Cồn Cát Trăng Non - Cảnh Phong

Chương 35

Sáng hôm sau, Lương Nguyện Tỉnh thức dậy với tinh thần sảng khoái.

Tuyết đêm qua lại phủ thêm một lớp dày, mỗi bước chân đều lún sâu đến tận bắp chân. Đứa trẻ đến từ phương Nam cứ giẫm hết bước này đến bước khác, mãi cho đến khi bị người ta túm tay kéo về trạm xe buýt: "Em định đi bộ thế này đến đường ray để chụp à?"

Chuyến xe buýt này không đông người, còn chỗ trống, cả hai ngồi xuống cạnh nhau. Kính cửa sổ phủ một lớp sương mỏng, Lương Nguyện Tỉnh mở máy ảnh, giơ lên. Lớp sương trên kính làm cảnh đường phố bên ngoài mờ ảo thành từng mảng màu nhỏ, cậu chụp lại bóng dáng mơ hồ của Đoàn Thanh Thâm và chính mình đang cầm máy ảnh.

"Xong rồi." Lương Nguyện Tỉnh nói.

Trong ảnh chỉ thấy bóng dáng của hai người, không nhìn rõ mặt mũi. Sau khi chuyển ảnh sang điện thoại, tài khoản Thanh Sơn Tỉnh của họ cuối cùng cũng được thay đổi từ ảnh đại diện mặc định sang bức ảnh này.

Và bức ảnh được duyệt ngay lập tức.

"Anh có ngại lên hình không?" Lương Nguyện Tỉnh hỏi, "Bức này không lộ mặt anh, nhưng ý em là sau này, nếu em chụp được bức nào kiểu "Vãi, đẹp trai quá mức luôn" thì em có thể đăng lên không?"

Đoàn Thanh Thâm gật đầu: "Được chứ, tất nhiên là được."

Nói xong, Đoàn Thanh Thâm hình như nhớ ra điều gì, anh bỗng nhiên nghiêng đầu cười. Lương Nguyện Tỉnh tò mò, ghé sát lại: "Cười gì thế?"

"Nhớ tới lúc trước... trước khi quen em, ở bệnh viện bọn anh có một thực tập sinh. Cậu ấy đăng một video lên mạng, tự mặc áo blouse trắng, nói: Xin chào mọi người, tôi là sinh viên y khóa XX, tôi bán thân rồi đây, mong mọi người ủng hộ."

Lương Nguyện Tỉnh ngẩn người mất vài giây, sau đó mới nhận ra đây hẳn là một "meme", cậu lập tức bật cười: "Đờ mờ. Hahahahaha, mấy sinh viên y bọn anh cũng thật là... Ài..."

Cười xong cậu lại thở dài, rồi lại nhìn sang Đoàn Thanh Thâm. May cho anh đây là nơi công cộng, nếu không Lương Nguyện Tỉnh nhất định sẽ giở trò dâm dê véo má anh một phát.

"Với ngoại hình này của anh, bán thân chắc kiếm được nhiều tiền hơn bán ảnh đấy." Lương Nguyện Tỉnh nhận xét.

"Chậc." Đoàn Thanh Thâm liếc cậu một cái đầy ẩn ý, "Sao em đã bắt đầu tưởng tượng anh bán thân kiếm được bao nhiêu rồi, dù sao anh cũng là..."

"..." Cả hai đột nhiên im bặt.

Xe buýt đến trạm tiếp theo, cửa trước và sau "xoạt" một tiếng rồi mở ra. Mọi người quấn khăn quàng cổ và đội mũ, mang theo hơi lạnh ngoài trời bước lên xe.

Người lên xe khá đông, trong chốc lát ghế ngồi đã kín chỗ. Hai người cùng đứng dậy để nhường chỗ cho một bà cụ, sau đó bước sang một bên vịn vào lan can đứng đối mặt với nhau.

Lương Nguyện Tỉnh ngước mắt nhìn Đoàn Thanh Thâm. Lúc xe khởi động trở lại, cả hai hơi chạm vào nhau theo quán tính.

Vậy nửa câu sau anh chưa nói hết là gì nhỉ, Lương Nguyện Tỉnh lại nhìn anh. Chiều cao của hai người không chênh lệch nhiều lắm, chỉ là đứng quá gần nhau nên mới phải ngước mắt lên nhìn.

"Máy ảnh." Lương Nguyện Tỉnh chỉ vào anh, nói: "Đeo ra đằng trước đi, để giữa hai chúng ta ấy, người đông lại bị đụng vào bây giờ."

"Ừ."

Chuyến xe này sẽ đưa họ đến ngoại ô, ở đó có thể chụp được núi tuyết và đường ray xe lửa. Họ dự định sẽ đợi một chuyến tàu chạy qua, coi như là một phần của chủ đề "Con đường".

Dần dần, trong xe càng lúc càng chật kín, hai người bị ép phải đứng sát vào nhau trong tình cảnh đông đúc. Vừa rồi, sau nửa câu "Dù sao anh cũng là..." kia, Đoàn Thanh Thâm vốn định nói thêm danh từ gì đó, Lương Nguyện Tỉnh vẫn rất tò mò. Nhưng nếu bảo cậu truy hỏi thì cậu lại thấy hơi ngại, trông cứ như nhóc bạn trai đang làm nũng đòi danh phận vậy.

Bên kia, Đoàn Thanh Thâm cũng chẳng biết phải làm sao. Anh cảm thấy dường như mình đã bỏ lỡ mất thời cơ để thổ lộ "Anh thích em" rồi. Càng về sau, lại càng không biết phải nói thế nào. Bỗng nhiên trong đầu Đoàn Thanh Thâm hiện lên một hình ảnh, đó là rất nhiều năm về sau, anh và Lương Nguyện Tỉnh sẽ định cư ở một nơi nào đó. Và rồi, vào một buổi chiều đẹp trời, anh sẽ nói với cậu: "Chúng ta ra ngoài chụp ảnh nhé, à phải rồi em có biết không, anh vẫn luôn cực kỳ thích em."

Sẽ như vậy sao...

Hình như cũng không tệ.

"Anh Thâm?" Lương Nguyện Tỉnh cố gắng đưa tay lên, vẫy vẫy trước mặt anh, "Đoàn Tỉnh Tỉnh?"

"Ơi?" Đoàn Thanh Thâm hoàn hồn, "Anh vừa mất tập trung, sao thế?"

"Là chị Mao Mao." Lương Nguyện Tỉnh khó khăn xoay màn hình điện thoại về phía anh trong không gian chật chội, "Chị ấy lướt thấy tài khoản của chúng ta, hỏi em có muốn làm quảng cáo qua bên công ty chị ấy không, chị ấy làm về mảng quảng cáo mà."

Đoàn Thanh Thâm gật đầu: "Vậy thì phải xem em muốn tài khoản này mang tính chất gì, chỉ đơn thuần là ghi lại cuộc sống, hay là trở thành một blogger nhiếp ảnh."

"Em cũng không biết nữa." Lương Nguyện Tỉnh bối rối, ánh mắt cậu trong veo, nhìn anh với vẻ cầu thị, "Em chưa có ý tưởng gì cả. Có cách nào vừa ghi lại cuộc sống vừa kiếm được thêm chút tiền không?"

"Phì." Đoàn Thanh Thâm bật cười, "Vậy thì em cứ nói thẳng mong muốn đó với Mao Mao đi. Giờ nhiều người dùng mạng xã hội đã có thể phân biệt được đâu là tài khoản cá nhân, đâu là tài khoản hợp tác với công ty rồi. Vì thế cách vận hành cũng đa dạng lắm, cứ hỏi thử xem."

"Liệu có khiến em trông..."

"Không đâu." Đoàn Thanh Thâm hiểu cậu đang lo lắng điều gì, "Như vậy sẽ không khiến em trông có vẻ tham lam đâu. Đây là giao tiếp hiệu quả mà. Thử được thì thử, không được cũng chẳng mất gì."

Nghe cũng có lý, Lương Nguyện Tỉnh bỗng cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều.

Một lát sau, Mao Mao nhắn tin trả lời.

"Chị ấy nói, đây là thao tác cơ bản trong quảng bá trên Internet hiện nay..." Lương Nguyện Tỉnh kinh ngạc đưa tin nhắn cho anh xem.

Mao Mao gửi tới một câu ngắn gọn, dễ hiểu: Bọn chị rất giỏi trong việc ngụy trang dân nghiệp dư thành dân nghiệp dư đó!

Tiếp đó, Lương Nguyện Tỉnh nói với Mao Mao rằng, hiện tại bọn họ vẫn ưu tiên ảnh chụp cho tạp chí, việc quay video có lẽ phải sang tháng sau mới bắt đầu cân nhắc.

Mao Mao cũng nói không vấn đề gì, hiện tại cô chỉ mới có ý định này, việc hợp tác cần phải bàn bạc kỹ lưỡng hơn.

Qua thêm một trạm, trên xe bắt đầu có chỗ ngồi. Cả hai vừa ngồi xuống, Mao Mao đã nhanh chóng gửi thêm một tin nhắn: Đúng rồi, hai người định đi theo hướng Blog du lịch chụp ảnh hay là theo hướng CP vậy?

Lương Nguyện Tỉnh lập tức khóa màn hình, cậu cất điện thoại đi, tim đập thình thịch.

Hóa ra bị người khác nhận ra là cảm giác như vậy sao, vô cùng hoảng loạn. Nhưng thực ra cũng chẳng có gì phải hoảng cả. Không phải người ta vẫn nói trên mạng bây giờ mười cặp CP thì tám cặp rưỡi là giả sao? Điều đó chứng tỏ Mao Mao cũng không nghĩ rằng họ thật sự là một cặp.

Cậu liếc nhìn Đoàn Thanh Thâm. Người kia không có phản ứng gì, chỉ khi nhận ra ánh mắt của cậu thì anh mới quay sang nhìn lại.

"Không có gì." Lương Nguyện Tỉnh nói, "Chúng ta còn phải ngồi mấy trạm nữa thế?"

Đoàn Thanh Thâm cúi đầu nhìn điện thoại, bấm vài cái:

"Năm... sáu trạm nữa."

Khi đến trạm, hai người xuống xe. Nơi này cách nhà ga địa phương hơn mười cây số, là một khu vực khá hẻo lánh. Tuy nói là hẻo lánh, nhưng vẫn có lác đác vài ngôi nhà nho nhỏ, trông như một ngôi làng nhỏ.

Đường ray ở cách đó không xa, ban ngày sau trận tuyết rơi ánh sáng luôn rất đẹp. Lúc tìm góc chụp, họ đi ngang qua một cửa hàng không có biển hiệu, nhưng tiếng xèo xèo dầu mỡ từ cửa hàng bay ra đã chặn ngay Lương Nguyện Tỉnh lại.

Vào hỏi thử, hóa ra là một quán thịt nướng.

Vừa đúng giờ ăn trưa, trong quán lác đác vài bàn khách. Họ chọn một chỗ gần cửa sổ ngồi xuống. Chủ quán mang thực đơn đến, là loại thực đơn được ép plastic thành từng tờ rời, rồi hỏi: "Hai người đến du lịch à? Thật ra quán chúng tôi không phải đồ ăn địa phương đâu, trước đây tôi làm ăn ở ngoài tỉnh, hai năm nay mới về Tân Cương."

"Không sao không sao." Lương Nguyện Tỉnh nhận lấy thực đơn, "Chúng tôi cũng không nhất thiết phải ăn đồ ăn địa phương... Bác chủ, vừa nãy bác nướng cái gì ở đằng kia vậy?"

Đoàn Thanh Thâm vừa cười vừa mở bộ dụng cụ ăn uống. Anh biết ngay là cậu bị mùi thơm kia hấp dẫn.

"À!" Chủ quán quay đầu nhìn, "Là thịt nướng chảo gang, hai người muốn thử không?"

Thịt nướng chảo gang được làm tại chỗ. Chủ quán mang ra một chiếc chảo gang, đặt trên bếp than, cũng giống như những quán nướng bình thường. Nhưng điểm khác biệt là bếp than này có thể điều chỉnh lửa, mà một trong những tinh túy của món thịt nướng chảo gang chính là việc kiểm soát lửa.

"Bác chủ, tôi có thể quay video được không?" Lương Nguyện Tỉnh hỏi.

"Được chứ, dĩ nhiên là được rồi, rất nhiều blogger đã từng quay ở quán chúng tôi đấy!" Chủ quán vui vẻ vừa nói vừa nhóm lửa.

Lương Nguyện Tỉnh đưa tay xin máy ảnh từ Đoàn Thanh Thâm:

"Em muốn dùng máy Hasselblad."

"Được, có cần thêm ánh sáng không?"

"Anh dùng đèn pin điện thoại chiếu cho em đi."

Để giữ ấm cho quán, cửa sổ kính được dán thêm lớp chống gió, nên ánh sáng tự nhiên không nhiều. Lương Nguyện Tỉnh cầm máy ảnh đi vòng qua ngồi cạnh Đoàn Thanh Thâm. Lúc cậu chụp đồ ăn trông cực kỳ thành kính, thay đổi góc độ, chỉnh chế độ macro, thậm chí tạo ra những tư thế kỳ quái để tìm được góc chụp đẹp... Cuối cùng, cậu bị Đoàn Thanh Thâm ôm eo, ép ngồi lên đùi mình.

"Chụp từ đây này, tận dụng phần rau này làm tiền cảnh." Đoàn Thanh Thâm chỉ cho cậu.

"Ồ!!" Lương Nguyện Tỉnh bừng tỉnh, "Quả nhiên là người ba năm trước từng được "Khám phá"..."

"Đủ rồi." Đoàn Thanh Thâm ngăn cậu đọc danh hiệu, "Chụp nhanh lên, thịt sắp chín rồi đấy."

Những lát thịt cừu được tẩm ướp hoàn hảo, mỗi lát chỉ mỏng 1,5mm. Ở vùng Tây Bắc của tổ quốc, nơi có những con cừu ngon nhất thế giới, chúng đã được ướp sẵn trong gia vị. Thịt cừu cho món nướng chảo gang khác với thịt bò, chúng không chỉ được tẩm ướp gia vị, ngâm trong gừng và dầu tôm mà còn được lót một lớp đầu hành dày ở dưới. Những đầu bếp cầu kỳ còn cho thêm nửa bát nước dùng nấm mỡ.

Lúc này, cậu cũng chẳng màng gì đến việc đây là nơi công cộng nữa, ngồi lên đùi thì cứ ngồi thôi. Lương Nguyện Tỉnh chỉnh tiêu cự, chụp cảnh thịt cừu tiếp xúc với chảo gang từ góc độ ngang mắt.

Thể diện gì chứ, cậu phải cho ra ảnh đẹp đã.

Chủ quán cũng chẳng để ý đến việc hai người họ như vậy, hồi đi học con trai ngồi lên đùi con trai là chuyện bình thường mà. Ông cầm một chiếc kẹp dài, nhấc chảo gang lên, rồi lót xuống dưới một cái đế, nói: "Các cậu xem này, khi chảo đặt sát xuống thì gọi là thịt rán, còn khi nhấc lên như này thì gọi là thịt nướng."

"Ồ~" Lương Nguyện Tỉnh gật đầu.

"Nào!" Chủ quán hạ lửa nhỏ, "Thịt này phải ăn nóng mới ngon, nhanh lên, đừng ngồi lên đùi nhau nữa, ngồi về chỗ đi. Có cần ăn kèm với bánh tráng không? Cuốn thịt xong ăn ấy?"

Đoạn video này được chỉnh sửa gấp rút.

Phần biên tập khá vội vàng, nhưng video cũng rất ngắn. Không có nhạc nền, chỉ có âm thanh sống động từ cảnh nướng thịt. Vừa mở lên là hình ảnh thịt nướng ập vào mặt. Dưới mục bình luận toàn là tiếng than trời trách đất, mắng chủ kênh này không có lương tâm – Vào lúc 3 giờ rưỡi của một chiều tháng Mười Một, còn hai tiếng nữa mới tan làm, đúng lúc hơi lạnh hơi đói, xem vào lúc này còn dễ tổn thương hơn cả xem vào lúc nửa đêm.

Dễ tổn thương hơn là bởi vì ít ra ban đêm còn được ở trong chăn ấm, nhưng 3 giờ rưỡi chiều thì chỉ có thể ngồi tại chỗ làm.

"Ha ha ha ha ha ha!" Lương Nguyện Tỉnh vừa lướt bình luận vừa cười phá lên, cậu giơ điện thoại ra cho Đoàn Thanh Thâm xem, "Anh nhìn bình luận này đi: Bạn chủ kênh bạn có biết không? Tôi không có máy sưởi, không có thịt cừu, cũng chẳng có tuyết."

Phía sau còn kèm theo một cái icon [cười mỉm].

Đoàn Thanh Thâm đang dựng chân máy, anh liếc nhìn cậu một cái: "Chủ kênh vô tâm quá đấy, Tỉnh Tỉnh ạ."

"Hì."

Họ tìm được một gò đất cao cao, leo lên hơi tốn sức một chút. Từ đây, họ có thể dùng ống kính tele để chụp cảnh đường ray và dãy núi tuyết phía xa. Đoàn Thanh Thâm thử chụp vài bức, rồi chậm rãi điều chỉnh thông số.

Lương Nguyện Tỉnh cất điện thoại, cậu tiến lại gần xem màn hình máy ảnh cùng anh, nói: "Tuyến đường sắt này, chuyến tàu tiếp theo sẽ đi qua lúc 5 giờ rưỡi."

Đoàn Thanh Thâm hơi bất ngờ: "Em đã tra trước rồi à?"

"Ừm~" Cậu đắc ý, "Là chuyến đi đến Altay."

"Sếp Lương đúng là đáng tin cậy đấy." Đoàn Thanh Thâm nhận xét.

"Chứ sao, anh có thích không?" Lương Nguyện Tỉnh cười hỏi.

"Thích." Đoàn Thanh Thâm nhìn cậu, "Thích lắm lắm luôn."

Bình Luận (0)
Comment