Con Dâu Hoàng Gia

Chương 37

"Vương Gia!" Kiêm Gia hoảng sợ, nắm chặt bàn tay của hắn ngăn lại, "Không thể, nô tỳ đã phát lời thề trước mặt Vương Phi nương nương, cả đời không xuất giá, cả đời không làm phụ nhân (đàn bà)"

Tiêu Đạc nhướng mày, sắc mặt vốn đã u ám giờ lại như sét đánh.

Kiêm Gia thừa cơ trượt xuống dưới, dập đầu thùng thùng, "Xin Vương Gia cho nô tỳ một con đường sống, nếu nô tỳ phản lại lời thề, khẳng định Vương Phi nương nương sẽ không tha cho nô tỳ đâu!"

Tiêu Đạc ngừng tay, cười nhạo nói: "Vương Phi không dễ giận như vậy." Hắn không có nhiều kiên nhẫn, làm gì có hứng thú cùng một nha hoàn dông dài? Sắc mặt âm trầm, "Cho tới bây giờ bổn vương cũng không miễn cưỡng người khác, ngươi đã muốn làm gái lỡ thì, vậy thì không làm khó ngươi."

Kiêm Gia không ngờ hôm nay hắn lại dễ nói chuyện như vậy, không khỏi ngẩn ra.

"Đến đây." Tiêu Đạc nắm đầu ả, làm ả ta quỳ gối giữa hai chân hắn, sau đó xốc lên áo choàng, tháo đai lưng, lạnh giọng nói: "Dùng miệng đi."

Kiêm Gia cứng người.

Trong lòng nhanh chóng cân nhắc, dùng lời thề cả đời không làm phụ nhân, đổi lại được sống hết đời ở Ngô Trúc U Cư, nhưng nếu làm trái ý Vương Gia, thì lời thề này đều sẽ vô dụng.

Thôi được, ngoài lời thề sống yên phận ra, vì Vương Gia, mình không có gì không thể làm!

Chỉ có mình làm mà nữ nhân khác cũng không làm, mới có chỗ khác nhau, mới có thể có được vị trí nhỏ nhoi trong lòng Vương Gia, mới có thể vĩnh viễn ở lại Ngô Trúc U Cư, hầu hạ Vương Gia cả đời.

Ả nuốt một ngụm nước bọt, tiếp theo chậm rãi vùi đầu đến.

******

Phượng Loan cậy vào 'thân thể không khoẻ', vừa vặn vui vẻ xin nghỉ với bên Đoan Vương phi.

Khương ma ma và bọn người Bảo Châu có chút nôn nóng, bởi vì nàng chọc giận Tiêu Đạc, đã mấy ngày hắn không đến rồi. Âm thầm khuyên nàng, "Dù sao Trắc phi cũng là người của Vương Gia, cứ kiên quyết mâu thuẫn, về sau thua thiệt vẫn là Trắc phi."

Phượng Loan cũng không gấp gáp.

Trước mắt bản thân mình như miếng thịt béo, Tiêu Đạc còn chưa có ăn được vào miệng, nhất định sẽ tìm đến mình, ---- chẳng lẽ mình còn có thể ngốc đến nỗi để hắn ăn không phải trả tiền, rồi tức giận chạy lấy người? Đến lúc đó lại dỗ dành thôi.

Lo lắng nhưng thật ra là một chuyện khác.

Tổ mẫu đã qua đời nhiều ngày, tấu chương Đại Bá Phụ có đại tang khẳng định sớm đã đưa lên, tại sao vẫn lâu như vậy, hay Hoàng Đế muốn kéo dài chưa chịu trả lời? Chẳng lẽ không muốn Đại Bá Phụ từ quan? Nàng lắc đầu, không thể nào.

Nhiều hơn là sợ Hoàng Đế đang do dự.

Phượng Loan thật sự đoán đúng rồi.

Bên trong cung đình, xác thực Hoàng Đế vì tấu chương của Phượng Uyên mà do dự, chữ 'Chuẩn' gần như sắp được viết xuống, nhưng chậm chạp không có hạ bút. Hoàng Đế có cân nhắc của Hoàng Đế, đầu tiên là Anh Thân Vương vừa mới lập chiến công, bản thân mình liền vội vã cho Phượng Uyên từ quan, không khỏi có vẻ quá mức rõ ràng, giống như mình không muốn thấy thần tử được tốt vậy. Tiếp theo, càng làm cho Hoàng Đế lo lắng là, nếu Anh Thân Vương khỏe mạnh không có việc gì, vậy thì mưu kế của mình thất bại rồi.

Nếu những người đó đã chết còn thôi, nếu không chết mà bị Anh Thân Vương bắt sống thì làm sao bây giờ? Mặc dù không đến mức sợ thần tử, nhưng trong lúc mấu chốt, bứt giây động rừng, bất kỳ quyết định gì đều phải tỉ mỉ cân nhắc mới được.

Tỷ như nếu mình cho Phượng Uyên từ quan, có thể hay không chọc cho Anh Thân Vương đột nhiên bắn ngược? Trước mắt hắn là tướng ở bên ngoài, nếu thật sự ép hắn, đến lúc đó không còn là 'Bán Nước Thông Địch' nữa, mà là 'Thanh Quân Trắc, Tru Tiểu Nhân'* rồi.

*Thanh Quân Trắc, Tru Tiểu Nhân: ý nói vua đã bất công thì phải bị trừng phạt

Gần đây Hoàng Đế vẫn không thể chợp mắt, có chút đau đầu.

"Khởi bẩm Hoàng Thượng." Có tiểu thái giám từ bên ngoài chạy nhanh vào, cầm theo tấu chương, "Tin chiến thắng khẩn cấp từ tám trăm dặm!"

Hoàng Đế nheo mắt, lập tức cho người tới lấy tấu chương được dán kín, mở ra, tỉ mỉ đọc, mồ hôi trên trán lập tức toát ra, sự tình hỏng rồi.

Anh Thân Vương lại có thể bắt được Hữu Cốc Lãi Vương của Tây Lương! Mà người này, đúng là mình lén cho người đi liên lạc, an trí làm nhân chứng cho tội danh 'Phản nước thông địch' của Anh Thân Vương! Không được, không thể để xảy ra sai sót.

Trong lòng Hoàng Đế bắt đầu phát lạnh.

Nói đơn giản, Anh Thân Vương sẽ mượn cơ hội này, đem nước bẩn hất lên trên người tâm phúc của mình, loại bỏ một số lớn những thần tử tận trung với mình, nói lớn chuyện, gây ra sự gièm pha Hoàng Đế cố ý hãm hại thần tử, mặt mũi của mình sẽ bị mất hết! Thậm chí cục diện trên triều đối mặt với nguy hiểm biến động.

Hoàng Đế bình tĩnh tâm trạng, vẫy tay, kêu Đại Thái Giám tâm phúc mình, trầm giọng nói: "Chấp hành kế hoạch thứ ba."

Sắc mặt Đại Thái Giám sợ hãi, chợt cúi đầu, "Dạ."

******

Đối với triều chính như thuỷ triều ngầm chảy xiết, sóng to gió lớn, đại đa số triều thần đều không biết, Tiêu Đạc và các hoàng tử cũng không thể nào biết được tin tức, Hoàng Đế giữ kín như bưng, cho nên không khí trên triều đình vẫn ôn hòa tốt lành.

Tất cả mọi người đều đắm chìm bên trong sự vui sướng việc Anh Thân Vương lại lập công lớn, bắt lấy Hữu Cốc Lãi Vương của Tây Lương.

Tiêu Đạc cũng vui cười theo, nhưng lại cảm thấy, tươi cười của phụ hoàng không phải thật sự sáng lạn, mơ hồ giống như có tâm sự gì đó, có lẽ..., là lo lắng Anh Thân Vương công cao chấn chúa? Nhưng nếu như vậy, lúc trước sẽ không phái Anh Thân Vương xuất chinh mới đúng.

Hắn có tâm sự, trở về Vương phủ sắc mặt cũng không tốt.

Từ lúc ở trên triều chỉ thấy phiền lòng và khó hiểu, trong phủ..., hừ, tiểu nha đầu xinh xắn kia lại khiến cho mình khó chịu, chỉ có thể nhìn mà không được ăn, ngược lại chọc cho bản thân càng thêm nóng giận.

Trong mấy ngày này Phượng Loan không có phương tiện, theo thường lệ ban ngày Tiêu Đạc đi thăm Vương Phi, sau đó buổi tối, đương nhiên không cần lại đi tìm Kiêm Gia dùng miệng, còn có ba người cơ thiếp có thể khiến hắn dễ chịu.

Tương thị tuổi quá nhỏ, dáng người cũng chưa phát triển, không có mùi vị gì.

Miêu thị coi như cũng được, tuy rằng bộ dạng chỉ có nét thanh tú, nhưng đã hai mươi đúng là thời điểm nẩy nở rất tốt, chỉ là có chút đơn điệu, tới tới lui lui, nàng đều chỉ biết nằm bất động ở dưới.

Còn lại thì chỉ có một mình Ngụy thị.

Ngụy thị này, trong số cơ thiếp ở Vương phủ, dung mạo của nàng ta là thua kém nhất, nhưng nàng xuất thân là cung nữ, lại được Tương Cung tần dạy dỗ. Được chỉ bảo, nên ôn nhu hơn và có nhiều toan tính nho nhỏ. Cùng với..., nhìn xuống..., mình muốn kiểu trò gì, chỉ cần dẫn dắt một chút, nàng liền im lặng không nói mà làm rồi.

Không giống Miêu thị không tự nhiên còn không tình nguyện, Tương thị thì đầu óc hoàn toàn chậm chạp!

Cho nên mấy ngày nay, tính ra, những ngày Tiêu Đạc qua đêm chỗ Ngụy thị là nhiều nhất, điều này làm cho mấy vị cơ thiếp khác có chút nghĩ mãi không ra. Tuổi trẻ mới mẻ không cần, chỉ thích lớn tuổi? Không khỏi âm thầm phỏng đoán, chẳng lẽ Vương Gia nhà mình thích già dặn có kinh nghiệm, dẻo dai?

Tựa như Đoan Vương phi là chính thống giáo dục ra thành Vương Phi, còn Tương Trắc Phi thì nhỏ quá, khẳng định đoán không ra, Ngụy thị là vì 'nét đẹp nội tâm' mới được sủng ái. Dù sao giáo huấn trong khuê phòng không có nội dung này, Tiêu Đạc cũng sẽ không lôi kéo Vương Phi làm ra chuyện hạ lưu, Tương Trắc Phi thì lười nói. Chỉ bảo, cho nên hai người đó đều chẳng hay biết gì.

Nhưng thật ra, Miêu phu nhân bị Tiêu Đạc dẫn dắt vài lần đã thoáng đoán ra được một ít.

Bởi vì thấy Ngụy thị hầu hạ liên tục mấy ngày, không khỏi hâm mộ ghen tị, cộng thêm thấy hơi hối hận, suy nghĩ lần sau mình cũng phải học cách cúi đầu. Hèn hạ một chút, dù sao đã ở trên giường rồi còn muốn thể diện gì nữa? Giử được sủng ái mới là quan trọng nhất.

Tạm thời không nói đến tính toán âm thầm của Miêu phu nhân, chỉ nói Phượng Loan vừa trải qua cuộc sống vài ngày thời gian, thì đến vạn thọ tiết* của Hoàng Đế. Đây là ngày lễ lớn khắp chốn mừng vui, phủ Đoan Vương đương nhiên cũng ăn mừng theo, sớm có nhóm quản sự ma ma dẫn theo nha hoàn, gã sai vặt bận việc, đem từ trên xuống dưới Vương phủ trang hoàn để cùng nhau ăn mừng.

*vạn thọ tiến là ngày mừng sinh nhật của Hoàng Đế

Kỳ thật mấy ngày hôm trước Đoan Vương phi cho cơ thiếp mua thêm y phục mới, một phần cũng vì ngày lễ hôm nay, ý muốn để mọi người ăn mặc trang điểm cho xinh đẹp.

Lại nói tiếp, bất luận việc lớn nhỏ ở hậu viện, phương thức tìm thú vui của các nữ nhân cũng là mấy thứ này, đơn giản chỉ là may quần áo, uống trà hoa nói chuyện, ---- nhiều thời gian rảnh rỗi như vậy, dù sao cũng phải tìm một ít chuyện gì đó làm để cho qua ngày thôi.

Đối với Đoan Vương phi muốn làm loại chủ mẫu có tiếng hiền lương, chính là tiêu pha một chút bạc, an trí cơ thiếp hậu viện thật tốt, khiến cho trượng phu cảm thấy hài lòng với mình, cớ sao mà không làm? Đây có thể coi là một cuộc mua bán có lời, không làm vô ích.

Ở ban ngày, Tiêu Đạc và Đoan Vương phi cùng đi vào cung mừng thọ.

Đừng nói hiện tại Đoan Vương phi đang mang thai, cho dù hôm nay sắp sinh, chỉ cần còn chưa sinh ra, cũng không thể không tham gia lễ bái chúc mừng vạn thọ tiết. Trong số nữ nhân ở phủ Đoan Vương nàng là lão đại, nhưng trong hoàng cung, trên có các loại mẹ chồng lớn nhỏ, giữa có đủ thứ tỷ muội bạn dâu, sắp xếp theo danh hào, còn phải dựa vào phía sau nữa.

Đoan Vương phi mang thai cũng phải kiên trì bận rộn cả một ngày, chờ đến lúc hồi phủ, suýt chút thì đã chống đỡ không nổi.

Đến ban đêm, phủ Đoan Vương còn phải theo ăn mừng một hồi.

Tiệc rượu được bày ở phòng khách trên lầu Ám Hương Sơ Ảnh phía trước, cây màu đỏ hoa hiếm lạ, màu kim ngân sáng rực, lấm ta lấm tấm ở chung quanh, ngay cả bên trong Tiểu Thủy Đường, cũng đặt hoa đăng để tô điểm thêm, ánh mắt nhình thấy là cảnh tượng sóng tuyết trải dải sáng rực.

Các nữ nhân hậu viện phủ Đoan Vương đã đến đông đủ, đúng là muôn hồng nghìn tía.

Phượng Loan cố ý hóa trang thành hình tượng xinh đẹp khinh cuồng, búi tóc bàn ngọc vọng tiên, cài trâm xích kim phượng hoàng ba đuôi, bên trên điểm nhiều kim quang, trong miệng ngậm một viên ngọc hồng bảo thạch sáng ngời. Như thế vẫn chưa đủ, bên thái dương còn gắn một đóa thược dược bằng lụa, cánh hoa có viền vàng, tầng tầng lớp lớp, khiến cho vẻ diễm lệ long lanh của nàng càng nổi bật phảng phất như một Thiên Tiên phi*.

*thiên tiên là chỉ tiên nữ trên trời, nhưng ở đây thêm một chữ 'phi' nên nó có nghĩa là phi tử của ngọc hoàng.

Đoan Vương phi tinh tế liếc nhìn, cười nói: "Tiểu Loan, hôm nay muội thật đẹp."

"Ôi." Lời nói hành động của Miêu phu nhân luôn khoa trương, giơ tay ra vẻ che chắn, "Chậc chậc, ánh mắt thiếp thân đều bị chói hết rồi." Quay đầu lại nịnh hót chủ mẫu, "Trừ bỏ Vương Phi dùng trâm phượng sáu đuôi lớn hơn một chút, so với Phượng Trắc phi càng xinh đẹp hơn."

Ấn tượng của Phượng Loan đối với nàng khá tốt, cười nói: "Nếu ngươi thích, ta cũng không hẹp hòi, trở về sẽ cho ngươi."

Nếu Miêu phu nhân đã có ý cùng nàng qua lại thân thiết, tất nhiên cũng phải theo tới, "Thật tốt quá." Nàng tỏ ra bộ dáng cực kỳ vui mừng, cùng mọi người cười nói: "Nói một lời hay là có một trâm phượng, sau này Phượng Trắc phi rãnh rỗi, hãy kêu thiếp thân qua trò chuyện, nói một ngày một đêm cũng được."

Ngụy thị chỉ ở bên cạnh đôn hậu mỉm cười.

Biểu tình Tương Trắc Phi có thể nói có chút phong phú, nàng muốn tức giận nhưng lại không dám, muốn cười thì hoàn toàn là miễn cưỡng, muốn tìm người đáp lời lại chướng mắt Ngụy thị, cho nên chỉ cúi đầu, bưng ly trà hoa từng ngụm từng ngụm uống không ngừng.

Phượng Loan cố ý không muốn tha cho nàng ta, cười hỏi: "Tưởng muội muội, ngươi cảm thấy loại trà hoa này uống ngon chứ?"

Giọng nói Tương Trắc Phi không tốt: "Uống ngon."

Nhóm cơ thiếp đang lục đục với nhau, rất náo nhiệt, chợt nghe nha hoàn hô một tiếng, "Vương Gia đến."

Tiêu Đạc vừa vào cửa, liền bị trang điểm và trang phục của nhóm cơ thiếp làm cho hoa mắt.

Bất quá hắn vẫn liếc mắt nhìn người kia long lanh nhất, đúng là không có lương tâm, căn bản trên mặt không hề có chút ai oán vì bị vắng vẻ nào cả, còn vui tươi hớn hở, cùng người bên ngoài nói giỡn vui vẻ như vậy nữa chứ.
Bình Luận (0)
Comment