Con Dâu Danh Môn Nuôi Từ Nhỏ

Chương 47

"12.000 vạn!" Giọng nói tuyệt đẹp lôi kéo tất cả mọi người đều nhìn lại, nơi cửa hội trường, một cô gái trong bộ đồ công sở màu đen, dáng đi uyển chuyển lọt vào tầm mắt mọi người. Mái tóc dài được buộc cẩn thận tỉ mỉ sau ót, đôi mắt tinh anh thản nhiên quét qua toàn hội trường, từ vầng trán thể hiện rõ, không chút che đậy vài phần hào kiệt, cao quý mà mạnh mẽ.

Trong nhất thời, hội trường đấu giá trở nên yên tĩnh, chỉ có Ân Dao ngồi cạnh Diệp Cẩn Niên là vẫn đang trò chuyện, thảo luận gì đó với Thiệu Tư Hữu, cặp lông mày nhíu lại thật chặt, vẻ mặt cũng vô cùng nặng nề, không hề để ý đến bầu không khí xung quanh.

Ở nơi đây, có rất nhiều người đã từng hợp tác với Diệp Thị, cũng nhanh chóng nhận ra thân phận của người đến, sau một khoảng thời gian ngắn ngẩn ra vì bị sốc, thì bắt đầu nhỏ giọng xì xào bàn tán.

"Tiểu thư, người tham gia đấu giá lần này, nhất định phải nhận được thư mời của cuộc đấu giá này và cũng phải có trong danh sách đăng ký." Người chủ trì quét mắt qua bàn tay trống không của người tới, đối với tình huống xuất hiện bất thình lình, gây mất trật tự cho hội trường thì có chút không vui nhăn mày lại.

Lời nói vừa dứt, người đại diện cho Diệp Thị vẫn luôn im lặng liền bước nhanh tới cửa, kính cẩn đưa thẻ số đang cầm trong tay đến, người kia nhận lấy vật mang tính tượng trưng giơ giơ lên, coi như là bổ sung đầy đủ cho hành động không thích hợp, mới vừa rồi tay không đánh giá của mình, động tác thong dong lưu loát, khí khái hào hùng bức người.

Cùng lúc bóng dáng quen thuộc tiến vào trong hội trường, tay Diệp Cẩn Niên cũng đồng thời nắm chặt gắt gao, lòng bàn tay bị đâm đau đớn nhằm ức chế nỗi chua xót không ngừng trào dâng trong mắt, gần hơn, gần hơn, mắt thấy người đó cách mình càng lúc càng gần, trong nháy mắt tim cô giống như ngừng đập.

"Ai da, Nhạc Nhạc, em làm cái gì vậy?" Ân Dao vẫn cúi đầu nói điện thoại, trong lúc lơ đãng ngước mắt lên phát giác ra hành động đang tự làm khổ mình của Diệp Cẩn Niên, vội vàng đưa bàn tay nhàn rỗi, dùng sức tách lòng bàn tay Diệp Cẩn Niên ra, đồng thời cũng không quên quay đầu nhìn về phía người khởi xướng ra màn hỗn loạn này, khi thấy rõ người tới, mắt bỗng dưng mở thật to, đến nỗi ngay cả điện thoại trong tay cũng quên buông xuống, miệng cũng vô thức lẩm bẩm tên của người đó:

"Diệp Cẩn Nhiên…"

Ngay tại lúc đó, đầu điện thoại bên kia cũng truyền đến một hồi âm thanh mang theo vẻ cấp bách.

*

Đập ba tiếng.

Mảnh đất của trang viên Cẩm Tú kia, không hề thấp thỏm mà rơi vào trong tay nhà họ Diệp đã bặt vô âm tín trong suốt năm năm.

Đối với việc Diệp Thị đưa ra giá gần gấp đôi giá thị trường để thu mua trang viên Cẩm Tú, mọi người trong hội trường đều có suy nghĩ khác nhau.

Người lòng tràn đầy nghi ngờ cũng có, người hả hê cũng có.

Bởi vì trong điện thoại Thiệu Tư Hữu đã nói, sẽ tới hội quán để đón Diệp Cẩn Niên, cho nên sau khi cuộc đấu giá kết thúc, Ân Dao và Diệp Cẩn Niên đi ra đại sảnh tầng một, lặng lẽ ngồi trên ghế sofa chờ.

Nhận thấy sự khác thường của Diệp Cẩn Niên ở trong buổi bán đấu giá, Ân Dao quan tâm nên không hỏi cô nguyên nhân, mà chỉ sán lại gần Diệp Cẩn Niên, tìm những chuyện lý thú của vài năm trước dụ cho cô vui vẻ, nhân tiện không quên chọc ghẹo mấy câu, mà Diệp Cẩn Niên cũng rất nể mặt, tâm tình dần dần chuyển biến tốt lên.

Diệp Cẩn Nhiên ký xác nhận xong thủ tục mua bán, vừa từ trong hội trường đi ra, liền nhìn thấy hai bóng dáng trên chiếc ghế sofa cách đó không xa.

Ân Dao trên người là bộ vest trắng sang trọng, đang phe phẩy chiếc kính râm cực lớn trong tay, xác thực mà nói, cô gái ngồi ngoan ngoãn, yên lặng bên cạnh, trên người mặc chiếc váy màu vàng nhạt, khoảng mười sáu mười bảy tuổi, cùng với mái tóc để buông xuống, đôi con ngươi như đá hắc diệu thạch, linh động khẽ chớp chớp, xoay vòng vòng, vừa đúng lúc mắt đối mắt với Diệp Cẩn Nhiên cũng đang nhìn qua, rõ ràng đã ngẩn ra.

Diệp Cẩn Nhiên khẽ nhíu mày, cô gái mặc đồ màu vàng này, cô có ấn tượng.

Cô không hiểu tại sao lần trước ở bệnh viện Ái Anh, cô gái này lại cứ khăng khăng muốn kéo mình lại để nhìn rõ mặt, giống như lúc này, cô cũng không hiểu lắm, tại sao ánh mắt của cô bé này nhìn về phía mình, lại khó nắm bắt đến như vậy, giống như có chút vui sướng, lại cũng đồng thời ẩn giấu vẻ đau thương mơ hồ.

Tình huống như thế này, dường như xuyên qua rất nhiều năm, hơi hơi trùng khớp với một hình ảnh nào đó trong ký ức, khiến Diệp Cẩn Nhiên không nhịn được, lại đưa ánh mắt dừng lại trên người Diệp Cẩn Niên.

"Diệp tiểu thư, đã lâu không gặp." Ân Dao luôn luôn để ý tới tâm tình của Diệp Cẩn Niên, tự nhiên cũng nhìn thấy Diệp Cẩn Nhiên đang đứng cách đó không xa nhìn các cô, từ trên ghế sofa chậm rãi đứng dậy, vừa mỉm cười chào hỏi, vừa tỉnh bơ che chắn Diệp Cẩn Niên ở phía sau.

Trên phương diện làm ăn, nhà họ Thiệu và nhà họ Diệp rất ít qua lại, chưa nói tới có giao tình gì đó, mà Diệp Cẩn Nhiên này, từ trước đến giờ đều chẳng bao giờ lãng phí tâm tư vào những người hoặc những chuyện không có lợi, đối với việc bị cô đột nhiên chú ý, trong lòng Ân Dao chợt dâng lên chút đề phòng.

Diệp Cẩn Niên cũng đứng lên theo Ân Dao, cùng lúc với việc Ân Dao cố gắng che chắn cho mình, cũng biết nghe lời mà núp ở sau lưng Ân Dao, cái đầu khẽ tì vào lưng cô.

"Cao tiểu thư." Vẻ đề phòng rõ ràng như vậy, khiến cho Diệp Cẩn Nhiên đột nhiên có loại cảm giác dở khóc dở cười, lạnh nhạt đáp lại một tiếng, di chuyển tầm mắt rồi đi ra cửa.

Hiếm khi chú ý đến một người không có quan hệ, lại thành hại người, nhưng đối phương rõ ràng đã hiểu lầm ý của cô, vì vậy, suy nghĩ muốn thăm dò chuyện lúc trước cũng bị nản lòng.

"Chị…"

Lúc Diệp Cẩn Nhiên sắp đi ra khỏi cửa chính hội quán Phong Kiều, Diệp Cẩn Niên từ đầu đến cuối đều im lặng, ngoan ngoãn dựa vào sau lưng Ân Dao, đột nhiên lên tiếng gọi.

Thân thể Diệp Cẩn Nhiên chấn động, bỗng nhiên xoay người lại, ánh mắt sắc bén lướt qua Ân Dao, muốn nhìn rõ ràng cô bé đang rúc sau lưng cô, nhưng trước sự tận lực che chắn của Ân Dao, cũng chỉ có thể nhìn thấy tà váy màu vàng nhạt ở sau lưng cô lộ ra ngoài.

Giọng nói ngọt ngào, mềm mại vừa rồi, ở âm cuối mang theo chút trầm bổng, du dương không dễ dàng phát giác, mặc dù rất nhẹ, lại bị Diệp Cẩn Nhiên nhạy bén phát hiện.

Đây là, giọng điệu quen thuộc nhất của Niên Niên.

Trong ánh mắt u ám của Diệp Cẩn Nhiên có nhiều hơn vài phần phức tạp.

"Diệp tiểu thư chê cười, em nó được yêu thương, nuông chiều rồi." Ân Dao cũng bị hành động đột ngột này của Diệp Cẩn Niên làm cho kinh sợ nhảy dựng lên, nhưng trên mặt lại không để lộ ra chút kinh ngạc nào, bàn tay trắng nõn vòng qua sau lưng vỗ nhẹ lên bàn tay nhỏ bé của Diệp Cẩn Niên trấn an, mỉm cười giải thích.

"Có em gái làm nũng, đó là cái phúc." Diệp Cẩn Nhiên ánh mắt sáng rực nhìn chằm chằm hai người hồi lâu, cuối cùng sau khi nhẹ phun ra câu nói này, xoay người rời đi.

Cho đến khi nhìn xuyên qua cửa sổ thủy tinh, thấy xe của Diệp Cẩn Nhiên từ từ đi xa, Ân Dao xem như mới hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm.

Cô tin chắc tuyệt đối không có nhìn lầm, vừa rồi Diệp Cẩn Nhiên nhìn Nhạc Nhạc, trong ánh mắt mang theo sát ý rất rõ ràng.

Ân Dao nhăn nhăn lông mày, xem ra cô cần để ý thêm một người rồi.

Khép tâm tư lại, Ân Dao quay đầu, đang định trêu ghẹo Diệp Cẩn Niên mấy câu về sự khác thường, thì đột nhiên cảm giác sau lưng truyền đến một cỗ nong nóng, ẩm ướt, ánh mắt khẽ động, vốn định đưa tay ra lần nữa, đặt lên mu bàn tay Diệp Cẩn Niên để trấn an, tâm tình cũng trở nên nặng trĩu.

Nhạc Nhạc, nó đang khóc.
Bình Luận (0)
Comment