Con Dâu Khát Tình - Thời Phân

Chương 42

Đến khi Phùng Dao tắm rửa sạch sẽ bước ra, thay chiếc váy mà ba chồng nói thì đã là buổi tối.

Nghiệp vụ của Phàn thị rất phức tạp, các phòng ban cũng nhiều, thứ 7 vẫn còn nhiều người làm việc, mỗi năm công ty cũng tổ chức kha khá hoạt động, đêm nay người đến tiệc rượu ở sân thượng cũng rất đông.

Với bầu không khí thoải mái này, chiếc váy hắn tặng cũng rất nhã nhặn, dấu vết ở ngực và đùi đều che chắn được hết, cô cùng hắn đi thang máy lên trên.

Lúc Phàn Thụ còn sống, Phùng Dao cũng đến đây nhiều lần, có một số họ hàng còn biết cô, thấy cô đi theo sau Phàn Tín, cười chào hỏi: "Dao Dao cũng đến à, lâu lắm không thấy cháu."

Phùng Dao thoải mái bước qua, chạm ly: "Đúng là đã lâu không gặp, chú Lý, dạo này chú thím vẫn khỏe chứ ạ?"

Chú Lý là họ hàng của Phàn Tín, cũng là cổ đông công ty: "Khỏe, khỏe lắm." Lại chuyển hướng sang Phàn Tín, trêu hắn: "Hiếm khi cậu rảnh rỗi dẫn con dâu đi giao thiệp, con bé một mình mở công ty cũng rất vất vả, cậu phải giúp đỡ nhiều hơn."

Dù trong lòng nghĩ gì thì lời nói ra của những người này đều có vẻ rất tốt bụng.

Phùng Dao nở nụ cười, khiêm tốn nói: "Cảm ơn chú Lý quan tâm ạ, cháu còn nhiều thiếu sót, đúng là nên lấy kinh nghiệm từ ba."

Phàn Tín không tỏ thái độ gì trước cuộc trò chuyện của họ, chỉ là sau khi Phùng Dao nói xong nửa câu sau thì bất chợt nhìn cô.

Phùng Dao hơi run trước ánh mắt khó hiểu của hắn, đột nhiên nhận ra ý nghĩa khác từ câu nói của mình.

Chắc không phải hắn nghĩ tới lấy tinh (trùng)* chứ... (*lấy kinh nghiệm và lấy tinh đồng âm)

Vậy mà cũng bị hắn nghĩ lệch lạc không phân biệt hoàn cảnh, cô không kiềm được lén lút trừng mắt nhìn hắn.

Hai người liếc mắt qua lại một lượt, Phùng Dao đang định cách xa hắn một chút thì lại có một người phụ nữ đong đưa đi đến.

Phùng Dao không quen, nhưng có vẻ là đến vì Phàn Tín: "Phàn tổng, lúc trưa không biết anh có ở đó, quấy rầy anh nghỉ ngơi, tôi mời anh một ly, mong Phàn tổng không để bụng."

Dáng vẻ yểu điệu, giống như thật sự muốn xin lỗi vì sự thất lễ của mình.

Phàn Tín nghĩ hết mấy giây mới nhớ ra cô ta là trưởng phòng bộ phận quan hệ công chúng tên Giản Nguyệt. Dù gì cũng đã qua rồi, hắn cũng không nói gì, uống một hớp rượu: "Không sao."

Chỉ là hắn muốn cảnh cáo trợ lý Châu, dù quan hệ tốt cỡ nào, sau này cũng không được để người khác làm gì giúp cậu ta, càng không cho ai đó tự tiện vào phòng làm việc của hắn.

Lúc này Phùng Dao mới nhận ra cô ta là người suýt nữa bắt gặp cảnh trong phòng làm việc.

Cô ôm cánh tay, không nhịn được âm thầm bĩu môi.

Thật sự cảm thấy quấy rầy thì không cần thiết phải tới nhắc lại, còn cố ý nói tới thì chỉ có thể là muốn thể hiện bản thân.

Nhưng tính ra thì cô cũng hiểu được, muốn cấp trên nhớ mình, chủ động một chút cũng là lẽ thường tình.

Người dự tiệc càng lúc càng đông, cũng ngày càng náo nhiệt, mấy người mà Phùng Dao quen đều là cấp cao từng giao thiệp nhiều với Phàn Thụ, cô nhiệt tình chào hỏi rồi hỏi han chuyện công việc.

Có lẽ là để phù hợp với bầu không khí ngày hè, ở một góc còn đang chiếu phim, nhưng không có ai để ý xem, trên ghế ngồi đều là những nhóm vài ba người ăn uống trò chuyện.

Thật ra Phùng Dao vẫn còn thấy rất mệt, nhất là chân không có sức lực, nói chuyện xong bèn đi qua ngồi lên ghế dài, từ từ thưởng thức rượu.

Một lát sau liền có mấy người nam nữ cười nói đi qua, ngồi ở hướng còn lại của ghế, cách cô tầm 1 mét. Cô cúi đầu xem điện thoại, mới đầu không chú ý lắm, sau đó không biết có ai đó nói một câu.

"Nghe nói con dâu Phàn tổng cũng đến à?"

"Ừ, bên đó đông quá, không nhìn rõ ngoại hình."

"Chắc chắn là gái xinh, người giàu có chắc chắn đều cưới gái xinh, tiếc là không có số tốt..."

"Nói gì ngốc thế, này mà không có số tốt à, không thấy người ta không đi bước nữa à, rõ là muốn bấu víu nhà họ Phàn, cố gắng hiếu thuận, ngoan ngoãn, sau này nói không chừng được chia nhiều tài sản."

"Cũng đúng, nghe nói cô ta mở công ty cũng được Phàn tổng giúp, xem ra cũng rất tốt với cô ta, đi bước nữa chưa chắc đã tốt."

"Quả nhiên hôn nhân cũng chỉ là đầu tư..."

Phùng Dao nghe vậy không nhìn được quay đầu, nhìn mấy người đang trò chuyện khí thế.

Tuy cô cũng luôn cho rằng mình là người xu lợi, cũng nghĩ tán dóc nhiều chuyện là bản năng con người, nhưng lúc này nghe vậy vẫn rất không vui.

Cô cất điện thoại, thướt tha bước qua, gia nhập cuộc nói chuyện của họ, giọng điệu như có vẻ bất ngờ: "Hóa ra có người hứng thú về tôi như vậy."

Mấy người kia vô cùng kinh ngạc, ngẩng đầu nhìn cô, vóc dáng bốc lửa kết hợp gương mặt xinh đẹp.

Phùng Dao chớp chớp mắt với họ, khẽ cười: "Xem ra mọi người rất quan tâm tôi, vậy thì giúp tôi dắt mối đi."

Hóa ra cô gái luôn ngồi bên cạnh là chính là đối tượng mà họ tám chuyện, mấy gương mặt đỏ ửng, ngại ngùng nói: "Xin... xin lỗi, chúng tôi uống say rồi, nói linh tinh thôi... xin lỗi."

Bỏ lại mấy câu xin lỗi rồi bỏ chạy.

Phùng Dao cạn lời, chỉnh lại mái tóc, đặt ly rượu xuống rồi quay đi. Tâm trạng cô cũng không bị ảnh hưởng mấy, nhưng đúng là hơi mệt, kiếm một vòng cũng không thấy Phàn Tín đâu, bèn đi xuống lầu vào phòng làm việc chờ về nhà.

Cửa phòng khép chặt, cô khẽ đẩy ra, phát hiện bóng dáng người đàn ông đang ngồi trên ghế sô pha, mặt hướng về phía cửa sổ.

Mà phía sau hắn có một người phụ nữ, đôi tay ngọc ngà đặt lên vai hắn.

Hắn vẫn đang cúi đầu xem điện thoại, nhưng tay thành thạo kéo lấy tay người phụ nữ, người kia như được cổ vũ, õng ẹo gọi một tiếng: "Phàn tổng..."

Tuy giọng nói dẹo hơn bình thường, nhưng Phùng Dao vẫn nhận ra đó là Giản Nguyệt.

Mà cảnh tượng này giống như mở đầu cho màn sếp tổng vụng trộm tằng tịu với nữ nhân viên.

Phùng Dao cảm thấy buồn nôn, quay đầu bước ra ấn thang máy đi xuống dưới.
Bình Luận (0)
Comment