Con Dâu Diêm Gia

Chương 65

Từ ánh mắt đến cử chỉ của Diêm lão gia khiến bà Cả vô cùng ngỡ ngàng, bà ta bất giác lùi về phía sau một bước, nếu như đã xem hết vở kịch trên sân khấu,chắc chắn bà ta đã nhận ra Diêm lão gia làm sao lại không biết Diêm phu nhân ngày xưa do chính tay bà ta hại chết chứ, bao nhiêu tội ác gây ra bây giờ chỉ còn thiếu một lời buộc tội nữa thôi, chỉ là trong lúc này Diêm lão gia lại mềm lòng,muốn cho bà ta thêm một cơ hội để ăn năng hối lỗi, muốn bà ta đứng trước bao nhiêu người, chính miệng thừa nhận sai trái của mình, biết đâu vì tình nghĩa vợ chồng bao nhiêu năm qua, ông sẽ không ép bà đi đến con đường chết.

Bà Cả lúc này hình như cũng đã nhận ra ý tứ trong đôi mắt chồng mình, nhưng vì cái tôi của bà ta quá lớn, cộng thêm phía sau có Doãn Chính Doãn đại nhân chống lưng, bà Cả cho rằng mình vẫn còn cơ hội để bật lại, bà ta liền quay đi, từ chối ánh mắt thâm tình của Diêm lão gia, bước tới gần Doãn Chính, lên giọng phách lối

_ Các người đừng tưởng ta không biết, các người đang ngụy tạo chứng cứ, muốn đổ hết tội trạng giết người lên đầu ta, các người đừng có ngây thơ như thế,ta không dễ dàng để các người vu khống đâu…

Bà ta vừa dứt một cơn gió từ đâu ùa đến, kéo theo rất nhiều sương mù vây quanh Diêm gia, trước cửa ngay lối đi, một bóng người áo trắng thoắt ẩn thoắt hiện ở đó, gia nhân trong nhà sợ hãi lùi vô trong, Hồng Hạnh một tay đưa lên mặt chắn gió, tay còn lại vô thức vịn vào cậu Hai, cố giữ thăng bằng nhìn xem bóng người đứng ở đó là ai

Khi cơn gió bắt đầu dịu lại, bóng người áo trắng cũng đã hiện rõ ngay lối đi, bà Cả lúc này gương mặt biến sắc, trông có vẻ hoảng sợ, bà ta víu tay Doãn Chính,miệng liên tục lắp bắp

_ Diêm …Diêm…phu nhân…

_ Thu Nguyệt

_ Mẹ….

Cả Diêm lão gia và cậu Hai Diêm Vạn An cùng sững sốt nhận ra người đứng ở đó chính là Trần Thu Nguyệt phu nhân, chính là người vợ tào khang của Diêm lão gia và cũng là người mẹ yểu mệnh của Diêm Vạn An, gia nhân trong nhà ai nấy đều vừa hoảng sợ vừa ngạc nhiên, họ đứng chụm lại với nhau vào một góc, tạo thành khoảng cách với bọn người Diêm lão gia, hiện tại vị trí chính giữa nhà chỉ còn cha con Doãn đại nhân, Lăng Khả Khả, vợ chồng cậu Hai Diêm và vợ chồng bà Cả, họ lúc này đều dồn sự chú ý ra ngoài cửa, nơi Thu Nguyệt phu nhân đang đứng, Diêm lão gia xúc động, ông bước tới muốn tiến lại gần Diêm phu nhân, bà Cả nhận ra liền đưa tay kéo ông lại, nhưng Diêm lão gia liền phũ phàng, gỡ tay bà ta ra, còn giật phăng tay mình ra khỏi tay của bà Cả, sau đó đi như người mộng du ra cửa

_ Thu Nguyệt….

Đôi bàn tay rung rung, giọng nói xúc động, ánh mắt Diêm lão gia bộc lộ bao nhiêu tình cảm,bao nhiêu nhớ nhung đến  người vợ quá cố của mình, nhưng đáp lại ông chỉ có một khuôn mặt lạnh lùng, làn da tái nhợt, đôi mắt chứa đầy oán hận nhìn về phía bà Cả,đôi môi tím tái khẽ mấp máy, giọng nói Thu Nguyệt vừa chất chứa phẫn nộ, vừa vang vọng xa xăm, giống như âm thanh đó từ nơi nào đó rất xa vang tới, nghe hoàn toàn không giống với âm vọng của dương trần

_ Doãn Tư! Tôi đến để lấy mạng cô đây, hãy trả lại mạng cho ta

Thu Nguyệt vừa nói xong, làn khói xung quanh bà phun trào dữ dội, áp lực mạnh đến độ bà vừa di chuyển tới, Diêm lão gia đã bị hất tung ra xa, văng hẳn ra khỏi sảnh chính

Bà Cả lúc này đã thật sự hoảng sợ, bà ta theo quán tính lùi lại nép mình đằng sau Doãn Chính,ông ta cũng bước tới,dùng thân mình chắn ngang bà ta, khuôn mặt hiện lên vẻ hung tợn. Thu Nguyệt lướt trên mặt đất, nhanh chóng tiến tới trước mặt Doãn Chính, bà hất nhẹ một cái,ông ta liền văng ra,cả người ngã lên đống bàn ghế, dưới sân khấu liền trở thành một đống lộn xộn do thân hình hộ pháp của Doãn đại nhân nằm đè lên

Ngay tức khắc Thu Nguyệt phu nhân liền quay sang bà Cả, nhanh chóng và dứt khoát bóp cổ bà ta, cả người bà Cả từ từ bị nhấc bổng lên, hai tay ôm lấy bàn tay lạnh toát của Thu Nguyệt,cố dùng sức thoát khỏi bàn tay lạnh lẽo đó, nhưng vô ích, đôi chân bà ta liên tục vùng vẫy giữa không trung, càng cố cử động bàn tay Thu Nguyệt càng siết chặt thanh quản của bà ta

_ Nói ….có phải năm xưa…cô sai tiểu Thanh bỏ thuốc vô đầu độc ta hay không..nói

_ Ặc….ặc.. không… không phải…

_ Còn dám chối….

Bàn tay Thu Nguyệt càng dùng sức nhiều hơn, bà Cả cảm giác như cổ họng mình sẽ vở toang ra bất cứ lúc nào, biết là không thể chối cãi được nữa, bà ta đành dùng hết số sức lực còn lại của mình,thều thào nhận tội

_ Phải…phải …là tôi làm…tất cả là do… tôi…làm

” Phịch”

Thu Nguyệt thả tay ra, bà Cả mất thăng bằng rơi tự do xuống đất, bà ta nằm dài thường trên nền nhà,tay xoa xoa lên vị trí vữa nãy bị bóp, một chân chống, một chân đẩy cố lếch tránh xa vị trí Thu Nguyệt đang đứng. Thu Nguyệt lúc này cả người đang lơ lửng trên mặt đất, khuôn mặt lạnh lẽo kèm với đôi mắt đầy oán khí

_ Tại sao? Chẳng phải ta đã nhường vị trí vợ cả cho cô rồi sao?….Tại sao lại giết ta…tại sao lại muốn chia cắt ta với Vạn An

_ Vì …vì tôi muốn tất cả mọi thứ của cô phải thuộc về tôi, kể cả con trai cô cũng vậy…

_ Á…Á…

Thu Nguyệt nghe bà Cả nói xong thì toàn thân tràn đầy oán hận, gương mặt trắng bệch của bà bắt đầu hiện lên những lằn màu xanh, nó càng lúc càng hiện rõ và chạy dài từ cổ lên tới trán, môi bà trở nên tím đen, ánh mắt trắng dã, lòng đen bị thu nhỏ lại trông thật đáng sợ, hai tay bà ôm lấy đầu giống như không chấp nhận nổi lí do bà Cả đưa ra, bà hất tung mọi thứ trong phòng, sau đó lướt lại gần bà ta, mặt áp sát khuôn mặt đang hoảng sợ cực độ của bà Cả

_ Tôi đã nhường hết cho cô mà vẫn không thoả mãn tham vọng của cô sao? Vậy thì tôi sẽ cùng đưa cô xuống hoàng tuyền, lúc đó tha hồ cho cô tranh dành mọi thứ

Thu Nguyệt giương bàn tay đang co lại lên không trung, chuẩn bị thọc những móng tay dài và sắt nhọn xuống cổ họng bà Cả, ánh mắt chất chứa oán khí mạnh mẽ, phía sau bà gió lại thổi tung mù mịt, khói bụi xoay vòng vòng như lốc xoáy, cuốn mọi đồ vật trong nhà bay lên không trung, những người đứng ở ngoài vòng vây của Thu Nguyệt và bà Cả cũng bị gió làm cho lao đao, không ai có thể đứng vững mà không phải bám víu vào mấy thanh cột gần đó, cậu Hai vốn là người luyện võ cho nên tư thế trụ tấn của cậu khá là vững vàng, rất hữu ích trong tình huống này, Hồng Hạnh kế bên cũng đang loạng choạng sắp bay theo mấy đồ vật trong giang nhà, cậu Hai trông thấy liền đưa tay ra đỡ, giữ chặt cô lại trong vòng tay

Bả Cả lúc này trợn tròn mắt nhìn chăm chăm vào bộ móng vuốt của Thu Nguyệt, bà ta không dám dời mắt đi chỗ khác dù là một khắc, bởi vì bà ta lo sợ chỉ cần nhìn đi chỗ khác, thì có thể đó là phút giây cuối cùng bà ta được nhìn thấy dương gian, cho nên bà ta cứ trừng mắt ra nhìn, cho dù hình ảnh đó cũng không dễ chịu hơn là bao

Thu Nguyệt giương bộ vuốt lên cao, chuẩn bị ra đòn chí mạng, bỗng dưng tay bà khựng lại, bà Hai từ ngoài cửa xông vào, một sợi chỉ đỏ nhanh chóng từ tay bà Hai bay đến quấn bàn tay đang ở trên không trung của Thu Nguyệt, giọng bà Hai thét lên át cả tiếng gió đang thổi vù vù xung quanh bà Cả và Thu Nguyệt

_ Thu Nguyệt….chẳng phải chị đã hứa với tôi, chỉ ra mặt để chị Cả nhận tội, ngoài ra sẽ không làm gì khác sao, tại sao bây giờ chị lại nuốt lời…

_ Tôi không nuốt lời …tôi cũng không hứa với cô là sẽ tha cho cô ta…

Câu nói vừa dứt Thu Nguyệt liền với tay xuống, muốn đâm vào cổ bà Cả, nhanh như cắt bà Hai cũng nắm chặt sợi dây,ghì lại về phía bà, Thu Nguyệt bị kiềm lại tay không với tới bà Cả, có chút phẫn nộ, tay còn lại liền kéo sợi dây giật về phía mình, bà Hai lúc này cũng dùng hết sức lực để trụ lại cánh cửa, hai người dằng co được một lúc, bà Hai thấy tiếp tục như vậy cũng không phải là cách hay, nhìn sang Hồng Hạnh,sợi dây chuông bà cho cô vẫn còn đeo lủng lẳng trên người, nhưng nếu sử dụng nó Thu Nguyệt sẽ bị tổn thương, uy lực của nó có thể đánh ma quỷ hồn siêu phách lạc, không phải bước đường cùng bà cũng không thể sử dụng đến nó được

_ Thu Nguyệt …chị Cả đúng là đã gây ra nhiều tội ác, chắc chắn chị ta sẽ bị trừng trị, nhưng nếu chị giết chị ta,oán khí trên người chị sẽ càng mạnh mẽ, chị sẽ bị nó nuốt chửng, chị sẽ hoá thành quỷ dữ, chị sẽ không có đường lui, chị nên suy nghĩ kĩ đi

Thu Nguyệt nghe bà Hai nói, trên khuôn mặt thoáng hiện lên vẻ do dự, hơn mười năm nay, bà chấp niệm ở Diêm gia cũng chỉ vì muốn bảo vệ Diêm Vạn An, bà muốn thấy cậu yên bề gia thất rồi mới cam tâm đi đầu thai, nhưng trước ngày thành hôn mới phát hiện có người muốn hại con dâu bà, lần theo manh mối mới đến kịp lúc,giúp Hồng Hạnh thoát khỏi con quỷ bán thân,và cả con ma háo sắc lúc đi đường, nhưng vì bà chưa tích đủ tà niệm, chưa mang đủ oán khí để hoá thành quỷ,mà cũng vì bản thân bà không muốn điều đó, cho nên chỉ lởn vởn ở Diêm gia như một bóng ma bình thường, thậm chí những chuyện xảy ra trong Diêm phủ bà cũng không nhúng tay vào, cho đến khi bà Hai tìm được bà, nói rõ ngọn ngành cho bà biết, lúc đó bà cũng chỉ nghĩ đến việc giúp Diêm gia thanh trừ đi một mối hoạ, loại bỏ một con quỷ đội lốt người, nhưng không ngờ đến lúc đối diện với bà Cả, bao nhiêu oán hận trong lòng bà mới bộc phát, mục đích đơn giản ban đầu giờ không còn quan trọng nữa, bà chỉ muốn lấy mạng bà ta,trả lại sự trong sạch cho chính mình và bao nhiêu oan hồn chết vì bà ta, oán giận trong người bà đã dâng cao, nộ khí cũng đã bốc lên tới trời, Thu Nguyệt nhém nữa đã đánh mất bản tính lương thiện tận sâu trong thâm tâm bà, may mắn bà Hai đã kịp thời thức tỉnh nó. Thu Nguyệt liền hạ bàn tay xuống, gió xung quanh cũng ngừng thổi, mọi vật dụng trong giang cũng nhà đồng loạt rơi xuống, gân xanh trên mặt bà cũng biến mất, khuôn mặt trở lại bình thường như lúc đầu,bà quay sang nhìn cậu Hai, đôi môi tím đen bắt giác nở nụ cười hiền hậu, bà buông người bà Cả ra, đi lại gần Hồng Hạnh, bà nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay cô và cậu Hai, sau đó để chồng cả hai lên nhau, vỗ vỗ nhẹ lên đó,giọng dịu dàng

_ Con là một cô gái tốt, hãy thay ta chăm sóc Vạn An có được không?
Bình Luận (0)
Comment