Con Dâu Hoàng Gia

Chương 32

Phượng Loan bị rơi xuống nước khiến toàn thân ẩm ướt, Tiêu Đạc cởi ngoại bào ôm nàng, cũng trở nên nhếch nhác, hai người quay về Noãn Hương Ổ, chuyện thứ nhất cần phải làm chính là đi tắm rửa.

Không nói đến Tiêu Đạc bên kia, Phượng Loan tự mình cần phải tắm qua nước lạnh trước.

---- cuối cùng cũng chặt đứt được những đoạn ký ức kiều diễm này.

Nhưng cho dù là mình không có hứng thú, nhìn bộ dáng tràn đầy phấn khởi của Tiêu Đạc lúc nãy, không chừng hắn rất là hứng thú đây? Phượng Loan cảm thấy đau đầu, thật sự không nghĩ tới sự kiện kia, hận không thể cứ như vậy ngồi mãi trong thùng nước tắm khỏi cần phải đi ra.

Bên ngoài truyền đến một loạt tiếng động ồn ào.

Vì Phượng Loan tưởng Tiêu Đạc muốn đi vào, đang làm việc chuẩn bị tâm lý, kết quả lại là Khương ma ma vội vã tiến đến, trên mặt lộ vẻ thất vọng, "Trắc phi, trong cung có việc gấp, nên Vương Gia vội vàng tiến cung rồi."

"Ồ?" Phượng Loan ngẩn ra, sau đó khoan khoái đứng lên, "Tốt, đi tốt lắm."

Vẻ mặt Khương ma ma oán trách, "Sao Trắc phi lại nói như vậy? Vốn là Trắc phi ở trên thuyền chơi đùa, làm cả người ướt nhẹp, Vương Gia vất vả ôm người trở về, nhưng một câu cảm tạ cũng đều không có." Bước đến gần, thấp giọng nói: "Đừng giận dỗi nữa, tuy nói bất đắc dĩ phải làm Trắc phi, nhưng ván đã đóng thuyền, dù sao vẫn phải lung lạc lấy được lòng Vương Gia mới tốt nhất."

Bà nhỏ giọng, nói một loạt các loại đạo lý nữ nhân lấy lòng nam nhân.

Phượng Loan lơ đãng lắng nghe, gật đầu, "Được, hay lắm."

Trong lòng thì đang suy nghĩ, có thể có chuyện gì khẩn yếu, mà khiến Tiêu Đạc bỏ lại Trắc phi vừa mới vào cửa tiến cung? Rất quan trọng sao? Bởi vì vẫn lo lắng đến chuyện Anh Thân Vương, nàng không khỏi có chút lo sợ.

Không lâu sau, còn có tin tức tốt truyền ra ngoài cung.

---- Anh Thân Vương đại thắng trận đầu!

Từ trên xuống dưới Vương phủ cũng theo vui mừng vô cùng, Phượng Loan thì giật mình không thôi, còn là buồn phiền lo lắng. Xem ra Anh Thân Vương vẫn chịu nghe lời khuyên, hết sức phòng bị Hoàng Đế, thế cho nên chuyện muốn hãm hại ông ta không thể thành công, ngược lại lấy đại thắng trận đầu hung hăng đánh vào mặt Hoàng Đế!

Có lẽ lúc này, Hoàng Đế nhất định là vừa 'Kinh' vừa 'hỉ' đây.

******

Bên trong Kim Loan Điện, tâm tình của Hoàng Đế và suy đoán của Phượng Loan không sai biệt lắm.

Lần này triều đình đánh thắng Tây Lương, đương nhiên là 'hỉ' (vui). Nhưng Anh Thân Vương chẳng những không có gặp chuyện không may, còn lập công, như vậy người mình an bài khẳng định toàn quân bị diệt, đây cũng là 'kinh' rồi.

Tâm sự Hoàng Đế nặng nề, các thần tử trước mặt còn làm ra bộ dáng vui mừng.

Xưa nay tâm tư Tiêu Đạc cẩn thận, mơ hồ cảm thấy giọng điệu của phụ hoàng cùng với bình thường có vẻ cố ý hơn một chút, tươi cười cũng khoái trá hơn. Hắn hiểu được, vào lúc người đang cố gắng duy trì biểu hiện giả dối, thì sẽ không được tự nhiên, giống như bản thân mình, lúc tức giận sẽ cười rộ lên, luôn nhìn càng cao hứng.

Vậy thì, lúc này phụ hoàng đang cố ý biểu hiện vì cái gì?

"Cừ thật." Lão Tam An Vương luôn luôn là cái mồm rộng, mặt mày hớn hở nói: "Nghe nói Anh Thân Vương mặc giáp trụ tự mình ra trận, trong tay cầm thương hồng anh, cưỡi ngựa ô nguyệt ngân điện (một loại ngựa chiến), trong miệng hét lớn một tiếng liền xông ra ngoài! Vẫn chưa ra tay, đã hù chết một đám Tây Lương nhát gan..."

Túc Vương ho khan một cái, "Được rồi, lão Tam ngươi đang thuyết thư* đây à."

*biểu diễn các loại kí khúc như bình thư, bình thoại, đàn từ.

Thái Tử Tiêu Anh mặc một thân triều phục màu vàng phớt đỏ, hắn và Túc Vương là thân huynh đệ cùng một mẹ, chính là Phạm Hoàng Hậu, bất quá bộ dạng của hắn so với đệ đệ càng thêm tuấn mỹ anh khí, có thể nói như ánh sáng chói chang rực rỡ. Trong số các vị hoàng tử trưởng thành, hắn là lớn tuổi nhất, địa vị lại càng vượt xa, nên có vài phần khí phách ung dung hơn.

Nghe xong đệ đệ nói chuyện, cười nói: "Từ nhỏ Lão Tam đã rất khéo mồm khéo miệng, thật vất vả mới có một cơ hội, ngươi không cho hắn nói cho đã nghiện, trong lòng chẳng phải sẽ ngức ngáy lắm sao?"

An Vương vui tươi hớn hở nói: "Vẫn là Đại Hoàng Huynh hiểu rõ ta nhất."

Trước mắt những hoàng tử trẻ tuổi chưa đạt được danh hiệu, không tới chầu triều, còn sót lại là Tiêu Đạc và Tiêu Trạm, Tiêu Đạc luôn luôn duy trì đạo lý trung lập, không thích nổi bật. Tiêu Trạm là trẻ tuổi nhất trong nhóm hoàng tử, bình thường cũng có vài phần tính tình thiếu niên hơn, tiến lên kéo An Vương hỏi: "Tam hoàng huynh nghe ai nói mà biết rõ ràng vậy..."

Vừa rồi An Vương còn chưa phát huy đủ hưng trí, trong lòng thấy ngứa ngáy, nay thấy có người hỏi liền liên tục nói tiếp.

Hai huynh đệ nói chuyện thật náo nhiệt.

Tiêu Trạm một mặt nghe, một mặt mỉm cười gật đầu, kỳ thật trong đầu đã không tập trung từ sớm rồi.

Trong lòng hắn cảm thấy ê ẩm khó chịu.

Bản thân mình tâm tâm niệm niệm muốn tìm cách cưới nàng tiểu thư con vợ cả, giờ thành Trắc phi của Lục hoàng huynh, hôm nay lúc nhìn hắn, dáng vẻ đắc ý mặt mày phơi phới đã muốn nổi giận! Bình thường giả bộ ra vẻ đạo mạo, kì thực là một cầm thú, cái gì mà tiết mục 'anh hùng cứu mỹ nhân' cũng nghĩ ra được, quả thực khiến các hoàng tử mất mặt!

Hắn ngầm oán thầm, Tiêu Đạc thì tự tại cùng đám người Thái Tử nói chuyện, thỉnh thoảng hỏi Hoàng Đế tình hình chiến đấu, càng không ngừng đánh giá vẻ mặt của phụ hoàng, cố ý xem có ra được điều gì không.

Nhóm triều thần bên cạnh cũng là dương dương tự đắc vô cùng vui mừng, nghị luận sôi nổi, trên triều đình náo nhiệt thật lâu.

"Anh Thân Vương đại thắng là việc vui." Cuối cùng Hoàng Đế cũng mở miệng nói lời kết thúc, cười nói: "Mấy ngày nay, trong và ngoài triều hãy cùng ăn mừng cho tốt, triều đình thắng Tây Lương, hẳn là làm cho ai ai cũng đều cao hứng." Sau đó phất tay, "Sắc trời không còn sớm, buổi chầu triều sáng mai tiến cung lại bàn tiếp."

Chờ canh giờ vừa đến, cửa hoàng cung cũng sẽ khóa lại.

Thái Tử Tiêu Anh cùng các huynh đệ và nhóm triều thần, hướng Hoàng Đế chúc mừng, sau đó cáo lui.

Tiêu Đạc đi theo nhóm hoàng huynh phía sau, ra khỏi Kim Loan Điện, đang muốn về lại phủ Đoan Vương, đột nhiên một tiểu thái giám từ phía sau đi lên, cười nói: "Đoan Vương Điện hạ, Hoàng Thượng cho truyền người đi qua nói mấy câu."

Bởi vì các hoàng tử đứng cách không xa, nên đều nghe thấy.

An Vương gào to nói: "Nói cái gì? Nói cái gì? Vì sao Phụ hoàng chỉ nói với một mình lão Lục?"

Túc Vương cũng nghi hoặc nhìn về phía huynh đệ.

Nhưng thật ra Thái Tử Tiêu Anh phản ứng lại trước tiên, cười nói: "Phỏng chừng phụ hoàng không phải chuyện gì khác, chính là vừa vặn lão Lục tiến cung trong lúc đang nghỉ ngơi, nên muốn hỏi chuyện song hỉ lâm môn trong phủ của hắn một chút."

Nói đến đề tài này, An Vương lập tức thích thú, kéo huynh đệ hỏi: "Nghe nói Nhị tiểu thư Phượng gia là mỹ nhân đệ nhất kinh thành, hiện giờ là Trắc phi của ngươi, ngươi nhìn cho kỹ, có thật sự đẹp như vậy không?" Nháy mắt vỗ vỗ vai hắn, "Huynh đệ tốt, ngươi quả là có diễm phúc nha."

Tiêu Đạc khiêm tốn cười nói: "Cũng được, cũng được."

An Vương không thích nghe người khác nói cho có lệ, không vui, "Cái gì gọi là cũng được? Rốt cuộc nhìn có đẹp hay không?"

Túc Vương luôn là người ngay ngắn trang nghiêm, ho khan một cái, "Đủ rồi! Có ai lại đi hỏi diện mạo tiểu lão bà của huynh đệ mình? Nói ra sẽ khiến người chê cười, ngươi hãy thôi đi."

"Nói đi, nói đi a!" An Vương vẫn cứ kêu gào, kéo Tiêu Đạc, "Lão Lục, sao ngươi keo kiệt như vậy? Chúng ta cũng sẽ không thật sự đi nhìn xem, bất quá là nghe xong, hâm mộ một chút mà thôi."

Tiêu Trạm không tiếp tục nghe được nữa, nhấc chân bước đi.

Thái Tử cũng hiểu được thất lễ, nói với Túc Vương, "Chúng ta đi trước thôi."

Trong nhóm huynh đệ, An Vương là người không quy củ nhất, hắn có tật ở mắt, nên Hoàng Đế thương tiếc nhi tử ốm yếu, xưa nay luôn tỏ ra rộng lượng đối với hắn, ít ràng buộc hơn. Lúc này các huynh đệ đều đã đi hết sạch, hắn vẫn còn lôi kéo Tiêu Đạc, nhỏ giọng nói: "Bọn họ đi hết rồi, ngươi hãy nói cho một mình Tam hoàng huynh nghe đi."

Tiêu Đạc không thích vô cớ gây rối với ca ca luôn nhiễu loạn này, suy nghĩ rồi ứng phó nói: "Nghe nói Thái Tổ Phượng Thục phi năm đó khuynh quốc khuynh thành, Trắc phi này của ta tuy nhỏ tuổi, nhưng cũng là xuất thân từ Phượng gia, gương mặt có lẽ cũng được sáu, bảy phần đi."

An Vương kinh ngạc nói: "Nói như vậy, thì là một người tuyệt sắc rồi!"

Tiêu Đạc nhíu nhíu mày, chắp tay cáo từ, "Phụ hoàng vẫn đang chờ, ta phải đi trước đây."

"Đúng vậy, đúng vậy, ngươi là người có diễm phúc." An Vương vỗ lưng hắn, đột nhiên ý thức được huynh đệ có vẻ mất hứng, lại giương họng kêu, "Lão Lục, ngươi đừng đa nghi! Ngươi biết ca ca là nửa người mù, người đẹp hay xấu ta cũng không thể nhận rõ, chỉ là nghe người ta nói, coi như bản thân nghe xong kịch nam* vui vẻ vui cười a..."

* loại hình nghệ thuật sân khấu miền nam, thời xưa

Tiêu Đạc tăng nhanh tốc độ, dưới chân như thêm sức lực bước càng nhanh.

******

"Đến rồi." Vẻ mặt Hoàng Đế hoàn toàn ôn hòa và bình tĩnh, chỉ xuống ghế dựa, "Ngồi đi."

Tiêu Đạc cung kính hành lễ, hỏi: "Phụ hoàng có việc dặn dò?"

"Không có gì." Khóe môi Hoàng Đế nhếch lên mỉm cười nói: "Anh Thân Vương đại thắng trận đầu, hôm nay mọi người đều vui vẻ ăn mừng." Quan sát vẻ mặt phấn khởi của nhi tử, "Mấy ngày nay là ngày lành của ngươi, nếu không phải vì tin vui của Anh Thân Vương, hôm nay còn không được thấy ngươi đó."

Ông ta cười cười, giống như tùy ý hỏi: "Như thế nào? Được đến hai mỹ thiếp?"

Tiêu Đạc không dám tùy tiện trả lời.

Bản thân mình nạp Trắc phi, cũng không phải cưới chính thất Vương Phi, sao phụ hoàng lại có hứng thú hỏi đến việc này? Bắt đầu từ lúc cưới Mục thị, hình như phụ hoàng cũng không có hỏi đến, chỉ nói một câu sống thật tốt thôi.

Cho nên bình thường trả lời: "Cũng được, tính tình coi như hiền dịu nghe lời."

Hoàng Đế nói: "Nếu là thiếp, cho dù có đẹp cũng vẫn là thiếp." Nhìn về phía nhi tử, "Không thể bởi vì sắc đẹp mà hỏng việc, nghe vài cậu gió thổi bên gối, liền rối loạn nỗi lòng."

Tiêu Đạc vội vàng đứng lên, trả lời: "Nhi thần không dám."

"Tốt lắm, ngươi đừng khẩn trương." Hoàng Đế khoát tay, "Trẫm muốn nói, nữ nhi Phượng gia vốn xuất thân không giống bình thường, nghe nói bộ dạng rất được, lo ngươi đối với nàng quá tốt giống như bình thê*, khiến Vương phủ rối loạn." Chuyển đề tài, "Đương nhiên, cũng không phải bảo ngươi cố ý chà đạp, người ta là tiểu thư tốt đẹp bị đi làm thiếp, cảm thấy ủy khuất, thường ngày bồi thường một chút cũng nên, chỉ là đừng làm rối loạn cấp bậc lễ nghĩa là được."

*bình thê được coi như ngang cấp bậc với chính thê (vợ cả)

Nói mấy câu thao thao bất tuyệt, rốt cuộc có bao nhiêu thâm ý bên trong, dù là Tiêu Đạc phản ứng rất nhanh, trong một lúc cũng không thể suy nghĩ rõ ràng. Chỉ có thể nghe theo Hoàng Đế, gật đầu đồng ý, "Dạ, nhi thần nhớ kỹ lời dặn của phụ hoàng. Thê thiếp đích thứ ở hậu viện đều tuân theo quy củ quản lý, không dám đảo loạn, nhi thần cũng không dám bị sắc đẹp khiến cho lỡ việc, tóm lại sẽ an trí Phượng thị thật tốt, để nàng làm một Trắc phi biết quy củ."

Hoàng Đế đối với lời của nhi tử coi như vừa lòng, vuốt cằm nói: "Ừ, trong lòng ngươi đều hiểu là tốt rồi."

"Dạ." Bộ dáng Tiêu Đạc lĩnh mệnh thụ huấn.

"Ngươi trở về đi." Giọng điệu của Hoàng Đế lộ vẻ uể oải, phất phất tay, nhìn bóng dáng cao lớn của nhi tử đi ra cửa điện, xoa nhẹ lông mày của mình.

Phượng gia, phủ Phụng Quốc Công, cần phải an trí thích đáng mới được.

Hoàng Đế giơ tay lên lấy tấu chương, mở ra, là tấu chương của Phượng Uyên Phụng Quốc Công vì có đại tang mẫu thân nên muốn từ quan, theo lý thuyết hẳn là nên đoạt tình, nhưng lúc này đây cũng không cần rồi.

"Mài mực."

Chưởng quản thái giám đi nhanh tới mài mực chu sa (mực màu đỏ), bày xong bút.

Hoàng Đế lưu loát đề bút, ở trên tấu chương hạ xuống một chữ 'Chuẩn' đỏ tươi loá mắt!
Bình Luận (0)
Comment