Con Chó Của Pavlov

Chương 50

Tạ Hành chưa bao giờ nghĩ rằng chỉ sau một đêm tỉnh dậy mà mọi thứ đã thay đổi chóng mặt. Đêm trước đó hắn mang theo men say đã xảy ra chuyện gì với Đàm Tây Nguyên - chưa tới bước cuối cùng, nhưng cũng đủ xa để khiến trái tim hắn rung động. Kết quả buổi sáng thức dậy, chạm vào ga trải giường lạnh lẽo, hắn bối rối hai giây - chẳng lẽ là mộng xuân à?

Tạ Hành ngồi dậy, não còn hơi khó chịu do say rượu. Hắn chân trần xuống giường đi một vòng phòng ngủ và phòng khách, dấu vết cũng không nhiều, căn bản là không nhìn ra gì.

"Đàm Tây Nguyên?" Hắn vừa lên tiếng, trong căn phòng to lớn lại chỉ có giọng hắn vang vọng.

Là mơ à?

Hắn mở cửa, nhưng bên ngoài không có ai, nhìn xuống, lại nhìn thấy mấy vệt khô màu nâu.

Thái dương Tạ Hành 'thịch' một cái, rần rật nhảy lên.

Hắn chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ gặp Đàm Tây Nguyên ở trong trại giam, trái cổ nhấp nhô mấy lần cũng không lên tiếng được. Đàm Tây Nguyên rất bình tĩnh - bình tĩnh đến mức đáng kinh ngạc. Anh vẫn mặc bộ quần áo tối qua, ít nhất Tạ Hành đã có thể khẳng định một điều, đêm qua không phải là y mộng xuân.

Nhưng thà là như vậy, hắn thà rằng đó là một giấc mơ.

"Làm sao anh lại..." Tạ Hành lắc đầu. Không ai tin được Đàm Tây Nguyên sẽ làm ra một chuyện không có lý trí như vậy.

"Tạ Hành." Đàm Tây Nguyên thậm chí còn cười với hắn, giống như vô số lần họ gặp nhau.

Tạ Hành chỉ thấy chướng mắt: "Là nói dối đúng không?"

Đàm Tây Nguyên im lặng vài giây, sau đó khẽ lắc đầu: "Do tôi làm đấy."

"Sao có thể!" Tạ Hành mắng anh: "Sao anh có thể làm ra chuyện không có lý trí như vậy được! Trang Việt, Trang Việt còn chưa tỉnh, anh còn có bố dượng phải chăm sóc, thậm chí, thậm chí còn có tôi..." Tạ Hành không nói nổi nữa.

"Về chuyện của cậu, tôi phải nói câu xin lỗi." Đàm Tây Nguyên kiên định nói: "Tối hôm qua, có lẽ tôi không nên... Tôi không nên đi tìm cậu."

Tạ Hành nhìn anh chằm chằm: "Anh biết không nên nhưng vẫn làm! Tôi không tin, tôi không tin."

Đàm Tây Nguyên quay đầu đi.

Tạ Hành chăm chú nhìn anh, không ngờ chuyện lại phát triển đến mức này.

Khi Phương Duy đến, Tạ Hành đang phát điên, ghế của trại tạm giam bị hắn đạp ngã, nếu không phải hắn nhét tiền tìm quan hệ thì đã bị đuổi ra ngoài từ lâu.

Phương Duy giữ hắn lại, dỗ dành: "Tạ Hành, Tạ Hành, bình tĩnh lại đi, rốt cuộc là sao vậy?"

Tạ Hành đẩy cậu ra, hung hăng nói: "Làm sao tớ biết, tớ còn tưởng... Còn tưởng rằng anh ấy đã đồng ý với tớ, kết quả tỉnh lại thì dm đã hoàn toàn thay đổi." Đêm qua đêm xuân vô hạn, hắn dán vào tai Đàm Tây Nguyên cọ xát, thấp giọng nói: "Làm ơn đi, lần này không chỉ hôn, giường cũng lên rồi, anh đừng nói là chuyện này cũng không tính là đang quen tôi nữa, tôi cũng không phải người tùy tiện."

Đàm Tây Nguyên ở trên người hắn khẽ cười, Tạ Hành cứ tưởng cười là đồng ý. Nhưng hoàn toàn không phải là như vậy.

Tạ Hành ngồi xổm trên mặt đất, cả đầu vô lực cúi xuống.

Phương Duy liếc nhìn hắn, quyết định đi tìm Đàm Tây Nguyên trước.

Trong khoảng thời gian này anh Đàm đã trở nên hốc hác quá nhiều, trong nháy mắt Phương Duy cũng không nhận ra.

"Em cũng tới à." Đàm Tây Nguyên cười nói.

"Chuyện gì xảy ra vậy?" Phương Duy không thể tin được: "Như những gì cảnh sát ở bên ngoài nói à?"

"Ừ." Đàm Tây Nguyên không phủ nhận.

Chập tối hôm qua, em họ của Tạ Hành đến bệnh viện, mỹ danh là tới thăm Trang Việt, nhưng thái độ đó khiến ai nhìn thấy cũng phải tức giận. Đàm Tây Nguyên và cậu ta mâu thuẫn đến mức nảy sinh xung đột ở hành lang, sau đó Đàm Tây Nguyên không nhớ nổi tại sao mình lại ra tay tàn nhẫn như vậy, khi định thần lại thì cậu ta đã nằm đó, không còn ý thức.

Đàm Hi tưởng cậu ta chết rồi, nhưng anh cũng không hoảng sợ, ngược lại còn thấy hơi thoải mái một cách ác ý. Trước khi đầu thú, anh đi tìm Tạ Hành, anh không nên làm vậy, anh biết điều đó, nhưng anh không giải thích được tại sao mình vẫn đi.

"Còn có rất nhiều cách khác mà, đây là cách không lý trí nhất." Phương Duy không nhịn được nói: "Anh Đàm, anh nên biết là dù gì thì..."

Đàm Tây Nguyên cúi đầu li3m đôi môi khô khốc, ngón tay bên người siết lại, ngẩng đầu lên: "Nhưng vì sao anh luôn phải có lý trí?"

"Không phải em nói..."

"Tại sao anh không thể làm chuyện không nên làm?" Đàm Tây Nguyên nghiến răng: "Anh cũng có quyền liều lĩnh làm một chuyện không nên làm mà đúng không?"

"Nhưng ít nhất cũng không nên lấy trứng chọi đá..." Phương Duy khẽ lắc đầu.

"Nhưng anh không hối hận." Đàm Tây Nguyên cực kỳ kiên định: "Anh không hối hận."

Bố buôn m@ túy, mẹ nghiện m@ túy, chết cũng không quang minh chính đại. Cho nên từ nhỏ anh đã bị chế nhạo rồng sinh rồng, phượng sinh phượng, con của chuột thì sẽ đi đào hang. Những người đó đã đoán rằng cuối cùng anh cũng sẽ đi theo con đường tương tự. Anh cũng đã cố gắng hết sức để sửa cái kết đã định sẵn, nhưng cuối cùng anh vẫn thất bại. Nhưng Đàm Tây Nguyên không hối hận, anh sẽ không bao giờ hối hận về tất cả những gì anh đã làm vào tối qua - ngoại trừ việc đi tìm Tạ Hành.

Phương Duy yên lặng gật đầu: "Ừm, hiện tại nói hối hận cũng không có ích gì, chúng ta phải suy nghĩ nên làm như thế nào."

Nói chuyện chỉ cần môi trên chạm môi dưới là được, nhưng làm việc thì không đơn giản như vậy. Em họ của Tạ Hành đã qua cơn nguy kịch nhưng vẫn còn đang nằm viện, tội danh cố ý gây thương tích của Đàm Tây Nguyên là chắc chắn, nhà họ Tạ làm sao có thể bỏ qua được.

Tạ Hành đến bệnh viện làm ầm ĩ, nhà họ Tạ càng thêm tức giận, ngay cả dòng chính họ Tạ vốn đứng ngoài cuộc cũng không nhịn được mà nhúng tay vào. Mẹ Tạ bị thằng con không ra gì này làm cho giận đến mức già đi mười tuổi.

Tạ Hành không còn cách nào khác đành phải tuyệt vọng trở về nhà thừa nhận sai lầm của mình, Mẹ Tạ ưỡn ngực, không chịu xuôi theo.

"Rốt cuộc phải làm thế nào mọi người mới chịu bỏ qua cho Đàm Tây Nguyên?" Tạ Hành thất thần: "Có cần thiết phải như vậy không? Con quỳ xuống cho mẹ được không?"

Mẹ của Tạ Hành, Dương Như Lam từ trên cao nhìn xuống con trai mình: "Mẹ chưa thấy vì ai mà con khép nép như vậy bao giờ."

"Con đồng ý đi gặp con bé nhà họ Tôn đó. Mẹ muốn bọn con ở chung một thời gian cũng được, nghe mẹ hết được không. Con sẽ làm việc chăm chỉ trong công ty, con sẽ không gây phiền phức, làm mẹ bớt lo..." Đầu óc Tạ Hành hoàn toàn tê liệt, trong miệng thề lung tung.

Sao mẹ Tạ lại không hiểu tính cậu, liền cắt ngang: "Tạ Hành, con đừng có ngang ngạnh với mẹ như con nít đùa nghịch nữa, mấy câu cam đoan miệng này thì có ích gì?"

Tạ Hành ngậm miệng lại.

Mẹ Tạ đứng dậy đi tới trước mặt y: "Hay là con kết hôn trước, thế nào? Chuẩn bị hôn lễ cần thời gian, nhưng lấy giấy chứng nhận thì rất nhanh. Về phần công ty, con cũng phải thể hiện ra chút thành ý mẹ mới giúp con được."

Tạ Hành không thể tin, nhìn mẹ mình chằm chằm: "Mẹ coi con như món hàng à?"

"Giá trị của con cũng chỉ thể hiện ra ở đó thôi." Mẹ Tạ giận đến mức mất hết kiên nhẫn, bà vô cùng thất vọng: "Con nên cảm ơn con bé nhà họ Tôn ngu ngốc kia vì đã hết lòng yêu mến con, nếu không con còn chẳng có chút giá trị gì."

"Con không thể..."

"Chuyện của Đàm Tây Nguyên có thể lớn cũng có thể nhỏ, cho nó ra ngoài chỉ là một câu nói, không cho nó dễ chịu cũng là một câu nói. Nhưng câu nói đó do mẹ nói, không phải con." Mẹ Tạ tàn nhẫn ngắt lời hắn.

Tạ Hành ngẩn ra, hắn muốn cười, nhưng còn khó coi hơn khóc.

Dù sao cũng là con ruột mình, bà vẫn không đành lòng, mẹ Tạ lại dịu giọng: "Tạ Hành, mẹ làm vậy là vì lợi ích của con, hôn nhân, công việc, muốn con tiến bộ, không phải là vì muốn tốt cho con à? Mẹ không muốn con lại lệch hướng. Con nên biết dù có không có những chuyện này thì con với Đàm Tây Nguyên cũng không có khả năng, hai người đàn ông, nhà họ Tạ sẽ chấp nhận à? Trừ khi con không phải là người nhà họ Tạ, không phải con trai mẹ."

Lời này phản bác thế nào được. Khuôn mặt của Dương Như Lam bị ánh sáng làm nổi bật lên vẻ quỷ quyệt, lộ ra quỷ khí lạnh lùng nặng nề. Tạ Hành lấy gì mà đối kháng với bà? Hắn như bị rút hết sức lực trong giây lát, ngã phịch xuống sofa.

Chu Duệ Quân đang ăn tối ở nhà thì nhận được tin nhắn của Phương Duy, mẹ Chu nấu rất nhiều món ăn, tâm trạng trông rất tốt. Từ khi ly hôn tinh thần bà ngày càng suy sụp, hiếm khi vui vẻ được như vậy, hẳn là có chuyện gì.

Quả nhiên, giữa bữa ăn, mẹ Chu không nhịn được mà nói với con trai: "Mẹ và bố con sắp tái hôn."

Chu Duệ Quân dừng đũa: "Không phải mới ly hôn chưa được bao lâu à?"

Khả năng phân tích của phụ nữ rất kỳ lạ: "Cái gì? Con thật sự muốn mẹ ly hôn với ba con à?"

Chu Duệ Quân không nói nên lời.

"Chỗ ở cũ của ba con sắp bị di dời, bây giờ ông ấy muốn tái hôn với mẹ." Mẹ Chu lấy thêm một bát cơm.

"Vì mấy chục mét vuông à?" Lời nói của Chu Duệ Quân có vẻ gai góc: "Dời xong thì ly hôn tiếp?"

Mẹ Chu đặt đũa xuống, không hài lòng với thái độ của hắn: "Con làm sao vậy?"

Hôn nhân và các quan hệ của những mấy trung niên đơn giản là một mớ hỗn loạn, không ai hiểu được. Có lẽ chính họ cũng hồ đồ. Chu Duệ Quân đã ở bên trong quan sát mấy chục năm nhưng biết rõ mình không có quyền lên tiếng, vì vậy hắn lắc đầu, ngậm miệng lại.

"Mẹ thật sự không nghĩ tới chuyện ly hôn, ba con cũng vậy." Mẹ Chu lại cầm đũa lên: "Lần này mẹ chỉ muốn hù dọa ông ấy chút thôi, không muốn ly hôn."

Chu Duệ Quân không còn gì để nói, bố mẹ giận nhau quyết định tái giá, đây hẳn là chuyện tốt, hắn chỉ cần tỏ ra vui vẻ dưới yêu cầu của thiên hạ là được.

Chu Duệ Quân hơi buồn chán, xoa hai ngón tay vào nhau, là dấu hiệu hắn muốn hút thuốc.

Mẹ Chu còn đang lảm nhảm, chẳng biết từ lúc nào mà chủ đề chuyển sang Chu Duệ Quân: "Con còn nhỏ, không hiểu mấy chuyện này, sống thì phải tìm người nào nhìn đáng sống ấy, mẹ nói chứ, mẹ không hài lòng với Tưởng Tiệp đâu..." Đối với cuộc sống riêng tư của Chu Duệ Quân, bà chỉ biết một mình Tưởng Tuệ, vì vậy nên hay mang ra nói một trận.

Chu Duệ Quân gắp một miếng rau diếp, còn chưa kịp ăn thì điện thoại đã rung lên. Đàm Tây Nguyên xảy ra chuyện, hai ngày nay Phương Duy cứ quay không ngừng như một con quay, thậm chí cậu còn không có thời gian để nhìn mặt Chu Duệ Quân.

Nhưng thế này cũng tốt, không biết vì sao mà sau khi làm lành Phương Duy vẫn không buông lỏng được. Có thời gian chậm lại cũng là một chuyện tốt.

Chu Duệ Quân không phản đối, mỗi ngày vẫn đi làm như bình thường, khi rảnh thì ở nhà ngủ hoặc đi ra ngoài chơi với bạn bè. Như thể thân phận hắn chưa thay đổi, vẫn là một quý ông độc thân ung dung. Nhưng sau khi nhận được tin nhắn của Phương Duy, hắn lập tức đứng dậy, đẩy chén đ ĩa đi vào trong phòng ngủ thay quần áo.

Mẹ Chu bị hắn làm cho sửng sốt, hỏi: "Ăn cơm cho đàng hoàng, lại ra ngoài à?"

"Có việc." Chu Duệ Quân mơ hồ trả lời.

Mẹ Chu ở bên cạnh nhìn hắn: "Không phải là đi gặp Tưởng Tiệp đấy chứ?"

Chu Duệ Quân mặc áo khoác, không trả lời câu này. Mẹ Chu lại tưởng hắn ngầm thừa nhận, đi theo hắn từng bước một tới trước cửa nhà: "Duệ Quân, con lớn như vậy rồi, có một số việc con phải tự mình hiểu, Tưởng Tiệp nhiều tuổi hơn con, còn không phải là..."

"Không phải cô ấy." Chu Duệ Quân đi tới cửa thì dừng lại, cắt ngang câu nói của mẹ Chu.

Mẹ Chu hừ một tiếng: "Không phải cô ta là được rồi, không phải là được rồi."

Mở cửa ra, gió lạnh từ bên ngoài thổi vào, Chu Duệ Quân dừng vài giây, đột nhiên nói: "Trước giờ cũng không phải cô ấy."

Mẹ Chu sửng sốt, không hiểu hắn có ý gì, kêu lên: "Con nói cái gì?"

Cửa đã đóng lại, chặn âm thanh ở bên ngoài.

Phương Duy gửi một tin nhắn khác, nói: "Mang cho em một chiếc áo khoác, buổi tối lạnh quá."

Chu Duệ Quân đã lên xe, nhìn thấy tin nhắn thì lại mở cửa xe ra, quay trở lại tầng trên. Thấy hắn lại quay lại, mẹ Chu ló đầu ra từ trong bếp: "Sao lại quay về rồi? Khi nãy con nói vậy là sao?"

"Không có gì, mẹ không ăn à?" Chu Duệ Quân nhìn thấy bà thu dọn bát đ ĩa đi rửa.

"Không ai ăn cùng mẹ, ăn một mình có gì vui đâu." Mẹ Chu rụt đầu lại, tiếng vòi nước được vặn rất lớn, âm thanh bà cũng trở nên mơ hồ.

Chu Duệ Quân đứng bên ngoài nhìn một lúc, thấy mẹ mình lưng đã hơi còng, trên ngón tay đầy vết chai sần.

Sau khi lấy áo khoác đi ra ngoài, Phương Duy lại gửi vị trí tới, Chu Duệ Quân trả lời sau đó lái xe đến vị trí trên điện thoại.

Hắn là người "lơ mơ" trong chuyện tình cảm, mẹ Chu thường nói đầu óc hắn chậm chạp, nhưng bản thân hắn không đồng ý. Nhưng người từng trải ít nhiều gì cũng có ánh mắt sắc bén, còn hắn hẳn là còn chưa hiểu rõ chỗ nào đó, giống như lúc này hắn không chú ý tới. Chỉ một tin nhắn của Phương Duy đã làm hắn bỏ dở nửa bữa ăn hắn đang ăn, một tin nhắn nói mang theo áo khoác đã có thể để hắn quay lại trên lầu lần nữa. Mệnh lệnh nào cũng được thực hiện.

Vào lúc tròng dây thừng lên cổ người khác, có phải chính mình cũng bị quàng lên?

Có lẽ ai cũng không phải là người duy nhất lắc chuông.

Ban đêm hơi se lạnh, Phương Duy khoanh tay đứng bên đường chờ người. Hôm nay cậu đã về nhà, lâu rồi mới về, nhưng cảnh tượng buồn vui lẫn lộn đã thể hiện rõ ràng kết cục.

Cậu hơi thất vọng nhưng không hoàn toàn là vì gia đình.

Em họ của Tạ Hành đã qua cơn nguy kịch, Đàm Tây Nguyên thì đang chờ đợi phán quyết. Kết quả rõ ràng, sẽ là xấu. Tạ Hành đã rơi vào đường cùng, Phương Duy đành phải thử một chút. Tiếc là không có tác dụng.

Buổi tối cha Phương không có ở nhà, mẹ Phương thấy con trai út trở về thì rất vui mừng: "Con nói xem vì sao tối nay cha đặc biệt ra ngoài ăn cơm."

Phương Duy nói đùa với bà: "Chắc là đoán ra con sắp về nhà, không muốn gặp con."

Mẹ Phương phì cười, nhấn đầu cậu.

Hai mẹ con ngồi xuống chờ cơm tối, Mẹ Phương tùy ý trò chuyện với cậu, từ con vẹt nuôi ở nhà đến công việc trong công ty cho đến tin đồn trong giới giải trí, trong lòng Phương Duy hơi cảm thấy khó chịu và lo lắng. Mẹ Phương là một người thông minh, từ đầu đến cuối đều bình tĩnh.

Mãi cho đến nửa bữa ăn, Phương Duy rốt cuộc cũng ngồi không yên được nữa, lắp bắp nói: "Mẹ."

Cậu vừa nhẹ giọng làm nũng, Mẹ Phương liền hiểu chuyện gì xảy ra, đặt thìa xuống: "Chuyện bạn của Tạ Hành à?"

"Đó cũng là bạn của con." Phương Duy nói: "Công ty mà ban đầu bố tìm cho con, anh ấy giúp đỡ con trong công việc, dạy con rất nhiều thứ."

"Mẹ biết." Mẹ Phương lau tay: "Mẹ có nghe qua ít chuyện về cậu ta."

"Vậy mẹ có thể..." Phương Duy nói: "Có thể giúp không?"

"Có lẽ là không." Mẹ Phương lịch sự từ chối.

Phương Duy nóng nảy, nắm chặt khăn trải bàn trên bàn: "Anh ấy rất tốt, làm ra chuyện này là vì em trai anh ấy, nếu mọi người không tha cho anh ấy thì vì sao lại bỏ qua cho Tạ Hành, thằng em họ kia, rõ ràng nó là người cầm đầu!"

"Được rồi được rồi, con đừng kích động." Mẹ Phương đưa tay an ủi cậu: "Mẹ hiểu ý con, hiểu tâm trạng của con, nhưng con yêu à, con cũng hiểu cho mẹ chút được không? Mẹ không muốn lại vì người nào, vì chuyện gì mà có khoảng cách với con, hôm nay con có thể về ăn cơm, mẹ rất vui, nếu con đến không có mục đích thì mẹ sẽ càng vui hơn."

"Một trong những mục đích của con là tới gặp mẹ." Phương Duy cúi đầu biện hộ.

Mẹ Phương bị cậu chọc cười, con bà là biết cách làm bà vui vẻ nhất: "Vậy thì mẹ rất vui."

"Nhưng mẹ không đồng ý giúp con." Phương Duy nói.

"Con vì bạn con, mẹ vì lợi ích. Chúng ta có lập trường khác nhau."

"Nhưng sự thật là trung lập. Người sai là em họ của Tạ Hành, không phải là Trang Việt vô tội nằm trong bệnh viện còn chưa tỉnh lại, cũng không phải là anh Đàm vô tình làm cậu ta bị thương." Phương Duy không đồng ý với cách nói của bà: "Chúng ta có thể tùy ý quyết định cuộc sống của người khác à?"

"Đó là bởi vì chúng ta đứng ở các góc độ khác nhau, nên sự thật mà mỗi người nhìn thấy sẽ mang theo thành kiến khác nhau." Mẹ Phương nhẹ giọng nói.

Phương Duy biết sẽ không thuyết phục được bà, bỗng nhiên cảm thấy hơi khó chịu, quay đầu lại hờn dỗi một lúc rồi nói: "Giống như con cảm thấy mình là người đồng tính cũng không sai. Nhưng trong mắt mọi người, đây lại là sai lầm làm cho mọi người không muốn cho con vào nhà à?"

Mẹ Phương bị cách giải thích quanh co của cậu làm cho dở khóc dở cười. Bà đột nhiên hiểu rằng Phương Duy, người từ nhỏ chưa từng chịu chút đau khổ nào, đã sinh ra bóng ma tâm lý đối với việc gia đình không chấp nhận xu hướng tính dục của cậu.

Mẹ Phương vỗ vỗ tay cậu, cười nói: "Không có ai không cho con vào nhà, lúc nào con cũng có thể về. Con thích nam hay nữ thì con cũng là con của mẹ, mãi mãi là như vậy."

Phương Duy đột nhiên quay mặt đi, mũi chua xót.

Trong một khoảnh khắc, cậu muốn gặp Chu Duệ Quân như điên.

Lúc Chu Duệ Quân đến, Phương Duy đang ngồi xổm dưới đèn đường trêu chọc một con nhện, nghe thấy tiếng bước chân, động tác trên tay cậu dừng lại, sau đó chậm rãi đứng dậy. Chu Duệ Quân thấy cậu mặc ít liền đưa quần áo qua.

Phương Duy không nhận, ngược lại lại một bước xông tới, nhào vào trong ngực Chu Duệ Quân.

Chu Duệ Quân bị lực va làm suýt nữa lùi lại một bước, chậm rãi ôm lấy cậu: "Tại sao..."

Hắn muốn hỏi có chuyện gì vậy, nhưng lại cảm thấy không cần thiết.

Thật ra Phương Duy có vô số điều muốn nói, còn rất nhiều cảm xúc không cam lòng, hoảng sợ, buồn bực cần phát ti3t, nhưng sau khi lao vào cái ôm này, cậu lại phát hiện mình không cần phải nói gì nữa.

Phương Duy vùi mặt vào trong quần áo của Chu Duệ Quân, dịu dàng hỏi hắn như đang hỏi chính mình: "Vì sao chúng ta mãi mãi không thể mười sáu tuổi?"

"Năm mười sáu tuổi anh không biết em." Chu Duệ Quân trả lời trên đỉnh đầu cậu.

Phương Duy buồn cười, giả bộ nhận thua: "Được rồi, vậy mười bảy tuổi."

Chu Duệ Quân ôm cậu, cảm nhận được cảm xúc của cậu đang suy sụp.

"Cho em một phút, em tưởng tượng bây giờ là mười bảy tuổi đi." Khi nói lồ ng ngực của Chu Duệ Quân cũng run rẩy, Phương Duy cảm thấy trái tim của mình cũng run rẩy theo đến mức tê dại.

"Anh cũng vậy à?" Phương Duy ngẩng đầu nhìn hắn.

Chu Duệ Quân không thể tưởng tượng được sao mình lại cùng cậu chơi một trò chơi nhàm chán như vậy, nhưng hắn vẫn gật đầu.

Phương Duy đột nhiên mỉm cười, đôi mắt sáng ngời: "Vậy em vẫn là em của hiện tại đi."

Chu Duệ Quân chờ cậu nói tiếp.

"Bởi vì em muốn nói với anh của khi đó: Phương Duy đã thích cậu từ năm mười bảy tuổi, mãi mãi luôn là như vậy." Trong ánh mắt cậu là sự sâu sắc và chân thành cố hữu.

Chu Duệ Quân nhất thời không nói nên lời, giống như bị nhét một cục bông gòn vào trong cổ họng, sau khi phát hiện ra mình xấu hổ thì vội vàng nghiêng đầu đi.

Phương Duy tiếp tục nói, giọng nói rất nhỏ nhẹ, rõ ràng là một câu khẳng định, nhưng lại giống như là một câu hỏi: "Còn anh cũng thích cậu ấy."

Sau khi chờ đợi một lúc lâu, cậu nhận được một câu trả lời ngắn gọn: "Ừ."

Vấn đề của Đàm Tây Nguyên không có tiến triển gì, đã trở thành tử cục. Mọi người đều bất lực. Tạ Hành tìm đến mọi người mà hắn có thể nhờ giúp đỡ, nhưng cũng chỉ để hắn thấy tình hình hiện tại đáng buồn đến thế nào.

Thậm chí có một nháy mắt hắn đã oán giận, tại sao ngay từ đầu hắn lại không muốn tranh đoạt quyền thế, nếu hắn có thể... có thể... nhưng lại không có nếu như.

Tạ Hành cúp điện thoại, lau mặt. Hắn luôn chú ý hình tượng, mà bây giờ nhìn vào trong gương, trông hắn như một kẻ ăn mày lôi thôi lếch thếch.

Hắn chưa bao giờ tưởng tượng được một người vốn tùy ý vui đùa như mình sẽ có ngày vì người khác mà từ bỏ sự tự do.

Đàm Tây Nguyên vẫn rất bình tĩnh, đeo còng bạc, ngồi đối diện với hắn, thậm chí còn mỉm cười.

"Đêm đó anh tìm tôi làm gì?" Hai mắt Tạ Hành đỏ ngầu.

Đàm Tây Nguyên nhìn hắn: "Trả thù cậu đó, sau này cậu nghĩ lại cũng sẽ thấy không dễ chịu."

Tạ Hành c ắn môi dưới: "Anh vốn không phải loại người như vậy."

Đàm Tây Nguyên không phản ứng khi bị vạch trần: "Tôi không có lực hấp dẫn gì, chỉ là một người bình thường. Cậu theo đuổi tôi lâu như vậy, thứ cậu muốn đơn giản chỉ là chút chuyện trên giường đó thôi, Tạ Hành, bây giờ cậu đã đạt được rồi..."

Tạ Hành không nhịn được nữa cắt ngang, hỏi: "Nghĩa là anh thấy tôi chỉ vì chút chuyện trên giường kia thôi, có được là thỏa mãn ngay, sau đó không còn hứng thú nữa đúng không?"

Nụ cười trên môi Đàm Tây Nguyên vụt tắt, giống như ngầm thừa nhận.

Tạ Hành không muốn nhìn anh nữa, đứng dậy đấm vào tấm kính chắn giữa hai người: "Mẹ kiếp, tôi cũng tưởng như vậy! Nhưng tại sao... Tại sao tôi không hề cảm thấy thỏa mãn chút nào?!"

"Lần trước cậu đến trại giam đã đập vỡ bàn làm việc, lần này đừng đập vỡ kính." Đàm Tây Nguyên nói một câu không liên quan.

Tạ Hành nhìn anh, nhất thời cảm thấy vô lực, ngã ngồi xuống ghế: "Tôi biết anh không thể tha thứ cho tôi chuyện em trai anh, tôi cũng không thể tìm được công bằng cho anh. Lần này tôi tới đây là muốn thăm anh, sắp tới phiên tòa sơ thẩm rồi, không sao, anh tin tôi, không sao đâu..."

Đàm Tây Nguyên nhìn thấu hắn, thẳng lưng nhìn hắn chằm chằm: "Đây là lần cuối cùng à?"

"Anh cũng biết rồi?" Tạ Hành sửng sốt.

"Phương Duy nói." Đàm Tây Nguyên khẽ lắc đầu: "Tạ Hành, tôi không cần cậu làm gì cho tôi đâu."

"Anh không cần cảm thấy là vì anh, tôi tự nguyện mà, cũng không có gì to tát..."

"Cậu đồng ý với bọn họ, còn tôi thì sao?"

"Cái gì?"

"Không phải cậu nói không chỉ là vì lên giường à?" Đàm Tây Nguyên nói.

Tạ Hành đứng dậy, cái ghế lật nhào, hắn lui về phía sau một bước: "Chuyện này không còn quan trọng nữa, tôi đã làm quá nhiều chuyện sai trái, anh cũng sẽ chỉ hận tôi mà thôi."

"Tôi không muốn hận cậu." Đàm Tây Nguyên ngẩng đầu bình tĩnh nhìn cậu: "Có lẽ còn có khả năng khác nữa."

Tạ Hành mở miệng, thanh âm run run vài phần: "Khả năng gì? Yêu à?"

Đàm Tây Nguyên lặng lẽ nhìn hắn. Toàn bộ khuôn mặt Tạ Hành nhăn lại thành một nhúm, hắn nhét nắm đấm vào miệng để kiềm chế cảm xúc đang sụp đổ của mình.

"Sao anh có thể...?" Tạ Hành như bị xé thành hai nửa. Đàm Tây Nguyên đã đánh bại quyết tâm ban đầu của hắn chỉ bằng một câu nói.

Hắn muốn cứu Đàm Tây Nguyên, nhưng bây giờ hắn lại muốn Đàm Tây Nguyên yêu hắn.

Khi Phương Duy và Chu Duệ Quân đến, từ xa có một người đi ra, hắn không đi thẳng về phía trước mà ngồi xổm xuống dưới bóng của bức tường cao.

"Lát nữa đi qua sau." Chu Duệ Quân kéo Phương Duy lại.

"Ừm." Phương Duy gật đầu.

Phán quyết chung thẩm được đưa ra, Đàm Tây Nguyên bị chuyển đến một nhà tù ngoại ô. Đây đã là kết quả xấu nhất.

Tạ Hành co người lại thành một cái chấm nhỏ dưới bóng tường cao, bả vai run rẩy dữ dội, mãi mà không dừng lại.

Phương Duy nắm lấy tay Chu Duệ Quân, ngẩng đầu nhìn trời, ánh mặt trời hơi chói, cậu vô thức nheo mắt lại.

Dường như Tạ Hành đã thu lại cảm xúc xong. Hắn chậm rãi đứng lên, đi về phía bọn họ.

Phương Duy đột nhiên nói: "Trả lại căn nhà kia đi."

Chu Duệ Quân trầm ngâm một lát: "Được."

"Em quên hỏi mất, chủ nhà nói thi thoảng anh có tới đó một lát, anh nghĩ gì hay là làm gì trong lúc đó vậy?"

Chu Duệ Quân nói: "Không nghĩ gì cả, chỉ hút thuốc thôi. Ở đó yên tĩnh hơn."

Gia đình hắn không yên ổn, công việc cũng không thuận lợi, khi buồn chán không có nơi nào để đi, không có ai để nói chuyện, hắn sẽ đến ngôi nhà mà hắn và Phương Duy đã sống cùng nhau trong một khoảng thời gian, không làm gì cả, thi thoảng sẽ hút thuốc.

"Vậy thì thôi không trả vậy, nếu không sau này anh sẽ không có nơi yên tĩnh như vậy nữa." Phương Duy lại nói. Cậu muốn trả phòng chỉ vì mong có thể tạm biệt quá khứ.

"Trả đi, bây giờ đã không cần nữa rồi." Chu Duệ Quân nói.

Phương Duy mỉm cười. Tạ Hành đứng cách mấy bước, dường như vì xấu hổ do mới khóc một trận nên hắn không lại gần.

"Đi thôi." Tạ Hành nói.

Ba người đi về phía trước. Phương Duy suy nghĩ một chút, lại nói: "Em biết đêm đó anh nói gì với anh rồi?"

Chu Duệ Quân hỏi cậu: "Đêm nào?"

"Bệnh viện, đêm chúng ta mới làm lành ấy."

Đêm đó, Phương Duy không cảm thấy an toàn với chuyện mình mới làm lành với Chu Duệ Quân, cậu thấy rất sợ hãi và mờ mịt. Khó mà xác định được quyết định này là đúng hay sai.

Trước khi đi ngủ, cậu không nghe rõ câu đó, bây giờ đột nhiên cậu lại hiểu là câu gì -

"Giao cho tương lai đi."

Bóng bức tường cao phía sau không bao giờ thay đổi, chúng ta chỉ có thể nắm chặt tay người bên cạnh, giao tất cả cho nhau và tương lai.

Bình Luận (0)
Comment