sao vừa vào năm hai, Ninh Khuyết đã dẫn cô đi họp mặt cựu sinh viên.

Chung Chước Hoa không ngờ còn có cả chuyện này, lại càng cảm kích Ninh Khuyết hơn, cũng nâng ly mời anh.

Chung Ức quay đầu nhìn: “Nhà cô chú mời cháu một ly.”

Ninh Khuyết thầm nghĩ, mình có đức hạnh gì mà được như vậy.

Vừa cụng ly xong, Giang Tĩnh Uyên chuẩn bị ngửa cổ uống thì ánh mắt bất giác lướt qua người đang tiến lại.

Nhìn rõ hai người đến gần, người ông khựng lạ.

Dù từng trải bao năm nơi thương trường, đã quen với việc giữ nét mặt điềm tĩnh, nhưng khoảnh khắc ấy, đầu óc ông bỗng trống rỗng.

Điều khiến ông chấn động không phải là vì thấy Dương Gia Nguyện, mà là ngạc nhiên vì sao bà lại xuất hiện trong nhà ăn của Kinh Hoà.

Lại càng kinh ngạc hơn khi cô gái khoác tay bà có nét giống bà, lại mặc đồng phục của Kinh Hoà.

Trước mặt Chung Chước Hoa, ông đã chẳng còn lời nào để biện minh.

Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, sự bất thường của Giang Tĩnh Uyên đã không qua mắt được vợ con và Ninh Khuyết, cả ba đồng loạt nhìn theo ánh mắt ông.

Dương Gia Nguyện vừa nhìn thấy Giang Tĩnh Uyên, định quay đi tìm nhà hàng khác thì đã muộn, bởi Chung Chước Hoa và Chung Ức cũng đã nhìn thấy bà.

Giờ mà quay đi thì lại càng lộ vẻ chột dạ.

Giang Tĩnh Uyên đặt ly rượu xuống, đứng dậy. Đây là lần thứ hai họ gặp lại kể từ sau chia tay, nhưng lần trước đó đã cách đây hơn hai mươi năm, cả hai nay đã không còn như thuở ban đầu.

“Lúc đầu tôi còn tưởng nhận nhầm người.”

Khi hai mẹ con họ đi đến gần, ông đưa tay ra.

Dương Gia Nguyện mỉm cười: “Trùng hợp thật, không ngờ gia đình anh cũng ăn ở đây.” Nói xong câu chào hỏi chẳng mấy xã giao ấy, bà quay sang Chung Chước Hoa.

Chung Chước Hoa cũng đã đứng dậy, hai người bắt tay đơn giản.

“Cảm ơn vì khi xưa cô đã muốn giúp tôi giải thích mọi chuyện, hôm nay cuối cùng cũng có cơ hội nói lời cảm ơn trực tiếp.”

Dương Gia Nguyện đáp: “Đó là điều nên làm, vốn dĩ không liên quan gì đến cô cả.”

Về việc vì sao mình lại xuất hiện ở khuôn viên Kinh Hoà, bà giải thích: “Ban đầu con gái không biết chuyện, cùng bạn trai đến Kinh Hoà làm việc. Tôi không can thiệp vào lựa chọn của con trẻ, ai ngờ chuyện cũ lại bị khơi lại.” 

Bà nói tới đó liền dừng, “Đúng dịp nghỉ phép, tiện thể ghé qua thăm con gái. Con bé bận suốt, đến giờ mới kịp ăn tối.”

Chung Chước Hoa mỉm cười: “Nhà tôi cũng vậy, con bé bận đến mức không về nhà ăn cơm, tôi đành đến đây ăn cùng.”

Dương Gia Nguyện đáp: “Thế mọi người cứ tiếp tục đi, tôi và con tìm chỗ ngồi.” Bà khẽ gật đầu với Giang Tĩnh Uyên, rồi nắm tay con gái đi vào trong.

Cuộc gặp gỡ được kết thúc một cách lịch sự.

Ninh Khuyết nhìn đĩa gà xào ớt vừa được bê lên, nghĩ bụng đống đồ ăn này chắc sắp bị bỏ phí, ngay cả anh cũng chẳng còn tâm trạng để ăn.

Giang Tĩnh Uyên quay sang vợ giải thích: “Anh không biết con gái cô ấy làm việc ở Kinh Hoà.”

Chung Chước Hoa: “Không quan trọng. Vừa rồi tim đập nhanh lắm đúng không?”

Ninh Khuyết: “…”

Bất chấp có mặt người ngoài như anh, hai vợ chồng vẫn tính sổ thẳng thắn.

Giang Tĩnh Uyên nhìn vợ: “Đúng là tim đập nhanh, vì sợ em buồn.”

“Trong lòng anh, em quan trọng đến thế sao?”

Giang Tĩnh Uyên: “Nếu em không quan trọng, thì còn ai quan trọng nữa? Ngoài Chung Ức ra, chính là em.”

Chung Chước Hoa nhìn thẳng vào mắt ông, không coi Ninh Khuyết là người ngoài, nói ra cái gai giấu kín bao năm: “Nhưng không bằng người anh từng yêu thuở trẻ.”

Ninh Khuyết như ngồi trên đống lửa, liếc nhìn Chung Ức, thấy cô đang ăn gà xào ớt.

Anh cũng cúi đầu gắp một miếng, giả vờ như bản thân không tồn tại.

Giang Tĩnh Uyên: “Nói như thể ba bốn mươi tuổi anh mới đến với em vậy. Lúc em sinh con gái, anh còn chưa đến ba mươi.”

“Em đang nói đến cảm xúc mãnh liệt, không phải độ tuổi.”

Thứ cảm xúc mãnh liệt ấy, suốt bao năm qua bà chưa từng được cảm nhận.

Lần duy nhất có thể tạm gọi là như vậy là lúc ông xuất hiện ở phim trường.

Mà trớ trêu thay, bà lại khao khát có được một tình yêu nồng cháy.

Hai người lặng nhìn nhau vài giây.

Giang Tĩnh Uyên: “Trong mắt em, việc anh từ bỏ sự nghiệp để em yên tâm quay phim, vẫn không thể tính là mãnh liệt ư? Anh luôn nghĩ là có đấy.” 

“Bao năm nay anh hầu như không xuất hiện ở nơi công cộng, không phải vì anh kín tiếng, mà là vì anh muốn dành thời gian ở bên em và con nhiều hơn. Cho đến giờ phút này, chỉ cần em nhìn anh lâu một chút, anh vẫn không thể bình tĩnh được, như vậy không được tính là mãnh liệt sao?”

“Nếu tất cả những điều đó đều không tính, em thích ăn dimsum Hồng Kông, bao năm nay, có bao nhiêu lần anh dậy từ sáng sớm, mua rồi mang tận nơi đến phim trường cho em?”

Chung Chước Hoa khựng lại.

Chung Ức gắp vài miếng cá vào đĩa, cẩn thận gỡ sạch xương.

Ninh Khuyết cũng thong thả gỡ xương cá, khi đã gỡ hết, anh mới chợt hiểu ra tại sao Chủ tịch Giang lại chọn thời điểm này, trước mặt anh và Chung Ức, để nói hết lòng mình. Có lẽ bởi bao năm qua chẳng ai biết tình cảm thực sự giữa hai vợ chồng họ, Chung Chước Hoa luôn cho rằng Chủ tịch Giang xem tình đầu là đặc biệt nhất.

Giang Tĩnh Uyên lại một lần nữa giải thích: “Dù em có tin hay không, anh thực sự không biết con gái của Dương Gia Nguyện làm ở Kinh Hoà. Anh không có lý do gì để trả lương cao để mời cô ấy về làm cả.”

Nếu ông thật sự quan tâm con của mối tình đầu, thì cảm xúc của con gái mình phải làm sao.

Chung Chước Hoa gắp một miếng cá nướng, nếm thử rồi hỏi: “Con gái cô ấy làm ở bộ phận nào?”

Ninh Khuyết đáp: “Tên là Đường Nặc Doãn, là kỹ sư vi mạch.”

Chung Chước Hoa gật đầu: “Thế thì cũng giống Tiểu Ức nhà mình, rất thông minh.”

Ninh Khuyết: “Cũng thông minh thật.”

Chung Ức đưa miếng cá đã gỡ xương cho mẹ: “Ban đầu cô ấy cũng ở đội dự án Khôn Thần, nhưng sau khi chuyện kia được đưa lên, cô ấy biết mẹ mình từng yêu ai, rồi rút lui.”

Chung Chước Hoa: “Liên quan gì đến các con chứ, chuyện này là do bố con gây ra.”

Giang Tĩnh Uyên: “…”

Chung Chước Hoa hiểu cảm giác của Dương Gia Nguyện, chuyện này với con gái cô ấy chẳng khác nào tai ương trên trời rơi xuống.

Cô cũng là một người mẹ, hôm nghe tin Chung Ức bị Diêm Đình Lâm từ chối, ngay cả hứng đi du lịch cũng chẳng còn, lập tức quay về.

Bà dặn con gái: “Con nói với Diêm Đình Lâm, nếu Đường Nặc Doãn muốn tham gia dự án, cứ xử lý theo cách nên làm, mẹ không để bụng những chuyện kia.”

Bình Luận (0)
Comment