Cồn Cát Trăng Non - Cảnh Phong

Chương 41

Thanh Sơn Tỉnh vừa đăng một video mới.

Video bắt đầu bằng một đoạn điều chỉnh tiêu cự từ mờ đến rõ. Sau đó là giọng nói của Lương Nguyện Tỉnh.

Giọng cậu trong trẻo sạch sẽ, đôi khi còn hơi run rẩy vì nói chuyện ngược gió, khiến cho cái lạnh như được truyền tải đến người xem.

Câu đầu tiên trong video: "Ơ sếp ơi, nhìn kìa, con cún kia bước đi kỳ cục quá."

Trong ngôi làng nhỏ có nhiều chú cún con nhiệt tình. Cậu sợ chó nhưng lại muốn quay chúng, nên phải trốn thật xa để quay lén người ta. Đoàn Thanh Thâm nói cậu là "kẻ rình trộm cún con".

Bên trong khung hình, bầu trời mang màu xám xanh lạnh lẽo. Ngôi làng có một hai căn nhà gỗ đang thắp sáng đèn. Ngoài tiếng gió, còn có tiếng hai người bước đi trên tuyết. Trong video, anh sếp cười khẽ một tiếng, nói: "Chó con bước chậm nên bước kiểu đó cũng là chuyện bình thường mà."

"Ồ~" Lương Nguyện Tỉnh đổi tay cầm máy ảnh, cậu tiếp tục nói với khán giả xem video, "Chào mọi người, bọn mình sắp rời khỏi làng Hòa Mộc rồi... Ối, hết hồn!"

Lương Nguyện Tỉnh loạng choạng, video cũng rung lên một cái, may mà Đoàn Thanh Thâm nhanh tay đỡ lấy. Cậu tiếp tục nói: "Vấp, vấp phải cái gì đó. Bọn mình phải tiếp tục lên đường, vẫn còn nhiệm vụ chụp ảnh chưa hoàn thành, phải tăng tốc tiến độ thôi, tháng Mười Một sắp hết rồi."

Thực ra không phải bị vấp, mà là cậu bỗng nhiên bị nhũn chân, là di chứng do "uy lực" của Đoàn Thanh Thâm để lại.

Video dài tổng cộng 25 phút. Khán giả trong phần đầu của video đã bắt đầu "báo danh món ăn", ý là họ xem video để ăn cơm. Trên màn hình với gam màu xanh xám lạnh lẽo lướt qua những món như bánh bao chiên, cá nấu cay, gà xào ớt.

Sau khi cậu được đỡ dậy, máy quay được chuyển sang tay người khác tiếp tục quay. Đoàn Thanh Thâm cầm lấy máy ảnh rồi nắm tay cậu, tiếp đó, ánh sáng trong khung hình thay đổi. Hóa ra bầu trời xám xịt kia không phải là sắc xanh của hoàng hôn, mà là khúc dạo đầu của bình minh.

Bầu trời hé sáng, từng tia vàng nhạt xuyên qua tầng mây, giống như nước ép của một quả cam, vẩy lên những ngọn núi tuyết xa xa. Người cầm máy ảnh đi vài bước, ống kính hướng về một chiếc máy ảnh khác đang được đặt trên giá ba chân. Chiếc máy ảnh đó đang sử dụng chế độ chụp liên tục với khoảng thời gian cố định 5 giây.

Hai người vẫn không lộ mặt trong ống kính, chỉ có tiếng nói.

"Cái này là để làm video tua nhanh thời gian cảnh mặt trời mọc." Lương Nguyện Tỉnh chỉ vào màn hình, "Nếu máy ảnh của mọi người cũng là Nikon thì ISO nên để tự động, khẩu độ F8. Nhưng trước khi quay nhớ phải lấy nét thủ công, chụp vài bức xem hiệu quả rồi điều chỉnh lại... Chúng tôi dùng ống kính góc rộng, cá nhân tôi gợi ý nên ưu tiên chế độ phơi sáng. Bởi vì lúc mặt trời mọc ánh sáng thay đổi liên tục, chụp một hồi thì trời sẽ bị cháy sáng, tuyết cũng bị cháy sáng, mấy chuyện này hoàn toàn có thể xảy ra."

"Được, cảm ơn thầy Tỉnh Tỉnh." Đoàn Thanh Thâm rất biết cách hưởng ứng.

Sau khi quay cảnh mặt trời mọc suốt một tiếng đồng hồ, họ quay về căn nhà gỗ. Hôm nay là ngày thứ ba ở Hòa Mộc, cũng là ngày họ phải rời đi. Bởi vì tháng Mười Một thật sự không còn mấy ngày nữa. Chập tối hôm qua, Giang Ý hỏi tiến độ chụp ảnh của họ. Hai người dè dặt gửi qua bảy bức ảnh.

Đường quốc lộ phủ đầy tuyết, khu bảo tồn nhìn từ cửa sổ xe, lốp xe trên nền tuyết, xe dọn tuyết, đoàn tàu xuyên qua cánh đồng tuyết, dấu chân bên cạnh lều trại dưới bầu trời sao, hình ảnh phản chiếu trên mặt băng đường quốc lộ.

Giang Ý sau khi nhận được ảnh thì im lặng một lúc, sau đó hỏi: "Hết rồi à?"

... Hết rồi.

Cô lại hỏi: "Có thể dùng tiền để đẩy nhanh tiến độ không? Ngày 28 tháng Mười Một tôi có thể nhận đủ 12 bức ảnh không?"

Lúc đó Đoàn Thanh Thâm đang đăng nhập WeChat trên máy tính. Hai người đồng thời nhìn màn hình, rồi lại đồng thời nhìn đối phương. Cả hai kiên định gật đầu, sau đó trả lời Giang Ý: Không thể.

Trộm đâu ra ảnh mà gửi chứ? Tháng Mười Một vốn dĩ đã eo hẹp chỉ có 30 ngày, cô còn muốn "rút ruột" của bọn họ thêm hai ngày nữa. Đã thế lại còn là ảnh phong cảnh đẹp có một không hai như thế này.

Dù sao thì họ cũng phải tiếp tục đi chụp ảnh. Video ghi lại cảnh Lương Nguyện Tỉnh thu dọn máy ảnh và chân máy, sau đó cậu đeo thiết bị lên lưng đi về phía nhà gỗ. Trên đường đi, họ quay cảnh dấu chân của chó con in trên nền tuyết, quay cảnh ăn sáng ở khách sạn, rồi mang hành lý lên xe. Cuối cùng, họ đặt máy quay ở ghế sau, hai người vào trong xe, bật định vị rồi xuất phát.

Có một bình luận chạy qua: "Cảm giác nhập vai quá đi, như thể tôi đang ngồi ôm gói khoai tây chiên ở ghế sau vậy."

Ngay sau đó là một bình luận khác: "Cho tôi ăn với."

"Tôi cũng muốn."

"Ai có khăn ướt không?"

"Nói lắm thế."

Họ rời Altay đi về phía Nam, đến Tháp Thành* để chụp cảnh vùng gió trăm dặm*.

(*) Tháp Thành (塔城市) là một thành phố cấp huyện của địa khu Tháp Thành, Châu tự trị dân tộc Kazakh - Ili (Y Lê), khu tự trị Tân Cương, Trung Quốc.

"Vùng gió trăm dặm" chỉ đoạn đường sắt Lan Châu - Tân Cương dài 123 km, bao gồm ga Hồng Kỳ Khảm - ga Tiểu Thảo Hồ - ga Hồng Đài - ga Đại Bộ - ga Thập Tam Gian Phòng - ga Hồng Tằng - ga Liễu Đôn. Khu vực này một năm có 320 ngày gió thổi cấp 8 trở lên, gió cấp 12 cũng thường xuyên bất ngờ thổi.

Có một đoạn đường núi quanh co uốn lượn trên tỉnh lộ 232. Đường không quá dốc, nhưng vô cùng ngoằn ngoèo. Bình luận ở đoạn này: "Bác tài lái chậm thôi, tôi bắt đầu thấy buồn nôn rồi."

Bình luận tiếp theo: "Nếu muốn nôn thì nói trước nhé, đừng có nôn vào người tôi."

Còn có: "Hay là đổi chỗ ngồi với tôi đi, chỗ này tiện nôn hơn."

"Bạn đang ngồi đâu thế?"

"Trên nóc xe."

"?"

Từ tỉnh lộ chuyển sang quốc lộ, trở về huyện Burqin. Hai người vào thị trấn đổ xăng, mua thêm một ít đồ tiếp tế. Đoạn này cũng được quay lại, nhưng đã bị Lương Nguyện Tỉnh chỉnh sửa đôi chút. Khi chuyển cảnh, góc dưới khung hình xuất hiện túi đồ của siêu thị. Bình luận bắt đầu chọn đồ ăn vặt: "Tôi muốn thạch trái cây." "Cho tôi một lon coca." "Lấy giúp tôi bịch khoai tây chiên vị cà chua với, cảm ơn." "Ê, xé thạch chậm thôi, bắn vào người tôi rồi kìa..."

Qua trạm thu phí Bayantohai* thì đổi sang Lương Nguyện Tỉnh lái xe. Thời điểm này đến Tháp Thành không phải là một lựa chọn sáng suốt. Đoạn đường có gió trăm dặm được mệnh danh là "50km của quỷ", hàng năm có không ít xe bị gió thổi lật trên con đường này. Đặc biệt là những tài xế không có kinh nghiệm lái xe trong vùng gió, rất dễ xảy ra tai nạn ở đây.

Để an toàn, họ quyết định sau khi đi vào đoạn đường có gió tuyết sẽ chỉ chụp vài bức ảnh rồi quay trở lại Karamay*.

(*) Trạm thu phí Bayantohai (巴音托海) là lối vào đường cao tốc G3014 Khuê Đồn - Altay, thuộc Huyện tự trị dân tộc Mông Cổ Hoboksar, Khu tự trị dân tộc Duy Ngô Nhĩ Tân Cương.

Karamay (克拉玛依市) là một địa cấp thị thuộc Khu tự trị dân tộc Duy Ngô Nhĩ Tân Cương.

Lúc đăng video này lên, họ đã ở trong khách sạn tại Karamay.

"Video duyệt xong rồi à?" Đoàn Thanh Thâm hỏi.

"Ừm, đăng rồi." Lương Nguyện Tỉnh lướt ngón tay trên bàn di chuột, "Video này không thể thêm nhạc nền được. Nếu thêm vào thì tiếng gió, nhạc nền và giọng nói của em sẽ đánh nhau loạn xạ mất."

Đoàn Thanh Thâm ở bên cạnh bật cười: "Vùng gió trăm dặm, gió cấp 10 đương nhiên không phải chuyện đùa."

Trong phòng khách sạn có một chiếc bàn dài, hai người mỗi người dùng laptop của mình để làm việc. Lương Nguyện Tỉnh đang render time-lapse cảnh mặt trời mọc, còn Đoàn Thanh Thâm thì đang làm thủ tục đăng ký giấy phép kinh doanh trực tuyến.

Lý do là, về nguyên tắc, ảnh chụp thuộc về "người bấm máy", nhưng mỗi bức ảnh của họ đều là do hai người cùng hoàn thành, nên việc ghi tên tác giả luôn là một vấn đề. Thực ra cả hai người đều không quan trọng chuyện này, nên Giang Ý đề xuất: "Hay là hai người đăng ký hộ kinh doanh cá thể đi, lấy tên là "Thanh Sơn Tỉnh", rồi thêm ngoặc, ghi cả tên hai người vào."

Vậy nên Đoàn Thanh Thâm đang nghiên cứu vấn đề này.

"Á, xong rồi." Lương Nguyện Tỉnh xuất video ra rồi lưu lại, sau đó cậu kéo bức ảnh gió thổi tuyết trong vùng gió trăm dặm vào phần mềm. Cậu nhìn một lúc rồi thốt lên: "Wow... Bức này đỉnh thật."

Đoàn Thanh Thâm nghiêng đầu nhìn sang.

Vẫn là kiểu ảnh phơi sáng mà Đoàn Thanh Thâm rất thích. Gió cấp 10 thổi lớp tuyết mịn bên đường bay ra mặt đường. Nhưng ảnh phơi sáng kiểu này chắc chắn sẽ nhận về hai luồng ý kiến trái chiều —— Chẳng phải đây là ảnh bị rung mờ sao, và, đây là đường nét tuyệt đẹp của gió thổi tuyết.

Vì vậy, để cho chắc chắn, họ cũng đã chụp vài bức ảnh với tốc độ màn trập cao.

Lương Nguyện Tỉnh chống cằm nhìn bức ảnh phơi sáng này, nói: "Có vẻ anh rất thích kiểu ảnh có vệt kéo dài này, nhưng em chưa từng thấy bao giờ."

"Thấy gì cơ?" Đoàn Thanh Thâm hỏi.

"Trước đây chưa từng thấy." Lương Nguyện Tỉnh vẫn giữ nguyên tư thế chống cằm, nhìn về phía anh, "Ý em là trong những bức ảnh đã từng được đăng lên."

"Ít có tạp chí nào muốn đăng ảnh phong cảnh chụp phơi sáng lâu, nó hơi không phù hợp với thẩm mỹ truyền thống." Đoàn Thanh Thâm giải thích, "Dễ gây tranh cãi, giống như bức này, tùy vào cách mỗi người hiểu thôi. Em thấy chụp được gió, nhưng người khác lại thấy ảnh bị mờ."

Lương Nguyện Tỉnh suy nghĩ một lúc rồi gật đầu, không nói gì thêm.

Hai người ngồi trong phòng tiếp tục công việc riêng, chỉnh sửa ảnh, đăng video, chọn lọc hình. Đêm khuya tĩnh lặng thật ấm áp, bên cạnh là đồ uống nóng mua về, hai chiếc máy tính phát ra tiếng rì rầm của quạt tản nhiệt.

Lương Nguyện Tỉnh duỗi người, ngửa đầu ra sau, thả lỏng trên ghế. Cậu dụi dụi mắt, quay sang nhìn màn hình máy tính của Đoàn Thanh Thâm.

Về địa điểm đăng ký kinh doanh, Đoàn Thanh Thâm nhanh chóng bàn bạc với Tăng Hiểu Dương, anh quyết định điền thông tin là văn phòng ở tầng một của một tòa nhà không sử dụng trong xưởng dệt.

Đoàn Thanh Thâm và Lương Nguyện Tỉnh muốn trả tiền thuê nhà cho họ, nhưng Tăng Hiểu Dương nói với anh: "Văn phòng đó ba năm nay không ai dùng, mạng nhện còn có thể làm chăn đắp được, mày rảnh thì đến dọn dẹp trước đi rồi nói chuyện tiếp."

"Vậy khi nào chúng ta đi Sơn Đông?" Lương Nguyện Tỉnh hỏi.

"Chụp xong đã. Tháng sau đi, cũng vừa kịp nghỉ ngơi chờ Tết." Đoàn Thanh Thâm xoay cổ qua lại hai cái, rồi gập máy tính lại, "Xe máy của em cũng ở chỗ cậu ta mà, không nhớ nó à?"

"Nhớ chứ, nhớ chết đi được!" Lương Nguyện Tỉnh nói, "Nó là quà trưởng thành dì út tặng em, thật ra dì không muốn em chạy xe máy đâu, nguy hiểm mà, lại còn bị hạn chế giao thông. Lúc đó dì còn bắt em viết giấy cam đoan, bảo đảm cả đời dì sẽ không bao giờ nhìn thấy em trên bản tin xã hội."

Đoàn Thanh Thâm mỉm cười vươn tay xoa đầu cậu: "Vậy chúng ta chụp nốt mấy tấm còn lại rồi về."

Họ gửi hai bức ảnh ở vùng gió trăm dặm cho Giang Ý, nhờ cô chọn. Một bức là ảnh chụp phơi sáng, bức còn lại là phong cảnh bình thường —— tuyết rơi dày đặc, hai bên đường cao tốc ở khu vực gió trăm dặm là những biển báo chỉ đường, chúng nằm rất gần nhau, để chỉ dẫn phạm vi đường đi chính xác cho các phương tiện. Tuyết mịn trên mặt đường tạo thành gợn sóng trong gió. Ở phía xa, do tầm nhìn kém, một chiếc xe tải lớn màu đỏ rỉ sét đậu nghiêng bên đường. Những tài xế dày dặn kinh nghiệm đều hiểu rõ, khi đỗ xe ở vùng gió thì đầu xe phải hướng về phía gió thổi tới, nếu không xe sẽ rất dễ bị lật.

Không cần bàn cãi, Giang Ý đã chọn bức thứ hai. Bức ảnh đó thể hiện chủ đề rõ ràng hơn, có cả yếu tố nhân văn. Người lái xe tải kiên cường trong vùng gió, giữa khung cảnh tuyết rơi đầy trời, chỉ có chiếc xe tải đỏ rỉ sét là màu sắc duy nhất.

Đó chắc chắn là một bức ảnh đẹp, an toàn hơn so với ảnh phơi sáng lâu. Họ còn bốn bức ảnh nữa cần chụp. Sau khi nghỉ ngơi hai ngày ở Karamay, họ tiếp tục lên đường về phía Nam, đi về hướng Khuê Đồn*. Tiếc là quốc lộ Độc Khố* đã bị phong tỏa từ tháng Mười, nhưng họ vẫn quyết định đi tiếp, tiến về phía Nam Thiên Sơn.

(*) Khuê Đồn (奎屯市) là một thành phố cấp huyện của Châu tự trị dân tộc Kazakh - Ili (Y Lê), khu tự trị Tân Cương, Trung Quốc.

Quốc lộ Độc Khố (独库公路) dài 561km, nối quận Dushanzi (hay Độc Sơn Tử) của thành phố Karamay ở miền Bắc với thành phố Kuqa (hay Khố Xa) ở miền Nam Khu tự trị Duy Ngô Nhĩ Tân Cương.

Đến nay, tài khoản Thanh Sơn Tỉnh đã có hơn năm nghìn người theo dõi. Họ đã nhận được không ít lời mời hợp tác thương mại, thậm chí có cả các công ty MCN* đề nghị ký hợp đồng.

(*) MCN là viết tắt của Mạng lưới Đa kênh (tiếng Anh: Multi-Channel Network). Đây là một tổ chức hoạt động như một bên thứ 3 làm việc với các nền tảng video như YouTube, TikTok, Facebook, ... hỗ trợ cho các hoạt động của chủ kênh.

Các công ty internet khôn khéo đều biết cách tùy cơ ứng biến. Đối với những nhà sáng tạo nội dung chất lượng như họ - những người có vẻ điềm đạm và chú trọng vào nội dung video hơn, dĩ nhiên bên công ty sẽ không làm quá ầm ĩ, cũng như không vội vàng đưa ra những lời mời cám dỗ bằng doanh thu và tỷ lệ ăn chia. Có vài công ty MCN bày tỏ hy vọng thông qua tài khoản của họ để quảng bá vẻ đẹp đất nước, trở thành bến đỗ bình yên cho những người đang ngày ngày chìm nổi nơi chốn công sở. Họ không cần phải làm video theo kế hoạch của công ty, nội dung quảng cáo cũng hoàn toàn nằm trong tầm kiểm soát của họ.

Nhưng Lương Nguyện Tỉnh là ai chứ? Cậu từng học triết học ở quán bar, từng nghe các bài giảng phân tích biện chứng Tư bản luận. Làm sao cậu có thể dễ dàng bị lung lay được?

Tuy rằng việc nhận quảng cáo có thể mang lại thêm nguồn thu nhập, nhưng bây giờ vẫn chưa phải lúc. Việc này giống như chơi đàn vậy, phải luyện từng câu nhạc một, trước tiên là tay phải, sau đó là tay trái, cuối cùng mới là cả hai tay cùng phối hợp.

Về điểm này, Đoàn Thanh Thâm hoàn toàn đồng tình với cậu. Kiếm tiền trên internet có thể là việc sớm muộn gì cũng phải làm, nhưng không phải bây giờ. Hiện tại, họ có những việc quan trọng hơn cần thực hiện.

Chiếc xe Jeep đang chạy trên đường G3014, một tuyến cao tốc hai làn. Phía bên phải có một vài đoạn đường không có rào chắn khiến Lương Nguyện Tỉnh cảm thấy ngứa ngáy, nhưng dù sao đây cũng không phải quốc lộ, cậu không thể tùy tiện xuống chụp ảnh.

Vùng đất Tân Cương rộng lớn, hai bên đường cao tốc là những đồng bằng trải dài bất tận.

Vì nhiều tuyến đường bị phong tỏa, nên sau khi đến Khuê Đồn, họ chuyển sang đường G30 tiếp tục đi về phía Tây, hướng tới Y Lê. Nếu may mắn, họ sẽ tìm được bãi chăn thả mùa đông của những người dân du mục.

Bình Luận (0)
Comment