Cồn Cát Trăng Non - Cảnh Phong

Chương 48

Tăng Hiểu Dương ngẩng đầu, vẻ mặt bất lực, nói: "Mày nghe tao nói này, quán này nổi tiếng là cho nhiều đồ ăn lắm. Lát nữa món gỏi sứa mà được dọn lên là mày sẽ biết ngay, quán này thật sự trộn cho mày cả một thau luôn đấy."

Đoàn Thanh Thâm nghiêng đầu liếc nhìn Lương Nguyện Tỉnh, hỏi: "Em dùng kinh nghiệm từng bị đói trước đây để hình dung mức độ đói hiện tại của em xem nào."

"Còn dữ dội hơn cái đêm đầu tiên ở Ô Hải một chút."

"Hai đĩa, Hiểu Dương."

"Được được được." Tăng Hiểu Dương gọi hai đĩa cơm trộn hải sâm, "Ăn không hết thì tao gói mang về, không sao cả, niềm vui của trẻ con là quan trọng nhất!"

Khương Dư ở bên cạnh vẫn đang bận rộn, chào họ xong cô lại tiếp tục đối chiếu báo cáo trên máy tính. Hai bên của cô là một cô gái và một chàng trai, trước mặt cũng đều là máy tính và iPad đang xử lý công việc.

Tăng Hiểu Dương nhún vai: "Hết cách rồi, cuối năm mà. Nhà cung cấp nguyên liệu dệt may mà bọn tao thường hợp tác, tháng trước đã bị một nhà máy ở Hồ Nam đặt mua gần hết hàng. Thật ra tao cũng mới về hôm qua, mấy ngày trước đi Tế Nam gặp một nhà cung cấp khác."

"Ồ..." Đoàn Thanh Thâm gật gật đầu, nghe anh ta nói đi Tế Nam, anh lại hỏi: "Vậy mày có gặp Văn Băng ở Tế Nam không?"

"Có chứ, ăn với nó một bữa." Tăng Hiểu Dương cười, nói: "Trong nhóm của nó không phải chỉ có mình nó bị kéo dài thời gian tốt nghiệp thôi đâu. Tâm lý mọi người đều ổn cả, chỉ là đang ăn cơm thì nó hỏi tao có cách nào tuồn được cái kính hiển vi mấy triệu tệ trong phòng thí nghiệm ra để bán không."

Đoàn Thanh Thâm cúi đầu xoa xoa trán, thở dài: "Cái bằng tiến sĩ này..."

Tăng Hiểu Dương đứng dậy nhận lấy một thau lớn gỏi sứa từ tay nhân viên phục vụ, đặt xuống bàn: "Nào nào, ăn trước đi đã. Đừng bận rộn nữa, tế bào não sắp chết đói hết rồi kìa."

Khương Dư không thèm nhìn anh ta: "Món nguội thì không sợ nguội."

Nói xong cô lại bổ sung thêm: "Mọi người cứ ăn trước đi, coi như ba bọn chị không tồn tại."

"Ăn đi." Đoàn Thanh Thâm nói.

Lương Nguyện Tỉnh "vèo" một cái cầm đũa lên.

Tiếp theo là một đĩa tôm chiên, một nồi lẩu hải sản, hàu tươi, sò điệp tươi, cá bơn sao tươi sống... Rồi lại có nhân viên phục vụ bước vào phòng, hỏi: "Xin hỏi, quý khách gọi hai đĩa cơm trộn hải sâm phải không ạ?"

"Đúng rồi!" Tăng Hiểu Dương đáp, "Là hai đĩa!"

"Vâng ạ, quý khách vui lòng đợi một chút!" Nhân viên phục vụ nói.

Chắc là đầu bếp thấy lạ nên gọi nhân viên phục vụ ra xác nhận lại. Một lát sau, quả nhiên là một đĩa cơm trộn hải sâm cực lớn được mang ra. Lương Nguyện Tỉnh dùng hai tay đỡ lấy một đĩa, cẩn thận đặt trước mặt mình, nói: "Cảm ơn ạ."

Đoàn Thanh Thâm dở khóc dở cười, hỏi: "Em cảm ơn ai vậy?"

Lương Nguyện Tỉnh: "Cảm ơn biển cả."

"Phụt hahahahaha!" Khương Dư bật cười, "Ăn nhanh đi, ở ngoài vất vả rồi em trai."

"Không có đâu." Lương Nguyện Tỉnh cầm thìa lên, "Không vất vả, ở ngoài em sống rất tốt."

Bữa cơm này cuối cùng đã không cho Tăng Hiểu Dương có cơ hội được gói đồ ăn thừa mang về. Đến phút cuối, Khương Dư cũng thấy hơi sợ hãi. Chỉ có Đoàn Thanh Thâm nắm bắt chính xác giới hạn của Lương Nguyện Tỉnh, anh kịp thời giữ tay cậu lại, khiến Lương Nguyện Tỉnh mới ngừng ăn.

Thậm chí Tăng Hiểu Dương còn hỏi cậu: "Đồng chí Tiểu Lương, dạ dày của cậu là không gian bốn chiều à?"

"Không không." Lương Nguyện Tỉnh cười ngượng ngùng, "Mấy ngày nay toàn phải di chuyển, tiêu hao năng lượng nhiều."

Nói xong, cậu nghĩ ngợi một lát rồi bổ sung: "Chụp ảnh cũng tiêu hao năng lượng lắm, thiết bị máy ảnh đi đâu cũng phải vác theo, hai người bọn tôi ba cái máy ảnh một cái drone."

Trợ lý của Khương Dư chống cằm, tò mò chớp mắt: "Thì ra là vậy. Trước đây tôi cứ nghĩ nhiếp ảnh gia là kiểu người rất nghệ thuật, cầm cái máy ảnh kiểu dáng cổ điển đi đây đó chụp ảnh."

"Cũng..." Lương Nguyện Tỉnh gãi đầu, "Cũng có đấy, nhiếp ảnh gia chụp máy phim cũng nhiều mà. Có lúc để cho khách hàng thấy thiết bị của mình chuyên nghiệp, thì trên máy ảnh mirrorless sẽ gắn thêm đủ thứ phụ kiện như mic thu âm này, ống kính zoom điện ảnh này, khung gắn máy ảnh khi quay phim này, trong ngành gọi là "máy làm hài lòng khách hàng" ấy."

Đoàn Thanh Thâm cười: "Còn tùy vào nội dung chụp nữa. Chụp đường phố trong thành phố thì không cần thiết bị quá cồng kềnh, nhưng công việc của bọn tôi đúng nghĩa là lao động chân tay. Phải leo núi vượt suối, đến mức cánh tay của Tỉnh Tỉnh còn lên cơ bắp rồi kìa."

Nghe vậy, ánh mắt Khương Dư hơi thay đổi: "Thật sao."

Ý của Khương Dư là, tên nhóc này quan sát Tỉnh Tỉnh kỹ quá nhỉ. Nhưng Tăng Hiểu Dương thì chẳng hiểu ý đó, chỉ đùa cợt: "Lại muốn dụ dỗ Tỉnh Tỉnh làm người mẫu cho chị nữa hả? Không sao, studio của bọn họ ở đây cả mà, chọn một đêm trăng thanh gió mát nào đó bắt cóc nhóc ấy về studio là được!"

Khương Dư quay sang nhìn anh ta, há miệng định nói gì đó rồi lại thôi.

Ăn cơm xong, hai người họ về khách sạn, hẹn Tăng Hiểu Dương ngày mai đến xưởng dệt xem văn phòng. Lương Nguyện Tỉnh cũng phải mang xe đến tiệm sửa chữa bảo dưỡng. Thời gian đã muộn, chỉ còn vài tiếng nữa là đến lúc mặt trời mọc. Lương Nguyện Tỉnh vẫn chưa điều chỉnh lại được trạng thái sinh hoạt ở thành phố, cậu đứng bên đường hỏi Đoàn Thanh Thâm có muốn ra biển chụp cảnh bình minh không.

Đoàn Thanh Thâm còn chưa kịp trả lời, Tăng Hiểu Dương đã thốt lên: "Vãi, mày sống thế này thì có khác quái gì hồi làm bác sĩ đâu, lúc trước đi thực tập cũng trực đêm liên tục như này mà!"

"Khác nhiều chứ." Đoàn Thanh Thâm cười: "Bây giờ là cam tâm tình nguyện."

Họ đứng trên vỉa hè trước cửa quán ăn trò chuyện thêm dăm ba câu rồi mỗi người tản ra một hướng. Đoàn Thanh Thâm đã đặt một phòng khách sạn có bồn tắm. Sau khi về phòng anh trải tấm lót bồn tắm ra, cả hai lần lượt ngâm mình một lúc cho đỡ mệt mỏi sau những ngày dài rong ruổi đường xa.

Khoảng ba giờ sáng, hai người ôm nhau ngủ, Lương Nguyện Tỉnh cảm thấy một cảm giác "dù không phải ở nhà nhưng vẫn rất an tâm". Rất kỳ diệu, hóa ra cảm giác an tâm không phải do bất kỳ thứ gì hữu hình mang lại. Một cái lều cũng được, một chiếc xe cũng ổn. Rất an toàn. Ban đêm, cậu trở mình, mơ màng lẩm bẩm điều gì đó mà chính cậu cũng không biết, nhưng cậu nghe thấy Đoàn Thanh Thâm nhẹ nhàng "ừm" một tiếng đáp lại.

Cậu ngủ một giấc rất ngon. Sau khi thức dậy, Lương Nguyện Tỉnh theo thói quen kiểm tra lại những thứ cần mang theo trong ngày, cậu vừa ngáp vừa hỏi: "Hôm nay mang máy nào đi?"

"Không mang máy nào cả." Đoàn Thanh Thâm bước tới vỗ vỗ lên đầu cậu, nói: "Hôm nay đến xưởng của Hiểu Dương."

"À, đúng rồi." Lương Nguyện Tỉnh hơi thất vọng một chút, "Hôm nay không chụp ảnh."

"Nếu muốn chụp thì cứ mang đi, mang Leica của em ấy."

Cậu nghĩ một lúc, rồi lắc đầu: "Thôi không mang nữa."

Hôm nay nhiệt độ xuống 0 độ, nhưng buổi trưa khi nắng lên thì sẽ ấm hơn một chút.

Lương Nguyện Tỉnh lái xe, Đoàn Thanh Thâm ngồi ghế phụ, anh đang nói chuyện hợp tác với bên đối tác chuyên về thiết bị dã ngoại. Trước đó họ đã hẹn với đối phương là đợi khi họ về studio ổn định lại sẽ nói chuyện kỹ hơn.

Kết quả là Lương Nguyện Tỉnh đột ngột đạp phanh khiến điện thoại của anh suýt văng vào kính chắn gió, Đoàn Thanh Thâm quay đầu lại: "Sao thế?"

"... Em cứ, cứ tưởng đang ở quốc lộ, quên mất trong thành phố có giới hạn tốc độ." Lương Nguyện Tỉnh chột dạ, "Chưa quen lắm."

Đoàn Thanh Thâm mỉm cười, không bắt cậu đổi lái.

Mọi sự chuyển đổi đều cần có thời gian. Anh khóa màn hình điện thoại, không nói chuyện nữa, rồi bảo: "Không sao, mới đầu ai cũng vậy. Năm đó anh từ Đôn Hoàng về cũng không quen, cảm thấy đường phố trong thành phố chật hẹp quá."

"Tây Bắc là góc rộng mà." Lương Nguyện Tỉnh nói.

Xưởng dệt không quá xa xôi, nó nằm gần một bến cảng vận chuyển hàng hóa. Tăng Hiểu Dương đã đợi họ từ sớm, vừa gặp nhau, anh ta ngay lập tức hỏi họ ăn sáng chưa. Đoàn Thanh Thâm đáp rằng ăn rồi, sau đó Tăng Hiểu Dương ném cho họ một chùm chìa khóa.

Tăng Hiểu Dương đút tay vào túi quần: "Đi, bên này."

Lương Nguyện Tỉnh đi theo phía sau quan sát nơi đây. Xưởng dệt của họ là xưởng gia công, chỉ có hai tòa nhà, một tòa ở giữa, tòa còn lại ở góc Tây Nam của khu xưởng. Tòa ở góc Tây Nam này tuy gọi là tòa nhà nhưng cũng chỉ cao ba tầng.

"Tòa nhà đó trước đây là nơi cắt vải, sau này quy mô nhà máy mở rộng, chuyển sang cắt bằng máy nên nó bị bỏ hoang." Tăng Hiểu Dương chỉ cho họ xem rồi nói tiếp, "Thường ngày công nhân không đến khu này, hai người ở đây cũng yên tĩnh."

"Cảm ơn nhé." Đoàn Thanh Thâm vỗ vỗ vào lưng anh ta.

"Cảm ơn sớm thế, mày không đến thì nó cũng bỏ không thôi. Tự tìm người giúp việc đến dọn dẹp đi nhé. Đó, tầng một chỗ đó, thấy chưa? Tao phải đi đây, hôm nay còn có việc." Tăng Hiểu Dương dẫn họ đến gần tòa nhà rồi vội vã rời đi.

Hai người đồng thời ngẩng đầu nhìn tòa nhà nhỏ ba tầng đã bong tróc lớp sơn bên ngoài... Im lặng vài giây, Đoàn Thanh Thâm tiến lên mở cửa.

"... Wow." Lương Nguyện Tỉnh giơ tay quạt quạt, "Anh Thâm, bảo cái nhãn hàng thiết bị dã ngoại kia gửi đến đây hai cái lều, rồi đổi địa điểm kinh doanh trên giấy phép kinh doanh thành Lều số 1001 trước tòa nhà này luôn đi."

Tầng một tuy nói là văn phòng nhưng thực ra khá rộng, gọi là văn phòng tổng hợp cũng được. Diện tích hơn 150 mét vuông, có thể chia thành một studio chụp ảnh, nhưng vấn đề là nó không chỉ cần được dọn dẹp mà còn phải cải tạo lại từ đầu.

Thế là mấy ngày tiếp theo lại có việc để làm rồi.

Hôm nay, họ chỉ đi khảo sát nơi này, sau đó đưa hai chiếc xe đến tiệm sửa chữa bảo dưỡng. Cả hai xe đều bị hư hỏng ở các mức độ khác nhau. Sau khi ký hóa đơn, họ đặt dịch vụ dọn dẹp nhà cửa trên ứng dụng. Vì cận kề cuối năm nên dịch vụ dọn dẹp phải xếp hàng, hẹn đến tận ba ngày sau.

Hai người đang đợi taxi, Lương Nguyện Tỉnh lướt xem bình luận bên dưới tài khoản video của họ. Đang lướt qua, cậu đột nhiên chửi một câu "Mẹ nó", Đoàn Thanh Thâm hỏi cậu làm sao vậy.

"Có người bảo tụi mình quay mấy video lộ mặt đi, rồi có kẻ khác đáp lại, không lộ mặt chắc chắn là vì xấu xí."

Đoàn Thanh Thâm phì cười: "Kệ gã đó đi, còn rảnh đi quan tâm chuyện đẹp xấu của người ta."

"Ấy, không phải." Lương Nguyện Tỉnh nhíu mày, "Người theo dõi bọn mình đang cãi nhau với gã đó."

Đại khái là mấy câu kiểu như "Không lộ mặt là vì quá xấu phải không?" "Người ta thích lộ hay không thì kệ người ta" "Ồ, nổi nóng rồi kìa" "Video phong cảnh cần gì phải lộ mặt?" "Chỉ lo mấy cô bé ngây thơ bị kẻ xấu lừa thôi!" "Nồng nặc mùi vị bố đời."

Lương Nguyện Tỉnh cau mày đọc vài dòng, lẩm bẩm: "Thằng này bị điên à."

"Chặn nó đi."

"Đây vốn là một cái nick ảo." Lương Nguyện Tỉnh thoát ứng dụng, không muốn xem nữa.

"Ừ. Đừng vì những chuyện như thế này mà phải tự chứng minh bản thân. Nó bảo bọn mình xấu, chẳng lẽ bọn mình lộ mặt ra để chứng minh? Rồi ngày mai nó bảo bọn mình bị điên, chẳng lẽ mình phải gửi cả phiếu khám sức khỏe cho nó à? Không cần thiết."

Tuy nhiên, Đoàn Thanh Thâm cũng hiểu rằng điều khiến Lương Nguyện Tỉnh khó chịu là việc tên kia gây ra cãi vã với người xem của họ, gã ở đó bịa đặt những chuyện căn bản sẽ không xảy ra, ví dụ như họ lừa gạt các cô gái trẻ người non dạ.

Taxi đến, Đoàn Thanh Thâm ngồi cùng cậu ở hàng ghế sau, rồi cầm lấy điện thoại của cậu.

Lương Nguyện Tỉnh nhận ra anh định đi chửi người, cậu lập tức áp sát vào xem anh đánh chữ.

[Trả lời: Xét về năng lực logic và cường độ công kích của câu "Không lộ mặt = Xấu = Đi lừa người" thì có vẻ bạn mới là người dễ bị lừa nhất."

Lương Nguyện Tỉnh phì cười: "Anh đúng là..."

"Chứ sao nữa. Rõ ràng là nó không hiểu gì về nhiếp ảnh, không công kích được kỹ thuật chụp của bọn mình, cũng chẳng biết thưởng thức, nên không biết cách nào để công kích nội dung video của chúng ta." Đoàn Thanh Thâm trả điện thoại lại cho cậu, "Vì vậy nó chỉ có thể nghĩ đến cách tầm thường nhất, đó là công kích ngoại hình hay vóc dáng. Loại người này đúng là dễ bị lừa thật, lũ đấy là những kẻ dễ bị xu hướng internet hiện tại dắt mũi nhất."

Lương Nguyện Tỉnh như hiểu ra điều gì, gật gật đầu, sau đó cậu đột nhiên ý thức được điều gì đó: "Khoan đã, bây giờ chúng ta đang đi đâu vậy?"

"Đến nhà mẹ anh."

"?" Lương Nguyện Tỉnh trố mắt nhìn anh.

Đoàn Thanh Thâm giả vờ vô tội: "Anh chưa nói sao?"

"Anh chưa... không đúng, rõ ràng là anh không định nói luôn!" Lương Nguyện Tỉnh chỉ vào màn hình điện thoại tối đen, "Tên này nói đúng đấy, anh chính là đồ lừa đảo, còn bày đặt giả vờ với em?!"

Đoàn Thanh Thâm vuốt vuốt tóc cậu: "Đừng lo, nhà anh không có ai, mẹ anh đi leo núi Thái Sơn với bạn rồi."

"Hả? Trên mạng bảo người Sơn Đông không leo núi Thái Sơn mà?"

Đoàn Thanh Thâm thở dài: "Bạn của mẹ anh muốn leo, là một người dì của anh, bạn rất thân của mẹ anh. Anh phải về xem còn ống kính hay thân máy nào dùng được không."

May mà ở nhà không có ai, Lương Nguyện Tỉnh thở phào nhẹ nhõm, hỏi anh: "Anh chuyển đến đây lúc sắp lên lớp 10 phải không?"

"Ừ."

"Hồi cấp ba anh thế nào?"

"Thì... như học sinh cấp ba thôi."

Taxi dừng ở cổng khu chung cư, họ trả tiền rồi xuống xe. Đoàn Thanh Thâm đã chuẩn bị sẵn thẻ quẹt cổng, anh dẫn Lương Nguyện Tỉnh vào trong. Rẽ mấy vòng cuối cùng cũng đến nơi, sau đó quẹt thẻ vào sảnh, quẹt thẻ bấm thang máy.

Lương Nguyện Tỉnh cảm thán: "Khu này, chắc nhân viên giao đồ ăn phải chửi thề từ cái đèn đỏ đầu tiên."

"Bây giờ anh không biết họ sắp xếp thế nào, trước đây thì bắt buộc nhân viên giao hàng phải đứng ở cổng gọi điện cho chủ nhà, bật loa ngoài, báo số nhà số tầng cho bảo vệ thì mới được vào."

Căn hộ của Uông Khanh Hoa nằm ở tầng 19. Sau khi đến nơi, Đoàn Thanh Thâm cùng cậu đi đến cửa nhà 1902. Không may, khóa cửa điện tử hiện lên dòng chữ "pin yếu", có nghĩa là chỉ có thể dùng chìa khóa cơ để mở.

"Không sao." Đoàn Thanh Thâm nhìn trái nhìn phải, "Bà ấy có để một chiếc chìa khóa dự phòng trong hộp điện."

Tuy nhiên, có lẽ tiếng Đoàn Thanh Thâm mở hộp điện hơi lớn, cửa căn hộ 1902... được mở từ bên trong.

"Anh Thâm." Lương Nguyện Tỉnh và người đàn ông mở cửa bốn mắt nhìn nhau, "Anh, à... cửa mở rồi."

"Sao cơ?" Đoàn Thanh Thâm bước tới.

Người đàn ông mở cửa trông rất nho nhã. Y đeo một cặp kính gọng mảnh, ăn mặc giản dị ở nhà, dép lê bông, quần dài màu xám, áo len màu nâu nhạt.

Đoàn Thanh Thâm liếc nhìn biển số nhà, đúng là 1902. Số tầng cũng không sai, bởi vì thẻ từ trong tay anh không thể quẹt thang máy của các tầng khác.

Người đàn ông nhìn Lương Nguyện Tỉnh, nhưng sau khi Đoàn Thanh Thâm tiến lại gần, ánh mắt y dừng lại trên khuôn mặt anh, vẻ mặt do dự và căng thẳng.

"Xin hỏi, hai cậu có việc gì vậy?" Người đàn ông hỏi.

Trong chốc lát, tình hình trở nên hơi kỳ quặc. Lương Nguyện Tỉnh thấy Đoàn Thanh Thâm im lặng, cậu cũng không dám hỏi lung tung. Nhưng mơ hồ, cậu nhận ra một số... phải nói sao nhỉ, một số khả năng mong manh, người đàn ông này có phải là bạn trai của mẹ Đoàn Thanh Thâm không? Cậu không dám hỏi, đây là chuyện riêng của người lớn.

Nhưng Đoàn Thanh Thâm vẫn không lên tiếng.

Lương Nguyện Tỉnh đành hắng giọng, gia đình này lại phải dựa vào cậu trợ lý bé nhỏ rồi. Cậu quả quyết và bình tĩnh nói: "Xin chào, chúng tôi là bên vệ sinh máy hút mùi ạ."

"...?" Đoàn Thanh Thâm quay đầu nhìn cậu.

Người đàn ông kia cười, dường như đang do dự điều gì đó. Một lát sau, y vẫn vịn tay nắm cửa, nghiêng người sang một bên, nhường đường: "Mời vào."

Thực ra cũng có thể nhìn ra được đôi chút. Khuôn mặt của Đoàn Thanh Thâm có nhiều nét giống Uông Khanh Hoa. Anh thuộc kiểu thừa hưởng những nét đẹp của cả bố lẫn mẹ. Năm đó mẹ anh bằng lòng vượt ngàn dặm xa xôi để lấy chồng ở tận Chiết Giang, kỳ thực cũng có liên quan rất lớn đến việc lúc đó Đoàn Tế là một anh chàng rất điển trai. Hồi đó còn trẻ mà.

Lương Nguyện Tỉnh bồn chồn lo lắng đi theo Đoàn Thanh Thâm vào nhà, thay dép. Trong nhà có bật sưởi sàn, rất dễ chịu. Sau khi vào nhà, Đoàn Thanh Thâm thật sự dẫn cậu vào bếp, dù người đàn ông kia chưa chỉ cho họ bếp nằm ở đâu.

Tất nhiên, anh vào bếp là để tìm cốc lấy nước cho Lương Nguyện Tỉnh uống.

Thế là, sau khi vào trong bếp, Đoàn Thanh Thâm vừa lấy cốc thủy tinh từ trong tủ bát, vừa nói với cậu: "Em bảo là đến vệ sinh máy hút mùi mà?"

Đến lúc này, Lương Nguyện Tỉnh cũng đã hiểu ra, có lẽ họ đã ngầm thừa nhận thân phận của nhau trong im lặng. Người đàn ông kia có vẻ lúng túng đứng ở cửa bếp, y hơi mỉm cười, gật đầu với Đoàn Thanh Thâm.

Còn Lương Nguyện Tỉnh thì thản nhiên đi tới trước bếp nhìn thử, rồi cậu giơ tay, ấn nút tự làm sạch của máy hút mùi.

"Cảm ơn cậu." Người đàn ông gật đầu nói.

Bình Luận (0)
Comment