Còn Cơ Hội Nào Để Yêu Anh

Chương 10

Thẩm Vy ái ngại nhìn anh

- Tại hôm qua tôi mệt...nên mới đi ngủ sớm như vậy...

Hạo Thần không trả lời chỉ gật gù như đã hiểu, mắt vẫn dán lên màn hình vi tính khiến Thẩm Vy như muốn nổi đóa

- Này, anh quan tâm tôi chút được không?

Lúc này anh mới ngước mắt lên nhìn cô

- Có chuyện gì?

Thẩm Vy thở hắt ra, đẩy tấm thẻ lúc sáng về phía anh

- Anh giúp tôi thu mua FTF được không?

- Tại sao tôi phải giúp cô?

- Này, không phải anh luôn hỏi tôi có cần anh giúp gì hay sao? Bây giờ tôi là đang cần anh giúp đấy!!

- Nhưng bây giờ tôi đâu có hứng thú giúp cô!!

- Anh!?!

Thẩm Vy giương đôi mắt bực tức lên nhìn anh

- Giúp tôi đi, anh muốn gì cũng được!!

- Cô chắc chứ?!?

- Thẩm Vy tôi trước giờ nói lời đều giữ lấy lời cho nên anh cứ yên tâm!

Hạo Thần đứng dậy tiến về phía cô, Thẩm Vy theo phản xạ tự nhiên mà lùi ra sau đến khi va phải cạnh bàn mới đứng lại

- Anh muốn làm gì?

- Nhắm mắt lại!!

Thẩm Vy nhíu mày nhưng cũng dần dần nhắm mắt lại, có lẽ bây giờ cô nên nghe lời anh thì hơn.

Hạo Thần nhìn vào đôi môi đỏ hồng kia, anh muốn cảm nhận lại một lần nữa, đúng hơn là làm rõ cảm giác trong lòng mình.

Đôi mắt phượng hoàng cũng dần nhắm lại, anh cúi xuống đặt môi mình lên môi cô.

Thẩm Vy ngay tức khắc trợn tròn mắt, đưa tay dự đẩy anh ra thì vòng tay dưới eo cô đã siết chặt khiến cô không thể thoát ra được.

Nụ hôn sâu đến tưởng trừng cướp hết mọi dưỡng khí trong cô.

Dứt nụ hôn, cô liền nhìn anh quát lớn

- Anh bị điên sao?

- Chỉ muốn chọc ghẹo em một chút, ai ngờ lại xù lông như vậy.

Được rồi, tôi giúp em thu mua FTF!!

- Thật sao?

Cái câu cuối cùng kia của anh ngay lập tức khiến cô quăng hết sự giận dữ về nụ hôn ban nãy ra sau đầu.

Thẩm Vy vui mừng đưa tay lấy tấm thẻ trên bàn đặt vào tay anh

- Anh chỉ cần bỏ công thôi, tiền tôi lo!!

Hạo Thần nhướn mày, đưa thẻ đặt lại lên bàn.

Ánh mắt kiên định, hất mặt ra ngoài cửa

- Xong việc rồi thì về đi!!

Thẩm Vy bĩu mỗi ra ý không thèm ở lại rồi với lấy túi xách đi ra ngoài.

Lúc này anh mới thở mạnh ra, có trời mới biết tim anh nãy giờ đập mạnh thế nào chỉ là cố tỏ ra mình ổn trước mặt cô.

Những ngón tay khẽ chạm lên môi, vị ngọt ngào vẫn còn đó khiến môi anh câu lên một nụ cười.

Bước lại bàn làm việc, anh đưa tay lấy tấm thẻ ban nãy mà xoay xoay trong tay, ánh mắt dâng lên một chút suy nghĩ.

Gọi điện cho ai đó, anh cất giọng lạnh nhạt đến tưởng chừng có thể đóng băng đối phương bên kia

- Thu mua lại FTF cho tôi!!

"FTF sao ạ??"

- Phải, cậu có ý kiến gì sao??

"Dạ không....tôi sẽ cố gắng!!"

- Tôi chẳng cần biết cậu có cố gắng hay không.

Nhất định phải thu mua cho bằng được FTF nếu không thì xuống phòng nhân sự!!!

"Ơ....dạ vâng....dạ vâng thưa chủ tịch!!"

Tắt điện thoại, Hạo Thần nhíu mày, hàm răng hơi nghiến lại

- .....Lục Thị.....

Chiều hôm ấy, vừa bước vào nhà đã nghe tiếng đổ vỡ, Hạo Thần hoảng hốt chạy vào bếp liền thấy cô đang đứng ngây người ở giữa, xung quanh toàn là bột mì, vỏ trứng, đường, gia vị mỗi nơi mỗi hủ, chiếc chảo đen xì cùng hai quả trứng cháy khét...mỗi thứ rãi rác mỗi nơi khiến đôi chân mày anh cau lại.

Thẩm Vy ngước mặt lên nhìn anh cười ngượng

- Anh...anh về rồi sao...hihi...tôi nấu cơm rồi...anh lên tắm đi...

Hạo Thần thở dài lên lầu tắm rửa, tầm 30 phút sau anh bước xuống nhà liền thấy một bàn ăn thịnh soạn, có thịt xào cải, trứng chiên và canh xương hầm.

Anh nuốt khan cổ họng ngồi xuống bàn, lấy hết can đảm nhìn các món ăn

- Là cô nấu sao?

- Đúng rồi, tôi là vì nhờ anh giúp đỡ nên mới lăn xả vào bếp đấy, anh thử đi!!

Hạo Thần cố tạo ra nụ cười trọn vẹn, cầm đũa mà tay anh còn ngần ngại hơn cả việc cầm bút ký hợp đồng.

Gắp một miếng thịt cho vào miệng anh tưởng chừng mình sẽ ói hết cái mớ đồ ăn lúc trưa mất, muỗng canh chần chừ mãi mới có thể húp một chút nhưng sự mặn chát bao quanh đầu lưỡi khiến anh nhăn mày

- Cô là lần thứ mấy nấu ăn vậy?

- Là lần đầu! Nhưng mà ngon đúng không?

Hạo Thần gật gật đầu uống miếng nước, đứng bật dậy, anh cho hai tay vào túi quần

- Tôi đi ăn tối! Cho cô 5 phút nếu muốn ra ngoài ăn cùng tôi!!

- Này, anh là ý gì vậy?

Cô bỏ miếng thịt cho vào miệng liền nhả ra, mùi vị của đủ thứ gia vị trộn vào nhau khiến nó trở nên khó nuốt.

Muỗng canh cô tâm huyết cả chiều cũng bị cô từ chối nhè ra

- Eo ôi kinh thế, Hạo Thần! chờ tôi!!.
Bình Luận (0)
Comment