Cồn Cát Trăng Non - Cảnh Phong

Chương 25

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Nghe lại tiếng gọi "bác sĩ Đoàn" đã lâu không nghe, Đoàn Thanh Thâm ngẩn người một lát rồi nói: "Cảm ơn cậu đã khai sáng cho tôi, thầy Lương."

Thực ra cũng chẳng có gì gọi là giác ngộ cả, cùng lắm chỉ là nghĩ thông suốt mà thôi.

Dẫu sao thì bày sạp buôn bán cũng đâu phải chuyện dễ dàng, phải dậy sớm thức khuya, bận trước bận sau, lời lỗ tự chịu. Vậy nên chẳng có gì ngộ ra được, chỉ là chấp nhận bản thân trong bất kỳ hoàn cảnh nào mà thôi.

Lương Nguyện Tỉnh tắt máy ảnh, thay ống kính góc rộng 35mm, rồi ngẩng đầu nhìn qua cửa sổ xe về phía Nghiêm Kỳ. Cô ấy nhảy hết một lượt chắc khoảng 5 phút, giờ sắp nhảy xong rồi.

"Chúng ta qua đó thôi." Lương Nguyện Tỉnh nói, "Cũng gần chụp xong rồi. Hôm nay tôi muốn đến Dương quan*, thời tiết đẹp thế này, phải đi chụp dãy Kỳ Liên Sơn."

(*) Dương quan hay đèo Dương (阳关) là một con đèo nằm cách khoảng 70km về phía Tây Nam của Đôn Hoàng, thuộc Cam Túc.

Kỳ Liên Sơn (祁连山) là phần nằm ngoài ở phía Bắc của dãy núi Côn Lôn, tạo thành ranh giới giữa các tỉnh Thanh Hải (phía đông bắc) và Cam Túc (phía tây), độ cao trung bình đạt 4.000 m trên mực nước biển.

68747470733a2f2f73332e616d617a6f6e617773

Buổi chụp của Nghiêm Kỳ chỉ là nhân tiện. Hôm qua, lúc Giang Ý liên lạc với hai người, cô còn rất ngạc nhiên khi họ vẫn đang ở Đôn Hoàng mà chưa đi. Bởi vì chỉ cần chụp vài bức, nên thuê nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp sẽ hơi phiền, người ta thường chỉ chụp trọn gói, mà họ vừa hay lại có mặt ở đây. Đương nhiên thù lao vẫn được trả đầy đủ.

Lương Nguyện Tỉnh vừa quấn dây đeo máy ảnh vào cổ tay vừa đi về phía Nghiêm Kỳ. Lúc này, gió nổi lên. Đoàn Thanh Thâm đưa khẩu trang cho cậu, nhưng hai tay cậu đang bận loay hoay với máy ảnh, cậu bèn quay mặt sang: "Đeo giúp tôi với."

Đoàn Thanh Thâm mở khẩu trang ra, lúc đeo lên tai, đầu ngón tay anh lướt qua vành tai cậu. Lương Nguyện Tỉnh đang ngước mắt nhìn anh thì gió đột nhiên mạnh lên, cuốn theo cát bụi táp vào mặt mọi người.

Lương Nguyện Tỉnh bỗng nhiên hoàn hồn, cậu lập tức giơ máy ảnh lên, ống kính hướng về phía Nghiêm Kỳ, hô to: "Chị Kỳ! Nhìn ống kính, mở mắt ra!"

Cơn bão cát như đang kiểm tra an ninh cho tất cả mọi người, không bỏ sót một chỗ nào trên cơ thể. Ai cũng theo phản xạ cúi đầu, đưa tay che mặt, Nghiêm Kỳ cũng vậy. Vậy nên lúc này bảo Nghiêm Kỳ mở mắt nhìn ống kính quả thực hơi làm khó người ta.

Thế nhưng Nghiêm Kỳ vô cùng chuyên nghiệp. Giữa cơn bão cát cao bằng người, cô thật sự bỏ tay xuống, quay đầu, mở to mắt nhìn vào ống kính.

Trong khung hình của ống ngắm, trang sức trên tóc vũ công rối tung, những sợi tóc bay tán loạn. Cát bụi bám trên mặt và khóe mắt cô. Dù vậy, khi nghe giọng nói không cho phép từ chối của nhiếp ảnh gia, cô vẫn kiên cường mở mắt.

Nhờ đó, Lương Nguyện Tỉnh đã chụp được một ánh mắt vô cùng kiên định.

"Xem này." Lương Nguyện Tỉnh lập tức đưa máy ảnh ra trước mặt Đoàn Thanh Thâm, ngón tay chỉ chỉ trên màn hình, "Cắt như thế này, làm một bức đặc tả, được không?"

"Cho người mẫu xem trước đã." Đoàn Thanh Thâm thấy Nghiêm Kỳ đi tới, chắc chắn là cô ấy muốn xem ảnh vừa chụp thế nào.

"À, đúng rồi." Lương Nguyện Tỉnh lúc này mới nhận ra, đúng là nên cho người mẫu xem trước, "Chị Kỳ, chị xem này."

"Wow—" Nghiêm Kỳ quả thực không ngờ hiệu ứng hình ảnh lại như vậy, "Chụp đẹp quá! Không uổng công tôi mở mắt ha ha ha ha ha~"

Lương Nguyện Tỉnh hơi ngại ngùng: "Xin lỗi chị, chị có muốn lấy nước rửa mắt không?"

"Không sao không sao, tôi nói đùa thôi." Nghiêm Kỳ xua tay, "Tiếp theo chụp thêm vài bức nữa chứ?"

"Được ạ."

Lúc chụp bức cuối cùng cho Nghiêm Kỳ, Lương Nguyện Tỉnh bảo Nghiêm Kỳ nằm trên cát, rồi nhờ Đoàn Thanh Thâm lái xe lại gần. Cậu trèo lên nóc xe, định chụp một góc nhìn từ trên xuống.

Nhưng khi đứng lên rồi cậu mới phát hiện, dù đứng ở mép nóc xe thì góc độ vẫn chưa đủ. Cậu bảo Đoàn Thanh Thâm lấy ghế cắm trại lên, nhưng đứng lên ghế cắm trại thì lại không vững.

Cậu đứng trên nóc xe, tay cầm máy ảnh, ánh mắt cầu cứu nhìn Đoàn Thanh Thâm đang đứng dưới đất.

Đoàn Thanh Thâm nghĩ một lát, rồi dẫm lên bánh xe và nắp capo, trèo lên nóc xe, nói: "Đứng lên ghế đi, tôi giữ eo cậu. Cậu vươn nửa người trên ra phía trước, chắc là đủ khung hình rồi."

Lương Nguyện Tỉnh nhìn anh. Vì cả hai đều đeo khẩu trang, nên chỉ có ánh mắt chạm nhau.

"Thế nào?" Đoàn Thanh Thâm hỏi lại một câu.

"Được." Lương Nguyện Tỉnh gật đầu, sau đó xoay người bước lên ghế cắm trại. Mặt ghế cắm trại làm bằng vải mềm nên không được vững lắm. Đoàn Thanh Thâm vươn tay ra ôm chặt eo cậu, lực cánh tay của anh rất mạnh, cũng rất vững vàng.

Đương nhiên là Lương Nguyện Tỉnh  tin tưởng anh, cậu dồn trọng tâm hướng ra phía trước, giao phó gần như toàn bộ trọng lượng cơ thể mình cho Đoàn Thanh Thâm.

Cậu điều chỉnh khẩu độ, nói với Nghiêm Kỳ: "Chị Kỳ, lúc nãy khi nhảy có một động tác, là chị bật dậy từ tư thế nằm ngửa ấy. Chị có thể làm lại một lần không?"

"Được!" Nghiêm Kỳ đáp.

Cậu không rõ tên động tác, chỉ đoán rằng đó hẳn là một động tác đòi hỏi kỹ thuật cơ bản rất cao, cần lực cốt lõi rất mạnh.

Cậu bắt đầu chụp liên tục. Kỹ thuật cơ bản của người mẫu quả nhiên rất tốt, thân hình Nghiêm Kỳ giống như một dải lụa đang uốn lượn giữa sa mạc. Tiếng màn trập vang liên tiếp. Lúc này, Đoàn Thanh Thâm trở thành "trợ lý", còn Lương Nguyện Tỉnh vì dùng sức ở nửa thân trên nên cơ bụng căng lên, áp sát vào bắp tay của Đoàn Thanh Thâm.

Về sức mạnh của Đoàn Thanh Thâm, cậu đã được trải nghiệm vài lần, vô cùng nể phục, và lần này cũng không ngoại lệ. Người này quả thực giống như cái rào chắn hàn trên nóc xe Jeep, vững như bàn thạch.

"Xong rồi." Lương Nguyện Tỉnh nói.

Mặc dù cậu đã biết Đoàn Thanh Thâm có sức khỏe đáng kinh ngạc, nhưng khoảnh khắc anh cứ vậy mà bế cậu xuống khỏi ghế cắm trại, đầu óc Lương Nguyện Tỉnh vẫn trở nên trống rỗng.

Hai người đều không nói thêm gì nữa, dường như nói gì cũng thấy kỳ quặc. Nói cảm ơn ư? Quá thừa thãi, không phải từ trước đến nay cả hai vẫn luôn giúp đỡ lẫn nhau như vậy sao? Nói vất vả rồi? Hay là đùa vài câu? Đột nhiên chẳng biết nói gì.

Không biết nói gì, cứ thế đứng trên nóc xe, dáng vẻ ngẩn ngơ.

Cuối cùng, Nghiêm Kỳ ngẩng đầu, nói với bọn họ: "Này, hai người xuống đi chứ, gió to thế này cơ mà."

Hai người lần lượt chống tay lên nóc xe nhảy xuống, vững vàng tiếp đất, sau đó cất ghế cắm trại. Lần này Lương Nguyện Tỉnh nhớ tới việc cho người mẫu xem ảnh trước, vì là chụp liên tiếp, nên phải lướt xem từng bức một.

"Lúc đó tôi sẽ chọn ra một bức đẹp nhất." Lương Nguyện Tỉnh nói, "Nhưng mà mấy bức này nếu chị muốn lấy hết thì tôi cũng có thể gửi toàn bộ cho chị."

Nghiêm Kỳ suy nghĩ một lúc: "Thôi không cần đâu, tôi lưu lại mấy bức hỏng cũng không để làm gì. Đến khi nào ảnh lên tạp chí điện tử, tôi tự tải về là được, cậu không cần bận tâm đến tôi."

"Được ạ." Lương Nguyện Tỉnh gật đầu, rồi quay sang Đoàn Thanh Thâm, dò hỏi: "Anh... anh muốn xem thử không?"

"Tối xem cũng được. Không phải cậu định đi Dương quan chụp Kỳ Liên Sơn sao? Hơn 80 cây số, bây giờ đi vẫn kịp."

"Vậy đi nhanh thôi."

Nghe vậy, Nghiêm Kỳ cười tủm tỉm nói: "Đi nhanh đi, cảm ơn hai người nhé. Sau này nếu có chụp ảnh thương mại, tôi sẽ liên lạc lại!"

"Được!" Lương Nguyện Tỉnh vẫy tay, "Chúng tôi đi trước đây!"

Mọi người chào tạm biệt lẫn nhau, rồi tiếp tục công việc của mình. Trợ lý bên Nghiêm Kỳ khoác áo khoác dày cho cô, dùng khăn giấy phủi cát trên cổ và mặt cô. Mấy cô gái vây quanh Nghiêm Kỳ, che chắn gió cho cô và cùng xem video quay được lúc nãy.

Lương Nguyện Tỉnh leo lên xe máy, ngoái nhìn nhóm của họ lần cuối, sau đó đưa tay cài kính bảo hộ, vặn ga phóng đi.

Hóa ra đây chính là dáng vẻ những sinh viên nghệ thuật theo đuổi con đường chuyên ngành của họ, cũng tốt mà, cậu nghĩ. Dù là Nghiêm Kỳ, trợ lý của cô ấy, hay Đoàn Thanh Thâm và cậu, bất kể mọi người học chuyên ngành gì, hồi nhỏ từng mơ ước điều gì, thì hôm nay tất cả đều đang ở sa mạc Tây Bắc này.

Trên đường đến Dương quan không thấy chiếc xe nào khác, trong khu du lịch cũng rất vắng vẻ.

Từng là đài quan sát canh gác biên cương, trải qua hơn hai nghìn năm mưa nắng bào mòn, giờ đây được bao quanh bởi dây thừng, trở thành kẻ được bảo vệ.

Nhìn về phía sa mạc Gobi mênh mông, dãy Kỳ Liên Sơn kéo dài một đường tuyết phủ nơi chân trời.

Đoàn Thanh Thâm dạy cậu cách lia máy ảnh theo chiều ngang, để khi về nhà có thể ghép thành một bức tranh toàn cảnh hoàn chỉnh của dãy Kỳ Liên Sơn. Hôm nay hiếm khi ánh sáng đẹp đến thế, bốn bề bằng phẳng, đất trời bao la.

Trong điều kiện thời tiết tốt, một vài thành phố trên hành lang Hà Tây là những thành phố hiếm hoi có thể nhìn thấy núi tuyết ngay trong nội thành.

Mấy ngày nay, họ đã đi rất nhiều nơi quanh Đôn Hoàng. Hôm nay là lần thứ hai đến Dương quan, lần trước trời quá âm u, không chụp được cảnh đẹp nào.

Gió ở Gobi luôn rất lớn, Lương Nguyện Tỉnh dùng một tay giữ chặt chân máy, nửa đùa nửa thật nói: "Nếu biết trước chân máy phải mua loại đắt tiền, thì lúc đấy tôi đã khuyên anh đi làm thêm một tháng rồi."

Bên cạnh, Đoàn Thanh Thâm khoanh tay đứng cùng cậu trong gió lớn, nghe cậu nói vậy thì bật cười, cũng đùa lại: "Vậy phải làm sao đây? Nhân lúc chứng chỉ hành nghề y còn hiệu lực, mai tôi đến bệnh viện thành phố Đôn Hoàng hỏi xem có việc gì làm không nhé?"

"Vậy thì tôi cũng đến quán bar hát tiếp?"

"Thuê một căn nhà ở khoảng giữa bệnh viện và quán bar?" Đoàn Thanh Thâm tiếp lời cậu.

Đương nhiên cả hai đều hiểu đó chỉ là lời bông đùa, nói cho vui miệng vậy thôi chứ không ai xem là thật. Chụp xong cảnh này, Lương Nguyện Tỉnh tháo máy ảnh xuống. Gió ngày càng mạnh, phải quay về thành phố thôi, một lát nữa mặt trời lặn, ở đây sẽ rất lạnh.

"Chờ đã." Lương Nguyện Tỉnh nâng máy ảnh, phóng to bức ảnh trên màn hình hết cỡ, "Anh nhìn này."

Đoàn Thanh Thâm nghiêng người lại gần, hơi cúi đầu xuống. Anh thấy trên màn hình máy ảnh sau khi phóng to, giữa khe đá trên nền đất hoang mạc Gobi, Lương Nguyện Tỉnh đã chụp được một bông hoa nhỏ màu trắng.

Không biết có phải do hiệu ứng hình ảnh hay không - ống kính sẽ truyền tải suy nghĩ của người chụp. Giống như có người cho rằng, sự truyền đạt của tác phẩm nghệ thuật đều mang ý thức chủ quan của người sáng tạo, nên trên thế giới không có người sáng tạo nào thực sự khách quan cả.

Trong mắt Đoàn Thanh Thâm, bông hoa nhỏ mà Lương Nguyện Tỉnh chụp được kia đang sinh trưởng một cách mạnh mẽ giữa gió cát nơi hoang mạc. Nếu nó có mạng xã hội, chắc hẳn sẽ ghim một dòng trạng thái: "Chuyện này chẳng làm khó được tôi, hoàn toàn không sợ gì cả."

"Anh thấy chưa?" Lương Nguyện Tỉnh hỏi dồn.

"Thấy rồi." Đoàn Thanh Thâm đáp, "Trời lạnh thế này mà vẫn nở hoa."

Lương Nguyện Tỉnh rời mắt khỏi màn hình, nhìn bằng mắt thường không thể thấy bông hoa nhỏ màu trắng kia, cậu nói: "Ừ, giống như muỗi ở Sơn Đông vậy."

"?" Đoàn Thanh Thâm nghẹn lời.

Tiếp đó, Lương Nguyện Tỉnh lại nói: "Toang rồi, cái miệng này của tôi càng ngày càng giống anh rồi."

Biểu cảm của Đoàn Thanh Thâm trở nên phức tạp, anh rất muốn gõ lên trán cậu một cái.

Nhưng rồi anh không làm thế, bởi vì Lương Nguyện Tỉnh lại nói tiếp: "Về sau chúng ta sẽ thành cặp nhiếp ảnh gia thương mại kiểu như: Khuyên các đối tác thuê chụp thương mại nên làm cho hai người này câm trước đã."

Đoàn Thanh Thâm mỉm cười: "Không sao, với tiến độ công việc hiện tại thì đối tượng chụp tới đây sẽ là núi tuyết."

Thu dọn thiết bị xong, Lương Nguyện Tỉnh lại quay đầu nhìn về phía ngọn núi xa xa, nói: "Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy núi tuyết."

Giọng cậu nho nhỏ, như thể đang tự nói với chính mình. Vì vậy, Đoàn Thanh Thâm cũng chỉ khẽ "ừ" một tiếng.

"Thực ra ngay cả tuyết cũng rất ít khi nhìn thấy... Ý tôi là loại tuyết, loại tuyết thật sự ấy." Lương Nguyện Tỉnh lại bổ sung, "Cũng có thấy rồi, nhưng ít lắm."

"Đi Burqin* đi." Đột nhiên, Đoàn Thanh Thâm nói.

"Gì cơ?" Lương Nguyện Tỉnh dừng bước, nhìn anh với vẻ không tin nổi, "Anh nói đi đâu cơ?"

"Burqin có tuyết rơi rồi." Đoàn Thanh Thâm trả lời.

(*) Burqin (布尔津) là một huyện của địa khu Altay, Châu tự trị dân tộc Kazakh - Ili, khu tự trị Tân Cương, Trung Quốc.

Bình Luận (0)
Comment