Cối Xay Gió Màu Xanh - Mộng Tiêu Nhị

Chương 86

[Giang Tĩnh Uyên x Chung Chước Hoa]

“Giang Tĩnh Uyên, cái đồ hỗn xược này! Con định chọc cho bố tức chết phải không?” Bố Giang ôm lấy ngực, khẽ xoa, cảm giác như một giây sau là có thể đi ngay tại chỗ.

Ông cố tự nhắc mình không được nổi giận, lỡ tức quá ảnh hưởng đến sức khoẻ thì người chịu khổ vẫn là bản thân.

Nhưng cơn giận cứ trào lên, bàn tay ôm ngực cũng run rẩy không thôi.

Thế nhưng Giang Tĩnh Uyên lại bình thản ung dung, nâng chén trà trên bàn lên nhấp từng ngụm nhỏ.

Bố Giang nghiến răng: “Giang Tĩnh Uyên, con giỏi lắm! Việc hay không học, lại đi học theo Lộ Kiếm Ba! Con tìm ai không tìm mà lại đi dính lấy một ngôi sao tai tiếng như thế kia!”

Gần đây con trai ông liên tục bị đồn thổi với Chung Chước Hoa, dăm ba ngày lại lên báo. Ông có tìm hiểu qua những bài báo cũ về Chung Chước Hoa, chẳng thấy có chỗ nào khen ngợi.

Giang Tĩnh Uyên điềm nhiên đáp: “Danh tiếng của cô ấy có tệ đến đâu, con cũng không quan tâm.”

Bố Giang giơ tay chỉ vào mặt con trai, mấy chữ “Cút ngay cho tôi” vừa bật lên đến môi lại cố nuốt xuống. Trước đây vì chuyện của Dương Gia Nguyện, hai bố con từng cãi nhau đến mức rạn nứt, Giang Tĩnh Uyên thậm chí còn bỏ nhà đi, suýt nữa đoạn tuyệt tình bố con.

Sau này ông phải trải qua phẫu thuật tim, suýt không qua khỏi, quan hệ mới dần hòa hoãn hơn.

Vừa rồi, đứa con bất hiếu lại nói định kết hôn trong một hai năm tới, còn muốn làm một người bố tốt. Ông tưởng đâu mình cuối cùng cũng chờ được ngày vui, nhưng niềm vui chưa trọn nửa phút thì sét đã đánh ngang tai.

“Chẳng lẽ vẫn vì Dương Gia Nguyện mà con hận bố mẹ? Cho nên giờ con mặc kệ, muốn làm bố mẹ đau lòng mới hả?”

“Bố, bố nghĩ nhiều quá rồi. Dương Gia Nguyện muốn đăng ký kết hôn, chính con là người kiên trì chờ bố hồi phục rồi mới đăng ký, vì vậy khi chia tay, con không có gì oán hận bố mẹ cả. Nếu bố cứ nhất định muốn nghĩ như thế, tuỳ bố thôi.”

Lần này về, Giang Tĩnh Uyên chỉ muốn thông báo trực tiếp với bố rằng anh sẽ kết hôn với Chung Chước Hoa.

Còn việc gia đình đồng ý hay không, anh không bận tâm, cũng chẳng muốn tranh cãi thêm.

“Chắc chắn con sẽ kết hôn, danh tiếng cô ấy ra sao, con hoàn toàn không để ý.”

“Nếu con dám kết hôn với cô ta, Giang Tĩnh Uyên, cả đời này đừng bước chân vào nhà này nữa! Bố coi như không có đứa con trai như con!” Bố Giang quăng ra câu tuyệt tình nhất từ trước tới nay.

Giang Tĩnh Uyên cũng hiếm hoi không đáp trả, chỉ bình thản nói: “Tính cách của Chung Chước Hoa vốn chẳng chịu được bất kỳ ấm ức nào. Con sẽ không để cô ấy phải nhìn sắc mặt của ai cả. Vì vậy, con vốn cũng không định bước vào căn nhà này nữa.”

Anh chậm rãi nhấp một ngụm trà, đặt ly xuống rồi lấy ra tấm thẻ đã chuẩn bị từ trước, đẩy đến trước mặt bố: “Nuôi con khôn lớn đâu phải dễ dàng, dù thế nào con cũng phải làm tròn nghĩa vụ của người làm con. Sau này, bố mẹ hãy giữ gìn sức khỏe.”

Nói dứt câu, anh đứng dậy bỏ đi, không quan tâm bố có phản ứng gì.

Từ biệt thự cũ trở về, Giang Tĩnh Uyên đến thẳng căn hộ của mình.

Từ sau khi chia tay Dương Gia Nguyện, anh chưa từng ở lại nơi này.

Xung quanh ai cũng tiếc nuối, tình cảm bao năm, đã vượt qua giai đoạn khó khăn nhất, sao lại nói tan là tan?

Anh cũng chẳng hiểu nổi, vì sao cô lại dứt khoát ra đi, rõ ràng giữa họ khi ấy vẫn còn tình cảm.

Trong chuyện giữa bố mẹ, lợi ích và cô, anh chưa từng do dự mà luôn chọn cô, thậm chí vì thế đắc tội với cả gia tộc.

Nhưng khi bố nằm trong ICU, anh không thể bỏ mặc mạng sống của ông.

Chỉ là hoãn việc đăng ký kết hôn, chứ đâu phải không đăng ký.

Thế nhưng trong cãi vã, Dương Gia Nguyện lại nói anh vốn không yêu cô.

Thì ra tất cả những gì anh làm, trong mắt cô đều không phải là yêu.

“Dương Gia Nguyện, em từng làm gì cho anh? Có phải anh có thể hiểu thành em vốn chẳng hề thích anh?”

Sau đó, họ lại cãi nhau thêm hai lần nữa, cô dứt khoát đề nghị chia tay và rời đi.

Trong căn hộ này vẫn còn nhiều đồ của Dương Gia Nguyện, cũng có những món quà cô tặng anh.

Chia tay rồi anh không dọn dẹp, nghĩ rằng sau khi cả hai bình tĩnh lại sẽ quay về bên nhau, vì tình cảm nhiều năm như thế, anh còn từng nghĩ đến chuyện kết hôn, sinh vài đứa con.

Nhưng mọi thứ không như ý muốn.

Khi biết cô đã có bạn trai mới, anh hiểu rằng tất cả đã không thể quay lại.

Dì giúp việc hỏi: “Trưa cậu muốn ăn gì?”

“Không cần nấu đâu.”

Anh không định ăn, chỉ về để lấy đồ.

Trong két sắt vẫn còn nhiều hợp đồng đầu tư ở nước ngoài, anh định chuyển thêm một phần tài sản cho Chung Chước Hoa, để cô vui hơn một chút.

Cất hết tài liệu quan trọng, khi nghiêng đầu anh thấy bức ảnh chụp chung với Dương Gia Nguyện trên tủ bên cạnh.

Đó là năm thứ hai họ bên nhau, anh đã đưa cô đi du lịch và chụp lại khoảnh khắc đó.

Giang Tĩnh Uyên bước tới, úp khung ảnh xuống bàn rồi gọi điện cho thư ký Lý: 

“Giang Tổng, có gì dặn dò?”

“Bán căn chung cư này của tôi, dọn sạch mọi thứ bên trong.”

“Vâng.”

Cúp máy, Giang Tĩnh Uyên không dừng lại mà rời khỏi căn hộ ngay.

Trên đường ra sân bay, anh nhận được cuộc gọi của thầy Ngu, hỏi dạo này anh bận gì mà chẳng thấy gọi điện.

Giang Tĩnh Uyên đáp: “Tiết kiệm tiền điện thoại cho cậu.”

“…Tôi đã lưu số bàn trong máy cậu cơ mà!”

“Tôi không thích gọi số bàn.”

Thầy Ngu không nhiều lời, dù sao thì tiền điện thoại cũng khá đắt.

Anh thẳng vào chuyện chính: “Cậu và Chung Chước Hoa chia tay rồi à?”

“Sao tôi có thể chia tay với cô ấy được.”

“Không ngờ đấy, cậu quay lại với người cũ mà còn nhiệt tình vậy.”

Không chỉ thầy Ngu, ngay cả Giang Tĩnh Uyên cũng không ngờ tới, Chung Chước Hoa luôn không cho anh sắc mặt tốt, vậy mà anh vẫn kiên trì bám lấy.

Mấy tháng nay ngày nào Chung Chước Hoa cũng đuổi anh đi, nói không muốn gặp, còn anh thì giả như không nghe thấy.

Nếu ngày trước, khi Dương Gia Nguyện nói chia tay, anh chủ động đi tìm cô, có lẽ kết cục đã khác. 

Nhưng lúc ấy, anh vẫn giữ lại chút kiêu ngạo cuối cùng.

Không đi tìm, cũng chẳng gọi điện.

Phải chăng là anh không yêu Dương Gia Nguyện?

Sao có thể không yêu.

Chỉ là anh không thể mở lời cầu xin quay lại.

Còn với Chung Chước Hoa, không hiểu sao anh lại chịu cúi đầu tìm đến, dù cô không trả lời tin nhắn, không nghe điện thoại, anh vẫn tìm đến tận căn hộ của cô.

Có những chuyện, có những cảm xúc, chính bản thân anh cũng không thể nói rõ vì sao.

Có lẽ vì tính cách của Chung Chước Hoa quá dày vò người khác, khiến anh không có cách nào, đành chấp nhận nhún nhường để dỗ dành.

Anh hỏi: “Cậu gọi có việc gì?”

Đã không chia tay thì tâm trạng đáng lẽ phải tốt mới đúng.

Thầy Ngu liền nói thẳng: “Không phải cậu hứa tặng tôi cái máy tính sao? Khi nào sẽ tặng?”

“…”

Giang Tĩnh Uyên mải lo dỗ dành Chung Chước Hoa, đã sớm quên mất chuyện máy tính.

“Cậu cứ mua trước đi, đưa hoá đơn cho tôi.”

“Nếu tôi có tiền mua thì không mua luôn sao?”

Giang Tĩnh Uyên bật cười: “Thế quỹ đen của cậu đâu?”

“… Sao có thể lấy quỹ đen mua chứ!” Mua rồi chẳng phải sẽ lộ hết à.

Anh nghe bạn bè nói máy tính mới rất tiện, cũng muốn tìm hiểu thử, nhưng trong nhà tiền bạc đều do vợ quản, vợ bảo không cần thay máy tính, miễn vẫn mở máy là được.

“Ngày mai sẽ mang máy tính đến nhà cậu.”

Anh nhân tiện nhờ giúp một việc: “Cậu xem ở trấn có nhà nào muốn bán không, để ý giúp tôi nhé.”

“Không phải, cậu mua nhà ở trấn làm gì? Muốn đến thì cứ đến ở nhà tôi.”

Nhà cửa rộng rãi, mười tám người cũng ở đủ.

Giang Tĩnh Uyên đáp: “Tôi định mua một căn nghỉ dưỡng, mùa xuân sang năm đưa con tôi về ở hai tháng. Mùa xuân sang năm là dùng được rồi.”

Mùa xuân sang năm đã dùng được?

Thầy Ngu kinh ngạc đến cứng họng.

Chuyện Dương Gia Nguyện sinh con, thầy Ngu cũng từng nghe qua.

Ban đầu anh không tin đó có thể là con của Giang Tĩnh Uyên, với tính cách của anh, sao có thể biết người yêu cũ mang thai con mình rồi mà vẫn ở bên người khác được.

Vậy mà bây giờ, chính miệng Giang Tĩnh Uyên lại thừa nhận.

“Thật sự là con gái cậu à? Thế này là sao? Một bên hẹn hò với Chung Chước Hoa, một bên lại có con với Dương Gia Nguyện!”

Giang Tĩnh Uyên: “Con của Dương Gia Nguyện không liên quan đến tôi. Là con của tôi và Chung Chước Hoa, cuối tháng mười một này tôi sẽ làm bố.”

“!”

Anh vốn muốn chia sẻ tin vui này với bạn bè, nhưng Chung Chước Hoa không muốn kết hôn, bố mẹ lại không chấp nhận việc anh yêu một người trong giới giải trí. Nếu chuyện có con bị lộ, truyền thông sẽ thêm mắm muối, chế giễu cô sinh con mà không vào được hào môn.

Vì sự nghiệp của cô cũng như để bảo vệ đứa trẻ không bị làm phiền, anh chỉ có thể giấu kín.

Trong số bạn bè của anh, chỉ có thầy Ngu là giữ được bí mật.

“Chu Vân Liêm không biết, đừng nói với cậu ta.”

Thầy Ngu thấy mình như được trọng dụng mà kinh ngạc: “Chẳng lẽ chỉ mình tôi biết chuyện?”

“Trừ người nhà tôi, thì đúng vậy.”

Thầy Ngu im lặng hồi lâu, vẫn không thể tin nổi người bạn thân đột nhiên sắp làm bố.

Đầu năm ngoái, họ còn đùa giỡn về chuyện bao giờ uống rượu mừng cưới của anh và Dương Gia Nguyện, vậy mà năm nay cả hai đã có người mới, thậm chí đều đã làm bố mẹ.

Không khỏi khiến người ta cảm khái.

“Chuyện nhà cửa cậu không cần phải bận lòng, tôi mua một căn tặng cậu, coi như quà gặp mặt cho cháu trai hoặc cháu gái của tôi.”

“Đến máy tính mà cậu còn không mua nổi, lấy đâu ra tiền mua nhà?”

“Nhà trên trấn còn rẻ hơn máy tính.”

“…”

Giang Tĩnh Uyên nhấn mạnh: “Nhưng đừng mua nhà quá kém, sân vườn nhà nghỉ dưỡng không được bé.”

Đứa bé còn chưa chào đời, anh đã mong đến ngày đưa con đến trấn nghỉ dưỡng.

Cuộc trò chuyện với thầy Ngu vừa kết thúc, mẹ anh gọi đến.

Anh biết bà gọi vì chuyện gì nên trực tiếp từ chối cuộc gọi.

Mẹ lại gọi điện đến.

Giang Tĩnh Uyên đành nghe máy: “Mẹ, có chuyện gì thế ạ?”

Mẹ Giang: “Con về mà chẳng thấy gặp mẹ đã đi luôn rồi?”

Bà vừa xử lý xong việc bên ngoài về nhà, nghe chồng nói thằng ba về rồi, còn nhất quyết muốn cưới Chung Chước Hoa, hai người thậm chí đã có con.

Giang Tĩnh Uyên nói: “Gặp hay không cũng vậy. Dù sao mẹ cũng sẽ không đồng ý để con và Chung Chước Hoa ở bên nhau, vậy thì không cần gặp, tránh lại cãi nhau.”

“Bố con ông ấy…”

Giang Tĩnh Uyên cắt ngang: “Tim bố không sao, con đã hỏi bác sĩ Cố rồi, bác sĩ bảo tim bố thêm ba mươi năm nữa cũng không vấn đề gì. Nhưng nếu bố cứ tự làm khổ mình, thì chẳng ai cứu được đâu.”

“Mẹ, mẹ cũng không cần lo cho bố, ông ấy phát điên một trận rồi sẽ thôi thôi.”

Mẹ Giang: “…”

“Không cần khuyên con đâu mẹ, con cũng làm bố rồi, biết mình đang làm gì.”

Mẹ Giang: “Không phải mẹ muốn khuyên con, mẹ cũng không rảnh mà khuyên. Khuyên được không? Con chịu nghe à? Mẹ gọi là vì chuyện khác, con chỉ đưa mỗi thẻ thôi mà chưa nói mật khẩu.”

“…”

Lúc đó Giang Tĩnh Uyên bị bố chọc giận đến quên mất. 

Anh nghĩ một lát, rồi nói cho mẹ mật khẩu thẻ.

Mẹ Giang vốn cũng không định xen vào chuyện riêng của ai nữa, ba con trai, một con gái, chẳng đứa nào chịu nghe lời. Thà dành thời gian đó đi đầu tư tài chính còn hơn là giận dỗi vô ích. 

Có tiền trong tay, về già mới được con cháu quý trọng, chứ nhất định không thể giống như chồng, bị người ta ghét bỏ.

Bà hỏi con trai: “Bây giờ con đang ở đâu? Tối mẹ mời con một bữa, chỉ có hai mẹ con mình, con chọn chỗ đi.”

Giang Tĩnh Uyên: “Không ăn được đâu ạ, con sắp đến sân bay rồi.”

“Hôm nay đã về Hồng Kông?”

“Vâng, Chung Chước Hoa ở nhà một mình, con không yên tâm.”

Anh không biết rằng, lúc anh vắng nhà, Chung Chước Hoa lại rất vui vẻ.

Bụng bầu của cô chưa rõ ràng, lại bị nghén khiến gầy đi mấy cân, mặc quần áo rộng nên nhìn không ra cô đã mang thai bốn tháng.

Người quản lý nói, cùng lắm nửa tháng nữa là sẽ lộ bụng.

Tranh thủ lúc bụng chưa rõ, cô hẹn quản lý đi dạo phố, cố gắng xuất hiện trước truyền thông nhiều hơn, bởi sắp tới dù gì cũng phải “biến mất” vài tháng.

Đi dạo mệt rồi, hai người tìm một quán cà phê ngồi nghỉ.

Chung Chước Hoa cũng gọi một tách cà phê, không phải để uống mà chỉ để che mắt người ngoài.

Quản lý nói: “Hôm nay Giang tổng lại gọi cho chị, bảo chị khuyên em dọn sang chỗ anh ấy ở.”

Bên Giang Tĩnh Uyên có đủ mọi thứ, cảnh biển lại đẹp, rất thích hợp để dưỡng thai.

“Giang tổng còn nói phòng ngủ hiện tại của em quá nhỏ, kê cái giường vào là chẳng còn chỗ để đi lại.”

Chung Chước Hoa nhấp môi vào ly cà phê nhưng không uống, chỉ làm động tác nuốt rồi đặt xuống: “Không đi. Trừ khi anh ấy cầu xin em.”

Người quản lý giơ tay làm dấu “OK”, không nói thêm gì, trực tiếp nhắn tin cho Giang Tĩnh Uyên: [Giang tổng, tôi đã cố hết sức, nhưng không khuyên nổi. Bà cô này nói, trừ khi anh cầu xin.]

Khi máy bay vừa hạ cánh, Giang Tĩnh Uyên mới nhìn thấy tin nhắn của quản lý, trả lời: [Được, tôi biết rồi. Cảm ơn.]

Từ khi dọn sang chỗ Chung Chước Hoa ở, anh đổi cả xe, cố gắng ra vào nhà lúc trời chưa sáng và sau khi trời tối.

Khi về đến căn hộ, Chung Chước Hoa đã nằm trên giường.

Giang Tĩnh Uyên sợ cô ghét bỏ, anh vào tắm qua, thay đồ ở nhà sạch sẽ rồi mới đến gần cô.

Chung Chước Hoa giơ chân đạp vai anh, hất anh sang một bên.

Giang Tĩnh Uyên nắm lấy mắt cá chân cô: “Nghe lời, đừng dùng sức như thế.”

Chung Chước Hoa: “Nếu không phải vì trong bụng có bảo bối, tôi đã sớm đá anh văng ra rồi!”

Anh đặt chân cô về giường, cúi đầu hôn lên bụng nhỏ: “Hôm nay có nhớ bố không?”

“Anh mơ đẹp quá đấy! Ai thèm nhớ anh!” Chung Chước Hoa lại giơ chân định đá vào cổ anh.

Giang Tĩnh Uyên không né tránh, để mặc cô đá cho đã rồi mới dịch lại gần, ôm cô vào lòng: “Hôm nay ăn uống tử tế chưa?”

Chung Chước Hoa nhìn thẳng vào mắt anh: “Anh không ở nhà, tôi ăn ngon, ngủ cũng ngon.”

Cô vỗ nhẹ lên má anh: “Vội về như thế, có phải Bắc Thành khiến anh thấy cảnh sinh tình, không ở lại nổi dù chỉ một ngày?”

Giang Tĩnh Uyên cúi xuống, khẽ cắn cằm cô: “Anh vội về vì nhớ em và con, liên quan gì đến Bắc Thành hay Nam Thành?”

“Ai mà biết được.”

“Không biết thì bây giờ anh nói cho em biết rồi đấy.”

Chung Chước Hoa hừ một tiếng, cũng không tiếp tục châm chọc nữa.

Giang Tĩnh Uyên: “Anh phải cầu xin thế nào thì em mới chịu chuyển đến chỗ anh ở? Em muốn anh cầu thế nào, anh sẽ làm như thế.”

“Gọi tôi là ‘bà cô’ đi.”

“…”

“Nếu gọi thì cũng chỉ gọi là bà xã, chứ gọi bà cô thì loạn vai vế mất rồi.” Giang Tĩnh Uyên hôn lên môi cô: “Xin em, chuyển đến chỗ anh ở nhé.”

Bình Luận (0)
Comment