Trong phòng khách sạn, Đoàn Thanh Thâm kiểm kê một số vật dụng: đèn cắm trại, la bàn, bình giữ nhiệt, khăn che mặt chống cát, sạc dự phòng, nước rửa tay khô...
Lương Nguyện Tỉnh cũng đang thu dọn một số đồ vật cần thiết khi vào sa mạc: bánh quy sô cô la, sữa chuối, thịt bò khô, thạch trái cây sấy lạnh, sandwich, cơm nắm...
"Xong rồi." Lương Nguyện Tỉnh nhét những thứ mình đã chuẩn bị vào ba lô dã ngoại, cậu nhấc lên cảm nhận trọng lượng, "Vừa khít luôn, em đeo ba lô này, anh mang lều và nước khoáng nhé."
"Phân chia thế hợp lý đấy. Máy ảnh và ống kính thì không mang theo, đến lúc đó tháo camera hành trình ra dùng, còn nhẹ hơn." Đoàn Thanh Thâm nhìn cậu.
Lương Nguyện Tỉnh sực nhớ ra, đúng rồi, là đi chụp ảnh mà, suýt thì quên mất. Cậu đeo ba lô lên, chỉ chỉ vào cổ mình, ra vẻ cam chịu: "Nào, treo máy ảnh lên cổ em."
Đoàn Thanh Thâm bất lực: "Em nói cứ như "Nào, đâm dao vào đây" ấy."
Sa mạc Taklamakan khác với những nơi họ từng đến ở Trương Dịch hay Đôn Hoàng trước đây. Lúc đó, những sa mạc họ đi qua đều thuộc cấp độ khu du lịch. Nhưng lần này thì khác, cồn cát lún hơn, xe có thể không chạy được. Có khả năng họ sẽ phải cõng theo cả đống đồ để tìm góc chụp.
Trước khi xuất phát, có một sự cố nhỏ xảy ra. Khi Lương Nguyện Tỉnh thay đồ, chiếc áo phông cậu mặc bên trong áo len bị mắc vào tay nắm tủ quần áo trong phòng, rách một lỗ. Đoàn Thanh Thâm nhìn thử, rồi anh lấy hộp kim chỉ trong nhà tắm, nói tối đến sa mạc sẽ khâu lại cho cậu.
Lúc đó là hơn 10 giờ tối. Khi ra khỏi khách sạn, trên đường phố ở thị trấn nhỏ vẫn còn khá đông người, cả dân địa phương lẫn khách du lịch. Một nhóm thanh niên và một người đàn ông trung niên trông như dân bản địa tụm lại trò chuyện, sau đó có một chiếc xe bồn chở dầu chạy qua con đường lớn, hướng về phía khu vực khai thác dầu mỏ.
Hai người lên xe, đây là lần thứ bao nhiêu không biết nữa, họ rời khỏi phòng khách sạn, không ngủ mà lái xe ra ngoài vào nửa đêm để chờ bình minh. Nhưng có lẽ chủ khách sạn ở sâu trong sa mạc đã quá quen với chuyện này rồi.
Họ lái xe chậm rãi về hướng đông từ thị trấn Tháp Trung. Đèn pha bị bóng tối vô tận nuốt chửng.
Ở một nơi hoang sơ như thế này, không có bất kỳ vật tham chiếu nào. Nếu không nhờ kim chỉ hướng trên bảng điều khiển, họ thậm chí còn chẳng biết mình đang đi về đâu.
Lần trước vào sa mạc tuy cũng là ban đêm, nhưng khi đó có lửa trại và nhóm bạn Mao Mao, nên không cảm thấy hoang vu đến thế. Lương Nguyện Tỉnh nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ xe, chỉ thấy hình ảnh phản chiếu của mình trên tấm kính, cậu bèn nói: "Con người đúng là loài động vật hướng sáng."
"Bầu trời đêm cấp một không có vật tham chiếu chính là như vậy. Trước đây anh từng xem một video, trong đó có một nhóm thanh niên tự lái xe đến miền Tây Tứ Xuyên, họ xuống xe chụp ảnh, đi hơi xa, soi đèn pin cũng không tìm thấy xe."
Lương Nguyện Tỉnh ngẩn người: "Có chuyện như thế thật sao?"
"Có chứ." Đoàn Thanh Thâm đáp, "Vì trời quá tối, phạm vi chiếu sáng của đèn pin chỉ có bấy nhiêu thôi."
"Rồi sau đó thì sao?"
"Bấm chìa khóa xe chứ sao." Đoàn Thanh Thâm bật cười, "Không phải chìa khóa xe có chế độ còi và nháy đèn à."
"Ồ~"
Đoàn Thanh Thâm không lái xe đi quá xa thị trấn, đây là vì lý do an toàn. Con người phải biết kính sợ thiên nhiên, nhất là trong môi trường tự nhiên khắc nghiệt. Sau khi dừng lại, hai người mang theo đèn pin và lều, dựng lều bên cạnh xe. Họ dự định tạm nghỉ ở đây trước, rồi sáng mai trước khi mặt trời mọc sẽ đi bộ tìm vị trí chụp ảnh.
Sau khi treo đèn cắm trại lên, Lương Nguyện Tỉnh nhìn ánh sáng vàng ấm áp đang dần sáng, cảm giác giống như đang nhóm lửa. Trong lều, họ có thể nghe thấy tiếng gió cát xào xạc ập đến, rất nhịp nhàng, giống như tiếng sóng biển.
Đoàn Thanh Thâm treo đèn xong, anh mở khóa kéo ngăn nhỏ ngoài cùng của ba lô dã ngoại, nói: "Anh khâu áo cho em."
"Cần cởi ra không?"
"Không cần, em vén lên là được rồi, cởi ra lạnh lắm." Đoàn Thanh Thâm lại bật đèn pin điện thoại, "Nào, em cầm giúp anh một lát."
Chiếc áo phông này đã được Lương Nguyện Tỉnh mặc nhiều năm, nó đã được "mài dũa" đến mức vô cùng thoải mái, giống như một công cụ đã dùng rất lâu rất vừa tay, dù có mua một cái y hệt cũng khó đạt được hiệu quả này.
Lương Nguyện Tỉnh mở áo khoác, một tay vén áo len, một tay soi đèn, hỏi: "Chỉ khâu ngoại khoa cũng dùng được cho vải luôn hả anh?"
"Dùng được, phương pháp khâu ba mũi cố định ban đầu bắt nguồn từ thêu thùa đấy."
"Ồ~" Lương Nguyện Tỉnh cười, "Đúng là nghệ nhân nhỉ."
"Đương nhiên."
Tuy nói vậy, nhưng anh không dùng nhíp mà dùng tay không để đưa kim, khiến đường khâu vẫn hơi xấu. Cuối cùng, anh thắt một nút thắt phẫu thuật, cúi đầu cắn đứt chỉ.
Khâu xong, Lương Nguyện Tỉnh đặt áo xuống, vỗ vỗ: "Xong rồi, còn mặc được thêm ba mươi năm nữa."
Đoàn Thanh Thâm đang cuốn chỗ chỉ còn lại, cuốn được một nửa thì nói: "Sao không nói sớm, để anh khâu thêm mấy đường nữa cho em, mặc được trăm năm."
"Đi, ra ngoài chụp lều nào."
Tuy họ không đi sâu vào sa mạc, nhưng đến đây sóng điện thoại vẫn chập chờn lúc có lúc không, rất yếu. Một bức ảnh chụp phơi sáng 10 giây có thể làm nổi bật vẻ đẹp tinh khiết của cảnh đêm dưới nguồn sáng yếu. Giữa sa mạc tối tăm, chiếc lều nhỏ với ánh sáng vàng ấm áp trở nên vừa cô độc, vừa kiên cường.
Trước khi chụp xong quay về lều, Lương Nguyện Tỉnh ra xe lấy đàn.
"Đàn dây mà để lâu không chơi thì không tốt đâu." Lương Nguyện Tỉnh nói.
Cậu mở ứng dụng chỉnh dây trong điện thoại, nhanh chóng chỉnh từng dây đàn.
Trong không gian hạn hẹp của lều, Đoàn Thanh Thâm ngồi khoanh chân đối diện cậu, hỏi: "Em đã từng đàn guitar hát trong mấy buổi tối văn nghệ ở đợt huấn luyện quân sự chưa?"
... Nếu có thì chắc chắn cậu cũng là nhân vật nổi bật trong số tân sinh viên rồi nhỉ.
Lương Nguyện Tỉnh đột nhiên ngẩng đầu, nhíu mày: "Em học piano mà."
"À." Đoàn Thanh Thâm bất chợt nhớ ra, "Quên mất, em học guitar từ hồi đại học."
"Đúng vậy." Lương Nguyện Tỉnh liếc nhìn anh với ánh mắt khác lạ, "Ghen tuông vớ vẩn gì thế? Giá trị của dân học piano chỉ thể hiện vào tuần thi thôi, người ta toàn tìm đến nhờ mình đệm đàn."
"... Xin lỗi."
Cậu gảy hai hợp âm, rồi đưa đàn cho Đoàn Thanh Thâm, nhưng Đoàn Thanh Thâm không biết cách ôm đàn, trông anh cứ như đang bưng chậu rửa mặt: "Hửm?"
"Dạy anh đàn." Lương Nguyện Tỉnh nói.
Nói xong, cậu nhích người về phía trước, giúp anh điều chỉnh tư thế ôm đàn. Tư thế ngồi ôm đàn thì dễ hơn, đuôi đàn có thể đặt trên đùi, còn tư thế đứng thì phải dùng lực khéo léo kẹp nó lại.
"Ngón số một tay trái đặt vào dây 1 ngăn 3."
"Một... hahaha, không, không, ngón số một không phải ngón cái mà là ngón trỏ. Em quên nói. Nào, anh gảy thử xem, nhẹ thôi không thì móng tay sẽ đau đấy."
"?" Đoàn Thanh Thâm khó hiểu, "Ngón số một không phải ngón cái, mấy nhóc sinh viên âm nhạc các em đổi lại cách đánh số ngón tay của con người rồi à?"
"Đúng thế, ghê chưa." Lương Nguyện Tỉnh dở khóc dở cười, "Đầu ngón tay trỏ phải dựng lên, đứng mà bấm, đừng nằm bẹp xuống."
"Ngón tay còn biết đứng nữa à?" Anh sinh viên ngành y bỗng có cảm giác như đang lạc vào thế giới xa lạ.
Lương Nguyện Tỉnh vừa cười vừa tiếp tục chỉnh ngón tay cho anh: "Nào, ngón giữa bấm vào dây 4 ngăn 2 chỗ này... Tốt, dùng móng tay ngón cái bên phải gảy nhẹ dây."
Phần hợp âm G suýt chút nữa bẻ gãy ngón tay Đoàn Thanh Thâm, nó đòi hỏi ngón trỏ, ngón giữa, ngón áp út bấm so le ba dây, đồng thời ngón út phải co vào trong...
"Sư phụ, thầy Lương." Đoàn Thanh Thâm nói, "Cưng ơi em đừng bẻ nữa, anh đủ cong lắm rồi. Hay là anh chặt ngón tay cho em chơi nhé, á... không sao không đau, anh kêu cho vui thôi. Thích em hành hạ anh lắm, thích cực kỳ."
Lương Nguyện Tỉnh không thèm để ý đến anh.
"..."
Lương Nguyện Tỉnh: "Gảy dây."
Đoàn Thanh Thâm gảy dây đàn, anh hơi ngạc nhiên vì giai điệu này thực sự là do mình đánh ra, vô cùng bất ngờ. Lương Nguyện Tỉnh ngước mắt nhìn anh, trong mắt hiện rõ vẻ "đã biết trước": "Đúng vậy, là anh đàn đấy, tiếp tục đi."
Cậu đã dạy Đoàn Thanh Thâm bốn hợp âm, nói một cách công bằng, với một người trưởng thành không có nền tảng thì việc học bốn hợp âm trong thời gian ngắn như vậy đã là rất giỏi rồi. Lương Nguyện Tỉnh lại kiên nhẫn dùng tay mình chỉ từng ngón tay cho anh một lần nữa, Đoàn Thanh Thâm nhớ khá nhanh, lần thứ hai đã có thể nhớ được bốn hợp âm cần bấm ở đâu. Nhưng anh thuộc dạng đầu óc biết mà tay không làm theo được, nhất là ngón út cứ không chịu co lại, lúc nào cũng chạm vào dây đàn.
Đến lần thứ ba thì mọi thứ trơn tru hơn hẳn. Lương Nguyện Tỉnh dùng một tay giữ ngón út cho anh, một tay chỉ huy nhịp điệu gảy đàn lên xuống. Thật ra, kỹ năng phối hợp hai tay của Lương Nguyện Tỉnh đã đạt đến trình độ xuất sắc, khiến cho Đoàn Thanh Thâm không khỏi thán phục "Đúng là dân học piano từ nhỏ."
"Lần cuối anh tự đàn đi." Lương Nguyện Tỉnh thu hai tay về, ngồi xuống, nhìn anh.
Rồi, khi Đoàn Thanh Thâm tự mình đàn được hợp âm đầu tiên, Lương Nguyện Tỉnh bắt đầu hát——
"Sleep don't visit, so I choke on sun"
Bài "Welcome Home, Son" của Radical Face, cũng chính là bài hát mà mọi người hay gọi là "Hành khúc Nikon."
Đoàn Thanh Thâm ngẩn người, ánh mắt anh vốn đang dán chặt vào phím đàn bên tay trái bỗng nhiên chuyển sang nhìn thẳng vào mắt Lương Nguyện Tỉnh.
Anh cứ ôm đàn như vậy, dù đã ghi nhớ vị trí bấm dây nhưng vẫn đánh sai mất mấy nốt. Tuy nhiên, điều đó không ảnh hưởng đến độ chuẩn xác trong giọng hát của Lương Nguyện Tỉnh. Bốn hợp âm cứ lặp đi lặp lại trong 1/3 đoạn đầu tiên của bài hát, hát xong đoạn lặp này, Lương Nguyện Tỉnh đưa tay lấy cây đàn từ trong lòng anh, tự mình tiếp tục vừa gảy đàn vừa hát: "All my nightmares..."
Bên ngoài lều, gió cát rít lên từng hồi.
Trước khi đến đây, trên những chặng đường đã qua, Lương Nguyện Tỉnh phát hiện danh sách nhạc của anh thực ra cũng không hề trống rỗng. Trong mục "Yêu thích" của anh chỉ có vài bài hát ít ỏi, ngoài mấy bài nổi tiếng của Châu Kiệt Luân ra thì chính là "Hành khúc Nikon" này.
Và cậu có thể hình dung được rằng, Đoàn Thanh Thâm chắc hẳn đã ấn "thích" những bài hát này từ rất lâu rồi chứ không phải sau khi quyết định nghỉ việc. Có thể anh đã nghe trên đường đi làm về, cũng có thể khi trực ca đêm anh đã tranh thủ đeo tai nghe thưởng thức trong phòng nghỉ.
Bởi vì chính cậu cũng vậy.
Trong danh sách nhạc dài dằng dặc của Lương Nguyện Tỉnh, bài này là bài có lượt nghe nhiều nhất. Thực ra cậu không thích bài hát này đến mức đó, nếu mà xếp hạng thật thì nó cũng chỉ miễn cưỡng lọt vào top 5, nhưng ý nghĩa biểu tượng của nó thật sự quá mạnh mẽ.
Chiếc máy ảnh đặt trên mặt đất cạnh lều đã bắt đầu quay từ giai đoạn hướng dẫn, góc quay khoảng từ vai hai người trở xuống, vẫn không lộ mặt.
Màn hợp tác "anh đàn em hát" ở nửa đầu quả thực khiến Đoàn Thanh Thâm cảm giác như tim mình có dòng điện chạy qua. Cả hai đều từng nghe bài hát này khi đang chìm trong sự tê liệt, giống như linh hồn của quá khứ bị ngăn cách bởi lớp kính mờ, nhìn không rõ, chạm không tới, khi đó họ còn chưa biết tương lai sẽ ở bên nhau.
"Dạy anh thêm lần nữa đi." Đoàn Thanh Thâm nói.
"Lần sau nhé, về rồi em dạy anh từ từ." Lương Nguyện Tỉnh đưa tay lấy máy ảnh, "Trời lạnh làm pin tụt nhanh quá."
Đoàn Thanh Thâm cầm đàn gảy thêm vài nốt rồi hỏi: "Video này có đăng không?"
"Đăng chứ, lâu rồi không đăng video."
"Có hơi... "lồ lộ" không?"
"Không sao, anh em tốt đều thế cả mà." Lương Nguyện Tỉnh kết thúc ghi hình rồi tắt máy.
Đến hôm nay, Lương Nguyện Tỉnh đã có thể dũng cảm chui ra khỏi túi ngủ vào lúc tảng sáng. Cậu mặc áo khoác, kéo khóa lều —— "Ui đờ mờ!"
Cậu vội vàng xách túi đựng máy ảnh chạy ra ngoài, nhưng rồi vì lều rung mạnh, ào một cái cả đống cát rơi xuống đầu cậu.
Đoàn Thanh Thâm vội vàng ra ngoài phủi tóc cho cậu, sau đó quấn khăn chống cát lên mặt cậu. Quấn xong, anh lập tức hôn lên chỗ miệng cậu qua lớp khăn, nói: "Chờ ở đây nhé, anh đi lấy đèn pin."
Trời còn chưa sáng, bọn họ bắt đầu đi bộ trước một tiếng. Thực ra cũng không đi xa lắm, họ chỉ leo lên đ.ỉnh cồn cát trước mặt. Nghe thì có vẻ dễ dàng, nhưng với kinh nghiệm từ núi Minh Sa, việc đi sớm một giờ đồng hồ là hoàn toàn hợp lý.
Lương Nguyện Tỉnh đi trước, Đoàn Thanh Thâm theo sau, thỉnh thoảng anh lại đưa tay ra đẩy nhẹ vào lưng cậu để cậu có thêm lực.
Đây chính là nhiếp ảnh phong cảnh mà Đoàn Thanh Thâm nói - thời tiết khắc nghiệt, địa hình đặc biệt, và rất có thể kết quả thu được sẽ không tương xứng với công sức bỏ ra. Có thể bạn đã dốc hết sức leo lên một đỉnh núi hiểm trở, nhưng nó lại bị mây mù bao phủ chẳng nhìn thấy gì. Có thể bạn đã mai phục ở khu vực không người suốt mấy ngày đêm, nhưng ông trời lại chẳng cho bạn tia sáng mà bạn muốn.
Họ treo đèn pin trước ngực, dựng hai cái chân máy, lắp ống kính, trùm áo mưa cho máy ảnh để chắn cát.
Chầm chậm, bầu trời bắt đầu xuất hiện ánh sáng lờ mờ. Lương Nguyện Tỉnh thở hổn hển, mồ hôi nhễ nhại vì leo trèo, cậu bèn nới lỏng cổ áo một chút. Đợi một lúc nữa, họ sẽ thấy bình minh trên sa mạc – bình minh của sa mạc trung tâm lòng chảo Tarim, mặt trời vàng và cồn cát vàng. Nơi đây trống rỗng chẳng có gì.
Chỉ cần nghĩ thôi là Lương Nguyện Tỉnh đã bắt đầu phấn khích, cậu vịn vào chân máy, nghiêng đầu nói: "Thực sự là xứng đáng."
"Xứng đáng điều gì?"
"Trước đây anh từng nói, nhiếp ảnh phong cảnh, có thể thành quả thu được sẽ không bằng công sức bỏ ra, nhưng mà, nó xứng đáng." Vì bịt khăn chống cát nên giọng của cậu bị ngăn lại, người ở ngay trước mặt, nhưng lại có cảm giác lời nói vọng về từ phương xa.
Cùng với khoảng không tối tăm này đang diễn ra sự luân phiên ngày đêm mới của tự nhiên. Mặt trời sắp sửa đánh thức một ngày mới ở Tarim, Lương Nguyện Tỉnh chỉ vào cồn cát dưới chân, tiếp tục nói: "Anh Thâm, đến được nơi này thì đã là xứng đáng rồi. Không phải vì nơi này xa xôi, mà vì việc bước ra khỏi vùng an toàn mới là ý nghĩa quan trọng nhất của nhiếp ảnh phong cảnh."
Một máy ảnh ống kính tiêu cự 135mm cố định để xử lý hậu kỳ ghép ảnh chồng lớp, một máy góc rộng 35mm, và thêm một chiếc drone nữa.
Sa mạc Taklamakan hôm nay vô cùng mến khách, nó đã ban tặng cho họ ánh bình minh rực rỡ sắc màu.