Còn 45 Ngày Nữa Đến Khi Virus Tận Thế Bùng Phát

Chương 25

“Nếu cô còn làm trò thì lần sau không chỉ là đùi đâu. Nói cho cẩn thận vào, tôi không ngại cho cô biết, tôi luôn có người liên lạc ở trạm vẽ Đại Thanh Sơn. Chỉ là vài ngày trước tôi mất liên lạc, đúng lúc các cô đến, cô nói trên đời này có bao nhiêu sự trùng hợp như vậy, còn không nói thật à?” 

 

Tôi dùng sống d.a.o nâng cằm Đình Đình lên, để m.á.u dính lên khuôn mặt thanh tú của cô ta.

 

Những lời này chắc chắn là để dọa cô ta, nhưng tôi nghĩ biểu hiện của tôi bây giờ ắt hẳn có thể khiến người khác sợ hãi. Chỉ thấy cô ta run rẩy hơn trước, lắp bắp kể hết mọi thứ. 

 

Họ thực sự là người thành phố L, nhưng không chỉ có họ đi du lịch, mà có hơn 30 người. Họ sống sót trong khách sạn không phải vì họ may mắn, mà vì họ đã nhanh chóng cướp kho thực phẩm của khách sạn và khóa chặt cửa khách sạn. Còn những người bị kẹt bên ngoài thì có thể tưởng tượng được số phận của họ.

 

“Làm sao các cô có thể chắc chắn là trong khách sạn an toàn, và làm sao thoát ra được?” 

 

“An toàn, khách sạn không lớn, ngoài chúng tôi ra chỉ còn vài phòng có người, chỉ cần ném ra ngoài là được. Sau đó chúng tôi lại lợi dụng tuyết rơi để ra ngoài vơ vét chút vật tư, cứ sống sót đến giờ. Chúng tôi còn nhiều vật tư nên không ra ngoài nữa, phần lớn những người ra ngoài đã trở thành zombie. Sau đó... Sau đó tất cả những người sống sót liên lạc với nhau, gần 100 người, đợi tuyết tan sẽ cùng nhau thoát ra. Chỉ cách đây vài ngày tất cả chúng tôi cùng nhau ra ngoài, nhưng mà chúng tôi không đi ra ngoài mà đi vào trong, vì bố tôi nói ở đây có một ngôi nhà ma an toàn, chúng tôi định đến đây để trú ẩn.”

 

Không biết người phụ nữ đã nhớ lại hình ảnh kinh hoàng gì, ánh mắt trở nên hung dữ: “Quá nhiều zombie, thực sự không thể ra ngoài, để họ đi dẫn dụ zombie là tốt nhất, họ đông người như vậy chắc chắn có thể dẫn dụ hết zombie.” 

 

[Edit by Tê Tê Team. Follow để đọc thêm truyện nha các mỹ nữ ]

“Vậy các cô còn làm gì nữa, chỉ có khoảng 100 người thoát ra thì không thể dẫn dụ hết zombie.” 

 

Tôi dùng sống d.a.o đánh cô ta một cái, đánh thức cô ra khỏi trạng thái mê muội.

 

“Làm gì ư, hahaha, tôi đặt loa phóng thanh vào ba lô của họ, tôi còn lắp loa vào xe của họ. Chỉ cần tôi bật từ xa, đảm bảo tất cả zombie sẽ bị dẫn đi, đừng nói với tôi về sự tàn nhẫn, tôi chỉ muốn sống, tôi không sai.” 

 

"Đúng là điên." Tôi dùng chuôi d.a.o đánh ngất Đình Đình, buộc tay chân cô ta lại, rồi ném vào xe của họ.

 

“Bố, con và bố cùng nâng chúng lên xe, một lát nữa chúng ta sẽ ném chúng ra khỏi làng. Đúng rồi, dưới núi...” 

 

“Không còn gì cả, tất cả đều không còn.” 

 

Mẹ cho tôi xem tình hình vừa quay bằng drone, hơn 30 dân làng ban đầu không ai sống sót. Hóa ra những ngày đó họ không đi thăm nhau mà là đi tàn sát. 

 

“Lũ thú vật này, c.h.ế.t thật là quá hời cho chúng.” Mẹ tôi vừa khóc vừa mắng chửi.

 

“Mẹ, mẹ và bố xuống núi chôn cất dân làng đi. Đưa drone cho con, con sẽ ném những con thú này ra ngoài, đỡ làm bẩn mảnh đất này.” 

 

Tôi lái xe chuẩn bị đưa những người này ra ngoài làng. Trước tiên tôi cẩn thận dùng drone để dẫn dụ zombie trên đường đi, rồi lái xe đến con đường lớn duy nhất vào núi. Trước khi đi tôi đã tháo dây buộc tay chân của người còn sống, rồi cắt vài đường lên những người đã chết. Sau đó tôi mở cửa sổ, mở cửa, tắt máy và rời đi.

Bình Luận (0)
Comment