"Bắt đầu quay rồi." Lương Nguyện Tỉnh nói, "Hello mọi người..."
"Để anh cầm cho." Đoàn Thanh Thâm nhận lấy máy ảnh, ống kính hơi lắc lư.
Lương Nguyện Tỉnh nói lại từ đầu: "Hello mọi người, hôm nay bọn mình đang ở phía Tây đảo Greenland, thị trấn Upernavik. Tiếng tuyết kêu khi giẫm lên nghe đã tai thật, giống như bóp mì gói vậy hahaha..."
"À đúng rồi, từ lúc nhận được visa là bọn mình đã chuẩn bị cho chuyến đi quay này rồi... Ê, sếp ơi cẩn thận đấy, đằng sau có cột đèn. Đang nói tới đâu rồi nhỉ, à ừ chuẩn bị quay chụp, bọn mình có mang theo túi ngủ siêu giữ nhiệt dùng cho vùng cực..."
"Lười kéo ra quá, không lấy ra nữa, mọi người nhìn góc túi ngủ này nhé. Đây chính là nhãn hàng đã tài trợ cho bọn mình đến Greenland đấy. Cảm ơn rất nhiều. Còn có cả bình giữ nhiệt họ gửi tặng nữa, trong thời tiết âm 20 độ mà mở ra nước vẫn nóng. Găng tay khăn quàng cổ rồi cả cái này trên mặt mình nữa..."
"Hahaha hôm nay lộ diện rồi, à không, lộ mắt thôi. Thật sự là quá lạnh, để lộ ra mỗi mắt là đã cực hạn rồi. Thứ trên mặt này là mặt nạ chống gió chống rét, có thể che cả tai, mọi người có nhu cầu thì có thể lên trang web chính thức của họ xem thử."
Đến đây, nhiệm vụ của bên nhà tài trợ giao cho họ đã hoàn thành.
Thật ra việc để lộ đôi mắt không phải là yêu cầu của nhà tài trợ, mà là do họ tự nguyện. Đôi mắt của Lương Nguyện Tỉnh rất đẹp, ánh mắt sáng ngời, khi cậu cười lên có độ cong vừa phải.
Bên phía đối tác chỉ yêu cầu họ có một đoạn ngắn giới thiệu trong video, để lộ logo và nói ra tên thương hiệu là được. Ở cuối video họ sẽ thêm dòng chữ "Cảm ơn thương hiệu XYZ đã tài trợ cho chuyến đi này."
Khán giả ngày nay rất tinh ý, những kiểu lén lút để lộ logo hay đưa ra những lời giới thiệu gượng gạo giờ đây đã không còn được chấp nhận. Chi bằng cứ thẳng thắn rõ ràng như vậy, biết đâu còn có thể nhận được thiện cảm từ người xem qua các bình luận.
Họ đi ngang qua một cột đèn đường, Lương Nguyện Tỉnh cúi đầu nhìn điện thoại, ống kính lia qua bên cạnh cậu. Đoàn Thanh Thâm hỏi: "Bật máy lên được chưa?"
"Hình như... à, được rồi." Lương Nguyện Tỉnh cong mắt nhìn vào ống kính, "Điện thoại bị tắt nguồn do lạnh quá, phải dán miếng giữ nhiệt một lúc mới bật lên được... Mở được rồi, nhìn này, đây là lần đầu tiên, lần đầu tiên trong đời mình thấy trên ứng dụng thời tiết ghi rằng: Hôm nay không có mặt trời mọc!"
Găng tay có thể lướt màn hình, cậu giơ điện thoại lên trước ống kính, vuốt xuống thông tin dự báo thời tiết, nói: "Bọn mình đang trải qua đêm vùng cực ở Greenland. Cả ngày hôm nay mặt trời sẽ không xuất hiện trên đường chân trời, cho nên trên ứng dụng thời tiết ghi là—— Khoảng cách đến tia nắng tiếp theo: Hơn 7 ngày nữa."
Trong ống kính, Lương Nguyện Tỉnh mặc chiếc áo phao dày cộm, bên trong mũ áo phao viền lông còn có thêm một chiếc mũ len, mặt nạ chống gió che kín miệng mũi, khăn quàng cổ, trang bị đầy đủ. Vì mũ len đè lên tóc mái, vừa hay chọc vào mắt cậu, găng tay lại quá dày, cậu tự mình gạt hai lần vẫn không thể chỉnh lại được.
Ngay sau đó, một bàn tay vươn tới từ ngoài khung hình, nhẹ nhàng vén lọn tóc đó ra. Lương Nguyện Tỉnh đã quen với hành động này, cậu thản nhiên tiếp tục nói: "Bọn mình phải đi bộ về chỗ ở. Wow, thị trấn này thật sự rất đẹp. Khu dân cư của nó nằm ngay trên sườn núi, vậy nên ngày mai bọn mình phải leo lên ngọn núi đó để chụp ảnh... Trời lạnh quá, đừng đến Bắc Cực vào mùa đông... Hahaha câu này giống hệt tấm biển "Cấm bơi" bên cạnh Hổ Khiêu Hiệp* vậy."
(*) Hổ Khiêu Hiệp 虎跳峡 là một hẻm núi và danh thắng được hình thành trên dòng sông Kim Sa, một nhánh của sông Dương Tử. Nó nằm về phía Bắc của thành phố Lệ Giang, trong địa phận tỉnh Vân Nam ở phía Tây Nam Trung Quốc.
Đoàn Thanh Thâm tiếp lời, cố tình nói một cách cường điệu: "Chắc không có ai lại đến Bắc Cực vào tháng Một trong đêm vùng cực đâu nhỉ?"
Lương Nguyện Tỉnh quay đầu nhìn vào ống kính một cái: "Không có đâu, chắc chắn không có ai lại đến Bắc Cực vào mùa đông trong đêm vùng cực đâu. Ai mà đến chứ, vừa tối vừa lạnh, biển cũng đóng băng hết rồi. Đi nhanh lên anh, máy ảnh còn pin không?"
"Còn đấy." Đoàn Thanh Thâm trả lời.
Lương Nguyện Tỉnh tiếp tục nói: "Bọn mình đã thuê một hướng dẫn viên ở Ilulissat. Nhưng mấy ngày trước trời toàn âm u, mây dày đặc, đừng nói là cực quang, ngay cả mặt trăng cũng chẳng thấy được. Hướng dẫn viên bảo anh ấy có họ hàng ở Upernavik, bọn mình có thể ở nhà họ chờ cực quang. Thế nên bọn mình đã đi máy bay rồi chuyển sang xe trượt tuyết, nhưng xe bị hỏng, cuối cùng lại phải đổi qua xe chó kéo đến đây... Xe chó kéo đáng sợ lắm, nguyên nhân đáng sợ là do hướng dẫn viên gọi mấy con chó lại gần để chào hỏi bọn mình. Suýt chút nữa mình đã leo lên cổ sếp rồi... Đùa thôi, không đến mức đấy đâu. Nhưng mấy con chó đó trông rất khỏe mạnh, khỏe hơn mình nhiều."
"Nói gì vậy..." Đoàn Thanh Thâm bất lực.
Họ vừa nói chuyện vừa đi đến nhà em trai của hướng dẫn viên, nơi gia đình đã chuẩn bị sẵn bữa tối. Vì Giáng Sinh vừa qua chưa lâu nên mấy ngày nay trong nhà vẫn còn vài món đồ trang trí. Hướng dẫn viên mời họ ngồi xuống uống trà nóng. Căn nhà có lò sưởi, cả hai phải mất một lúc mới cởi được hết những lớp áo dày.
Gia đình em trai của hướng dẫn viên là ngư dân địa phương. Cô con gái lớn của gia đình này đang học đại học ở Copenhagen, cô vừa về nhà vào dịp nghỉ lễ Giáng Sinh và mua rất nhiều món quà nhỏ cho gia đình. Người em trai của hướng dẫn viên đang khoe những món quà đó với họ.
Khăn quàng cổ họa tiết sóng biển màu xanh, tượng nàng tiên cá, và phô mai trên bàn ăn.
Gia đình của người em trai chia sẻ rằng bọn họ thực sự cảm thấy rất thoải mái trong đêm vùng cực. Mặc dù bọn họ cũng yêu thích ánh mặt trời, nhưng đêm vùng cực vẫn có sức hấp dẫn riêng. Đôi khi họ phải trải qua những trận bão tuyết kéo dài cả tuần lễ, lúc đó toàn bộ thị trấn đều chìm trong yên lặng. Họ sẽ ôm chó, đắp chăn, ngồi trên sofa xem phim và nấu cháo yến mạch.
"Chúng tôi có thể chụp vài bức ảnh cho chú chó này được không?" Đoàn Thanh Thâm hỏi. Sau khi anh hỏi xong, người hướng dẫn phiên dịch lại cho em trai.
"Cậu ấy nói tất nhiên là được."
"Tốt quá." Đoàn Thanh Thâm rời khỏi bàn ăn, mở máy ảnh. Chú chó của gia đình này là một chú chó nhỏ, mặc áo len, trên đầu còn cột một búi tóc con con. Nó vừa ăn tối xong, đang nằm ngủ gà ngủ gật ở nơi ấm áp nhất trong nhà.
Đoàn Thanh Thâm tiến lại gần nó, Lương Nguyện Tỉnh cũng đặt thìa xuống, nhẹ nhàng đi theo anh.
"Không phải em sợ chó sao?" Đoàn Thanh Thâm ngạc nhiên hỏi.
"Nó buộc tóc kìa." Lương Nguyện Tỉnh nói, "Trông rất lịch sự."
Đoàn Thanh Thâm muốn chụp ảnh nó bởi vì trong nhận thức của anh, cư dân vùng Bắc Cực thường chỉ nuôi những chú chó kéo xe trượt tuyết mạnh mẽ. Sự thật đúng là như vậy. Những chú chó kéo xe ở đây khác hoàn toàn với chó cảnh, chúng có vóc dáng cường tráng hơn, ánh mắt hung dữ hơn, nghe nói còn mang dòng máu của chó sói vùng cực.
Thế mà giờ đây chú chó nhỏ nhắn lông xù này lại đang ngủ trong ngôi nhà trên hòn đảo vùng cực, không cần phải ra ngoài kéo xe trượt tuyết, cũng chẳng cần quan tâm đây là Bắc Cực hay xích đạo, ăn no rồi thì cứ đi ngủ thôi.
Tuy đã là tháng Một rồi nhưng trong nhà vẫn còn sót lại một vài món đồ trang trí Giáng Sinh chưa được tháo xuống, ví dụ như miếng treo hình bông tuyết trên ổ chó. Lương Nguyện Tỉnh ngồi xổm bên cạnh anh xem màn hình máy ảnh, cậu nhận xét: "Chụp phong cảnh cũng được, chụp chó cũng được, chỉ mỗi chụp người là không được."
"?" Đoàn Thanh Thâm nhìn cậu với vẻ khó tin, "Anh chụp cho em nhiều ảnh đẹp thế cơ mà."
"Em đang nói đến bộ ảnh cưới anh chụp cho em họ của chị Dư tuần trước ấy."
"Anh đã dùng bố cục, ánh sáng, ờ..." Đoàn Thanh Thâm nói được một nửa thì khựng lại: "Thôi được rồi, may mà có em, nếu không thì cái biển hiệu Thanh Sơn Tỉnh coi như xong đời trong tay anh rồi."
Lương Nguyện Tỉnh vỗ vỗ vai anh, đứng dậy.
Hướng dẫn viên đang chơi cờ vua với con gái út của em trai mình. Cô bé vừa mới học chơi nên cần mẹ ở bên cạnh nhắc nước đi. Lương Nguyện Tỉnh định giúp em trai của hướng dẫn viên dọn dẹp bát đĩa, nhưng khi cậu đến bồn rửa thì đã thấy nước được xả đầy, còn có một món đồ chơi hình con thuyền đang nổi lềnh bềnh trên mặt nước. Lương Nguyện Tỉnh thấy vậy, cậu lập tức chạy ra phòng khách, nói bằng tiếng Anh: "Thuyền trưởng, chúng ta cần rửa bát rồi đó."
Cô bé cười khúc khích nói "oh sorry" rồi bỏ quân cờ xuống đi cất thuyền của mình.
Đoàn Thanh Thâm đang sắp xếp những thứ cần dùng để lát nữa ra ngoài, anh quay đầu nhìn cậu, cười nói: "Anh cứ tưởng cô bé sẽ lấy một cái chai thủy tinh để đi bắt thuyền đấy."
"Anh làm thay đổi hẳn phong cách từ SpongeBob sang Cướp biển vùng Caribbean rồi đấy."
"Cướp biển vùng Greenland." Đoàn Thanh Thâm chỉnh lại.
Tối qua hai người đã trải túi ngủ ở phòng khách nhà em trai của hướng dẫn viên, còn đêm nay họ sẽ ngủ ngoài trời. Cả hai mang theo túi ngủ chuyên dụng cho vùng cực do bên đối tác cung cấp, nó được giới thiệu là có thể chịu được nhiệt độ thấp đến -40°C của vùng núi tuyết cao, thích hợp cho leo núi Everest.
Thế mà sau khi nghe xong, hướng dẫn viên lại nắm chặt lấy hai người họ nhất quyết không buông tay, hùng hồn nói: "Tuyệt đối không được!"
Tuy rằng tiếng Anh của hướng dẫn viên không được tốt lắm, nhưng ngữ khí thì lại rất rõ ràng, anh ta kiên định nói tiếp: "Các cậu không thể chết ở thành phố của tôi!"
Lương Nguyện Tỉnh quay sang nhìn Đoàn Thanh Thâm, bắt gặp ánh mắt của đối phương, cậu nói: "Em biết anh muốn nói gì rồi đấy —— Ý anh hướng dẫn viên không phải là muốn bảo chúng ta chết thì phải chết xa đây đâu."
"..."
Nói thế nào nhỉ, tóm lại là họ cũng đã cảm nhận được sự quan tâm nồng nhiệt của anh trai này. Cuối cùng, người em trai cho họ mượn chiếc xe của mình, để họ ngủ trong túi ngủ bên trong xe. Sau bữa tối, hai người chuẩn bị xuất phát lên núi. Trước khi đi, người em trai còn mang ra nửa chai whisky quý, bảo họ uống cho ấm người trước khi ra ngoài.
Lương Nguyện Tỉnh kinh ngạc: "Thế này không phải là lái xe khi đã uống rượu sao?"
"Em cứ uống đi, để anh lái."
Không thể từ chối lòng hiếu khách, cộng thêm việc cậu Lương đây thực sự tò mò về hương vị của chai rượu có tuổi đời gần bằng mình, cậu bèn rót ra nhấp một ngụm nhỏ. Người em trai dùng ánh mắt gửi đến một dấu hỏi đầy mong đợi. Cho nên, chẳng trách sao Lương Nguyện Tỉnh lại được yêu mến, cậu nhấp một ngụm nhỏ rồi phát ra tiếng "Ưm—" được cả thế giới công nhận, thể hiện một kiểu tán thưởng đầy kinh ngạc.
Dường như chỉ cần uống chút rượu sẽ giúp mọi người trên thế giới phá bỏ rào cản ngôn ngữ. Hướng dẫn viên lập tức mang thêm vài cái ly, kể cả em dâu anh ta, mấy người cứ thế đứng ở cửa nhấm nháp rượu mạnh như đang thưởng trà, vừa uống vừa trò chuyện.
Tuy nhiên, cuộc trò chuyện này chính là kiểu mỗi người nói một thứ tiếng, cũng chẳng cần phiên dịch. Họ nói tiếng địa phương miền Tây Greenland, còn Lương Nguyện Tỉnh nói tiếng Trung với Đoàn Thanh Thâm: "Thực ra em không biết thưởng rượu cho lắm, nhưng em cảm thấy nếu bây giờ bảo anh hướng dẫn viên đi tìm cho em chai trà đá thì cũng hơi quá đáng."
"Em nói đúng, hơi làm khó người ta."
Lúc này, mắt người em trai bỗng sáng lên như bóng đèn tăng áp, anh ta nhìn vợ, rồi nói gì đó với vợ mình. Cô vợ cũng sáng mắt, sau đó cô đặt ly rượu xuống rồi đi vào bếp lấy ra một chai rượu khác. Lương Nguyện Tỉnh nhìn kỹ, ôi chao, Vodka.
Chỉ nghe thấy một tiếng "Bốp" thật êm tai, người phụ nữ mỉm cười rót rượu vào một chiếc cốc nhỏ khác đưa cho Lương Nguyện Tỉnh. Cậu vẫn chỉ nhấp một chút, sau đó quay đầu lại, nghiêm túc nói: "Anh Thâm, anh đứng xa ra một chút đi."
"Sao thế, uống xong là đột biến à?"
"Không." Lương Nguyện Tỉnh nhìn anh, "Mùi rượu như mùi cồn y tế ấy, mức độ sát thương với anh có hơi lớn đấy."
"Ừ, lát nữa anh ra ngoài vùi đầu vào tuyết khóc đây." Đoàn Thanh Thâm bước đến, đặt ly rượu của cậu xuống, nói bằng tiếng Anh với hướng dẫn viên: "Chúng tôi thực sự phải đi rồi, vẫn còn nhiệm vụ chụp ảnh."
Thị trấn nhỏ được chiếu sáng bởi ánh đèn đường vào buổi tối. Hôm nay trời quang, mây mỏng, họ sẽ lên núi chụp ảnh bầu trời sao, và chờ đợi cực quang mà họ đã háo hức từ lúc ở Ilulissat.
Con đường lên núi có vết bánh xe để lần theo. Đoàn Thanh Thâm lái xe, Lương Nguyện Tỉnh ngồi ở ghế phụ xem ứng dụng dự báo thời tiết. Cậu li.ếm môi, nói: "Anh đã chuẩn bị xong điều ước sinh nhật chưa?"
"Vẫn chưa đến nửa đêm mà."
"Sắp rồi." Lương Nguyện Tỉnh đặt điện thoại xuống, quay sang: "Em còn chưa mua bánh kem cho anh nữa."
"Những gì anh cần em đều đã cho anh hết rồi."
Tiếp đó, trong khoang xe tối mờ vang lên tiếng vải vóc ma sát với ghế ngồi.
"..." Đoàn Thanh Thâm bật cười, "Bé yêu, em không thể hôn anh lúc anh đang lái xe được."
Sau 12 giờ là ngày 5 tháng Một, là sinh nhật ba mươi mốt tuổi của Đoàn Thanh Thâm. Họ đang trên đường đi chờ đợi cực quang. Một chiếc xe chậm rãi chạy lên núi trong bóng tối ở Upernavik. Khi đến nơi, họ xuống xe, dựng chân máy, lắp ống kính, mọi thứ diễn ra giống như vô số lần trước đây.
Lương Nguyện Tỉnh cảm thấy mình giống như đang mơ. Cậu nhìn từ sườn núi xuống thị trấn nhỏ, mái nhà phủ đầy tuyết, ánh đèn đường chiếu rọi lên những căn nhà được sơn màu rực rỡ, tựa như tranh minh họa trong truyện cổ tích.
Cậu đi đến bên cạnh Đoàn Thanh Thâm, dựng thêm một chiếc chân máy khác. Đoàn Thanh Thâm rất ăn ý đưa cho cậu một ống kính 16-35.
Lương Nguyện Tỉnh nhìn ống kính anh đưa, mỉm cười, nhưng vì miệng bị che bởi khẩu trang nên cậu bèn nói: "Em còn chưa nói cần gì mà... Anh Thâm, tự dưng em cảm thấy, lúc này dù có cực quang hay không thì cũng chẳng sao nữa."
Tất nhiên là tốt nhất vẫn nên có. Không chỉ bởi vì họ đã phải chuyển máy bay tám trăm lần, tính sai giờ khi liên hệ với hướng dẫn viên, phải dùng đèn pin cho mọi việc trong thời tiết đêm vùng cực, hay bị mắc kẹt tại sân bay do gió lớn — tất cả những vấn đề thường gặp khi đi xa, mà còn vì sắp đến sinh nhật Đoàn Thanh Thâm.
Lương Nguyện Tỉnh luôn cho rằng mình là người phóng khoáng, không thấy cũng chẳng sao, trên thế giới này còn biết bao cảnh đẹp kỳ thú khác. Nhưng đêm nay, khi đứng trên tuyết, dưới bầu trời sao lấp lánh của Bắc Cực, trong cơn gió lạnh cắt da cắt thịt, lạnh đến mức nhíu mày cũng chẳng còn cảm giác, cậu vẫn hy vọng ít nhất sẽ thấy được một chút ánh sáng mờ ảo của cực quang.
Cậu cài đặt thời gian phơi sáng cho máy ảnh, kiểm tra lượng pin, gió thổi mạnh như sóng cuộn. Hai người trò chuyện như thường lệ. Lương Nguyện Tỉnh nhìn chiếc xe địa hình bên cạnh, cậu đột nhiên nói: "Không biết anh A Hợp Lực đã tìm được hết đàn cừu chưa nhỉ?"
Đoàn Thanh Thâm biết cậu nhìn người em trai của hướng dẫn viên cho thuê xe mà nhớ đến A Hợp Lực tốt bụng năm xưa, bèn nói: "Yên tâm đi, Thiên Sơn sẽ phù hộ cho con dân của mình."
"Ừm." Lương Nguyện Tỉnh ngước lên nhìn bầu trời. Cực quang thường xuất hiện mà chẳng có dấu hiệu báo trước nào. Lúc họ quá cảnh ở Konkursvag, có một người đồng hương cũng đến chụp cực quang nói với họ rằng, bất kể chỉ số dự báo cực quang thế nào, chỉ cần trời quang mây tạnh, phạm vi ánh trăng chiếu sáng nhỏ, thêm chút may mắn là có thể quan sát được cực quang.
Mọi thứ đã sẵn sàng. Chiếc Nikon Z9 chịu lạnh tốt nhất bắt đầu chụp liên tục. Lương Nguyện Tỉnh cài đặt máy ảnh của mình, hướng xuống chụp ngôi nhà và con tàu đang neo đậu trên vùng biển đóng băng không xa.
"Quay video chút nào." Cậu lấy điện thoại ra, hướng camera về phía Đoàn Thanh Thâm và bắt đầu quay: "Bây giờ là 11 giờ 40 phút tối theo giờ địa phương, sếp mình đã chỉnh xong máy ảnh. Ảnh chụp sao Bắc Cực do chiếc Nikon này chụp sẽ được đăng riêng thành một video ngắn sau đấy. Lạnh quá đi mất~ Mai là bọn mình rời đi rồi, hy vọng hôm nay có thể chụp được cực quang."
"Sếp ơi chào mọi người đi." Lương Nguyện Tỉnh gọi anh.
Đoàn Thanh Thâm cũng đeo mặt nạ chống gió, anh nhìn về phía ống kính. Đôi mắt anh hơi hẹp, chỉ để lộ phần mắt khiến anh trông có vẻ lạnh lùng. Vậy nên Lương Nguyện Tỉnh lại nói: "Cười một chút đi mà."
Đoàn Thanh Thâm mỉm cười, nụ cười thoáng qua khiến nét mặt anh dịu dàng hơn đôi chút.
Lương Nguyện Tỉnh đang ở bên kia bắt đầu giới thiệu các thông số chụp ảnh, cậu nói về ISO, khẩu độ, môi trường chụp và...
"Tỉnh Tỉnh."
"Hửm?"
Trên bầu trời, nơi phía đường chân trời bắt đầu xuất hiện một mảng ánh sáng xanh mờ ảo. Lương Nguyện Tỉnh vô thức không dám tin, bởi vì mấy ngày trước ở những nơi khác trên đảo Greenland đều không có cực quang. Những du khách khác kể rằng họ đã thuê cả thợ săn cực quang nhưng vẫn tay trắng trở về.
Khi cậu cho rằng đó chỉ là một số ánh sáng phản chiếu từ tầng mây và khí quyển, thì nó bắt đầu dần dần mạnh lên, đồng thời nhẹ nhàng lay động như bị gió thổi qua—giống như một dải lụa đang uốn lượn trong đêm tối. Nó chuyển từ mờ nhạt sang rực rỡ, hình thành, bùng nổ, rồi biến mất.
Cả người Lương Nguyện Tỉnh cứng đờ, cậu ngây người ra một lúc, sau đó luống cuống tay chân nhét điện thoại vào túi. Cậu định lấy máy ảnh ra thì bị Đoàn Thanh Thâm giữ lấy cổ tay, kéo lại gần: "Nhìn nó đi, có thể chỉ kéo dài vài phút thôi, Nikon đang chụp liên tục rồi."
Lương Nguyện Tỉnh "ừm" một tiếng, cậu không vội tìm góc chụp nữa, chỉ đứng yên ngắm nhìn. Cậu cũng không biết lúc đó đã qua nửa đêm hay chưa, nhưng dưới ánh cực quang, Lương Nguyện Tỉnh nói: "Chúc mừng sinh nhật."
"Cảm ơn em, Tỉnh Tỉnh."