Ở lại chỗ An Thiến Thiến đến hết tuần, Phùng Dao lại đi làm bình thường. Cô bảo thư ký kiếm người dọn dẹp căn nhà ở gần công ty.
Cô cảm thấy dạo này mình quá nghe lời anh già ở nhà nên mới khiến hắn tưởng rằng có thể quản cô, còn bản thân hắn có thể chơi bời lung tung.
Lần này chưa thành, nói không chừng còn lần sau nữa.
Thư ký vừa đi ra, Phùng Dao lại nhận điện thoại của mẹ: "Mẹ ạ, có chuyện gì sao?"
"Dao Dao, đang bận hả con? Dì con có giới thiệu một chàng trai, mẹ gửi hình cho con rồi, con xem thử đi, mẹ thấy ổn đó, người ta cũng kết bạn với con rồi, rảnh thì đi ăn rồi trò chuyện, không được qua loa đâu nhé."
"Mẹ ơi, con bận lắm." Phùng Dao không muốn lắm.
"Có bận cũng phải ăn uống thư giãn chứ, thu xếp chút thời gian, coi như kết bạn đi, không được từ chối."
Mẹ cô vẫn không từ bỏ, Phùng Dao chỉ đành đồng ý trước.
Một lúc sau xem thử, quả nhiên người kia đã gửi yêu cầu kết bạn, sau khi Phùng Dao đồng ý, xem ảnh thì thấy trông cũng được.
Phàn Tín có thể sờ tay phụ nữ, cô đi xem mắt thì có gì đâu, cô quyết định đi gặp thử.
Đối phương rất nhiệt tình, nói chuyện vài câu, thì ra anh ta cũng đi làm ở gần đây, bèn hẹn cô đi ăn, cô muốn nhanh gọn lẹ, hẹn đi ăn ở gần công ty.
Đến lúc đó không muốn nói chuyện thì cũng có thể kết thúc nhanh.
Buổi trưa, Phùng Dao che ô đi bộ qua, chỉ có vài trăm mét, đi chút là tới.
Đối phương tên Tô Văn, trông có vẻ nho nhã, từng ly hôn, lớn hơn cô 1 tuổi, đang làm việc ở văn phòng chính phủ.
Vóc dáng không phải kiểu Phùng Dao thích, hơi gầy yếu, nhưng nghe đến nghề nghiệp thì thấy có thể kết bạn được, lúc ăn cả hai cũng trò chuyện rất vui vẻ.
Sau khi kết thúc, anh ta rất ga lăng muốn đưa về, Phùng Dao cũng đồng ý, đang đi giữa đường thư ký gọi tới.
"Phùng tổng, Phàn tổng đến rồi, nói là chị mời đến tham quan công ty."
Chắc là hắn viện cớ rồi, cô bèn nói: "Cứ tiếp đón đi, tôi về ngay."
Đi đến trước cổng, thấy Tô Văn vẫn đang cầm cái ô che giúp mình, Phùng Dao nhận lấy, cười nói: "Cảm ơn, tôi vào trong đây."
Tô Văn cũng gật đầu: "Ừ, lần sau rảnh lại hẹn tiếp."
"Được."
Phùng Dao đồng ý, xoay người tăng tốc đi vào trong.
Phàn Tín ngồi ở ngay sảnh lớn tầng 1, cách lớp cửa sổ cũng thấy được tình hình bên ngoài.
Trợ lý của hắn và thư ký của Phùng Dao đứng bên cạnh, lễ tần ở gần đó cũng chú ý tới, ân cần mời hắn trà nước.
Người từng gặp hắn đều biết mối quan hệ ba chồng con dâu này, cũng biết ít nhiều về thân phận của hắn, lại còn nghe nói là Phùng Dao mời nên đương nhiên không dám lơ là, thấy Phùng Dao đi vào bèn nói: "Phùng tổng về rồi, Phàn tổng nói muốn đợi chị, đã đợi một lúc rồi ạ."
Phùng Dao đi tới, ngại có người khác ở đây nên vẫn rất lễ phép: "Sao ba đến đây ạ?"
Phùng Dao đứng dậy, nhìn chằm chằm cô: "Từ khi chuyển chỗ ba vẫn chưa tới, không phải nói muốn mời ba đến tham quan à, quên rồi sao?"
Phùng Dao vốn tưởng là hắn bịa đại, giờ nhớ lại thì đúng là trước đây cô có nói vậy, sau đó vụng trộm với hắn, nào nhớ nổi nữa, giờ lại bị hắn lôi ra làm cớ.
Hắn là cổ đông lớn, còn là bề trên, dù cô có bất mãn thì vẫn phải nặn ra nụ cười: "Không ạ, sáng nay con bận quá, vừa đi ăn về, giờ con dẫn ba đi tham quan."
Nói rồi đưa tay ra mời hắn đi lên lầu tham quan.
Cô dẫn đường một cách qua loa, cũng không muốn quá phô trương, mới đó đã tham quan một vòng, bảo những người khác đi làm việc, còn mình đưa người về phòng làm việc.
Không còn ai nữa, cô gỡ bỏ gương mặt tươi cười, dựa vào bàn làm việc giả vờ bận rộn, cũng không nói chuyện.
Phàn Tín bước qua, đưa cái túi mà lúc nãy trợ lý cầm hộ, giọng điệu thân mật: "Túi mang qua cho em rồi, sợ em bất tiện."
Phùng Dao liếc nhìn, bên trong là cái túi cô bỏ lại hôm nọ, bên trong còn có chìa khóa xe, đúng là rất cần dùng.
Cô nhận lấy đặt lên bàn, bắt đầu đuổi người: "Ba tham quan xong thì về đi, cứ ở đây lâu không hay đâu."
Phàn Tín cười một tiếng, chậm rãi đi tới phía sau cô, ôm lấy vòng eo thon gọn, lúc cúi đầu còn ngửi được mùi nước hoa nhàn nhạt ở vùng cổ cô: "Gấp gì chứ, nãy đi với ai vậy?"
Bàn tay to dày của hắn hơi nóng, tuy chỉ đặt nhẹ trên eo nhưng xúc cảm rất mạnh, Phùng Dao tránh khỏi khoảng cách mờ ám này, giọng nói lạnh nhạt: "Ba quản nhiều thế làm gì?"
Cô không cho ôm, Phàn Tín cũng chỉ đứng tại chỗ nhìn cô.
Tuy hắn đến là để dỗ cô, nhưng thấy cô mới đó đã qua lại với gã khác, sắc mặt hắn vẫn rất khó coi.
Hắn đổi tay, ấn chặn người trên bàn ngay lúc cô định rời đi, cô cong nửa người trên, bầu vú căng tròn và rãnh vú lướt qua cánh tay hắn.
"Ghé sát thế kia, còn che chung ô, hắn biết em và ba chồng ngày ngày ** *** không?" Phàn Tín đè thấp giọng, không còn ôn hòa như trước.
Phùng Dao hơi đơ trước lời nói tục tĩu của hắn, nhanh chóng đẩy cánh tay hắn, ánh mắt tràn đầy tức giận nhìn hắn: "Ba đang đe dọa sao?"
Cô mím môi, hắn mà nói phải thì chắc sẽ bị ánh mắt cô đâm lủng mất.
Phàn Tín không muốn chọc tức cô, lại ôm lấy cô, mềm giọng nói: "Không có, đừng giận, ba sẽ không lấy chuyện này đe dọa em, ba chỉ không thích em qua lại với gã khác."
Phàn Tín tức giận đạp chân hắn: "Giả tạo."
Giày cao gót đạp lên chân rất đau, Phàn Tín hừ lạnh một tiếng, thuận thế vùi vào cổ cô: "Cục cưng, đạp ba bị thương thì ba chỉ có thể ở lỳ đây đó."
Phùng Dao cạn lời trước bộ dạng dâm dục không nghiêm túc của hắn, cảm thấy cần phải nói rõ ràng: "Đừng giả vờ đáng thương, em nói ba biết, em không dùng chung *** với người khác."
Cô tuyệt đối không khiến bản thân chịu thiệt, nếu hắn không còn sạch sẽ thì cô tìm người mới.
Phàn Tín không biết suy nghĩ trong lòng cô, nhưng cũng rất vui bởi lời nói này: "Thì đến để nói chuyện này với em đây, cô ta đã bị đuổi việc rồi, hôm nọ ba không chạm vào cô ta, trước đó lại càng không."
Hắn xoa cằm cô, nhìn đôi môi xinh đẹp: "Mập mờ với cấp dưới không phải chuyện gì tốt, em cũng biết mà đúng không?"
Phùng Dao đồng ý với câu này của hắn, cô cũng sẽ không có gì với cấp dưới, rất phiền phức.
Nhưng lời nói ra từ hắn thì nghe như truyện cười: "Đến con dâu mà ba cũng chơi, bày đặt đứng đắn gì chứ."
Phàn Tín cười ra tiếng, đổ ngược lại: "Chuyện này phải trách em, có ai xinh đẹp hấp dẫn như em đâu, *** ba ngày ngày chỉ hầu hạ có mình em, em còn không tin ba sao?"
Nhìn ánh mắt hắn ngày càng nóng rực, Phùng Dao không muốn mất mặt ở chỗ làm, đẩy hắn: "Ba ra ngoài đi, em phải làm việc."
Tay Phàn Tín sờ tới sờ lui trên eo cô, thậm chí còn vòng ra sau, bóp bờ mông căng đầy, thấp giọng xoa dịu: "Đừng gấp, mấy nay ở đâu vậy? Tối về nhà được không? *** chỉ cho *** dâm của Dao Dao dùng, nhét cả đêm không rút ra."
Cơ thể Phùng Dao không chịu được đùa bỡn, phía trước bị người hắn chặn cứng, phía sau dựa vào bàn, gắng gượng phản đối: "Không nói đâu, đừng có mơ."
Phàn Tín thấy cô không chịu nói, không kiên nhẫn nữa, cúi đầu hôn đôi môi thơm mềm, lưỡi đưa vào trong, khẽ ừ: "Vậy hôn tí đi, hôn cái miệng nhỏ này, gọi một tiếng ba đi?"
Hắn thích lúc lên giường cùng nhau nghe cô vừa nũng nịu vừa dâm đãng gọi hắn là ba, khoái cảm rất mãnh liệt.
Phùng Dao "ưm" một tiếng, lưỡi bị ép khuấy đảo cùng hắn, xúc cảm trơn ướt, hôn hơn chục phút, lúc tách ra còn kéo một sơi tơ dài.
Cô để mặc cho hắn liếm sạch môi, nhưng vẫn không chịu gọi.
Phàn Tín hôn xong, cuối cùng tâm trạng cũng thoải mái hơn, tay mò xuống váy cô, lại bị cô đẩy ra, kiên quyết không cho.