Phùng Dao gần như hoảng loạn bỏ chạy, không màng dáng vẻ có xinh đẹp như ngày thường nữa không.
Cô đi vào thang máy, phát hiện chân mềm nhũn, cũng không đau lắm. Cô cũng không biết làm sao mà chỉ đi nhờ xe mà lại xảy ra chuyện bất ngờ thế này.
Cô rõ ràng muốn tránh xa Phàn Tín, nhưng lại cứ mơ hồ đến gần hắn.
Giữa ban ngày ban mặt, ba chồng và con dâu ôm ấp trong xe, còn dính nhau một lúc lâu, nói sự cố thì ai tin?
Tài xế chắc chắn đã nhận ra gì đó, họ đều là người có máu mặt, một khi bị lộ ra ngoài đủ để khiến người khác kinh ngạc, mặt mũi cũng không còn nữa.
Nhưng đây là chuyện của ba chồng, chắc hẳn người bên cạnh hắn đều kín miệng.
Cô thế mà không giận vì sự thân mật khi nãy, ngược lại còn lo lắng bị phát hiện?
Đúng là sắc dục hại não.
Mấy ngày tiếp theo, Phùng Dao đều đi sớm về muộn, hoàn toàn tập trung vào công việc.
Vì có ba chồng, trong thời gian ngắn cô cũng không dám đến club chơi nữa.
Hoạt động buổi tối chủ yếu là xã giao với khách hàng, rất ít gặp Phàn Tín, định khiến chuyện hôm đó im hơi lặng tiếng trôi qua.
Hôm nay, cô vừa đi xã giao xong về nhà, sắp 12 giờ rồi, tầng 1 chỉ bật hai bóng đèn, không gian rộng lớn vắng vẻ.
Phùng Dao nhẹ nhàng đi lên lầu. Tửu lượng của cô qua mấy năm rèn luyện đã tốt hơn nhiều, trừ lần trước uống say với An Thiến Thiến, cô rất ít khi buông thả bản thân, uống đến bất tỉnh nhân sự, dù gì say rượu cũng dễ hỏng việc, càng dễ mất mặt.
Hôm nay cô đi ăn với đối tác ở nhà hàng Nhật, nửa chừng đi vệ sinh thì gặp đối tác cũ, Hoàng Thịnh.
Là gã đàn ông bình thường, có vợ nhưng vẫn nuôi tình nhân khắp nơi, còn muốn dụ dỗ cô.
Phùng Dao chướng mắt với cách làm người của hắn ta, chứ đừng nói đến ngoại hình khó nuốt nổi đó, dù có tiền cũng chưa chắc phẫu thuật thẩm mỹ được. Cô đã từng lạnh mặt chỉ trích khi hắn ta muốn động tay động chân với cô.
Nhưng vẫn không đỡ được sự mặt dày của hắn ta, không bao lâu hắn lại lẻn vào phòng bao riêng của cô mời cô rượu, ở đây toàn người quen cần thể diện, Phùng Dao không tiện trở mặt, đành phải uống không ít.
Giờ đầu còn hơi choáng, cô day nhẹ huyệt thái dương, từng bước đi rất chậm.
Đang suy nghĩ thì trán va phải bức tường thịt.
Phùng Dao xoa xoa mắt, nhìn rõ được người mà cô va phải ở góc rẽ tầng 2 là Phàn Tín. Hắn mặc đồ ngủ màu xám, tỏa mùi hương nam tính sau khi tắm xong, sắc mặt hiền hòa, bị va trúng cũng chỉ hừ nhẹ một tiếng, cúi đầu nhìn cô.
Phùng Dao lùi bước, dựa vào lan can, mơ hồ gọi một tiếng "ba".
Phàn Tín cũng không ngờ trùng hợp gặp cô vừa về, hắn chỉ là không ngủ được, định xuống lầu hút điếu thuốc, hắn hỏi: "Say rồi sao?"
"Không có." Phùng Dao không thừa nhận, cô vẫn tỉnh táo, hỏi ngược lại: "Sao ba vẫn chưa ngủ? Mau đi ngủ đi."
Cô ngáp một cái, che ngực đi lướt qua hắn, tiếp tục đi lên.
Giờ lý trí của Phùng Dao đang hạ thấp, cô phải né ba chồng, bước chân cũng nhanh hơn.
Về đến phòng ngủ tầng 3, cô tắm rửa, quấn khăn tắm bước ra, đứng trước gương nhìn bản thân trong gương, hơi rượu đã tan bớt, ánh mắt cũng tỉnh táo hơn.
Cởi bỏ khăn tắm, trong gương hiện lên cơ thể trần truồng gợi cảm của người phụ nữ.
Cô có thói quen ngủ không mặc đồ, cũng thích yên lặng ngắm nhìn cơ thể mình.
Cơ thể cô trắng nõn không tì vết, vú bự vểnh lên, eo thon nhỏ gọn, vùng tam giác béo múp mê người, không có cọng lông nào, cặp chân dài mịn màng, tràn ngập hơi thở của phụ nữ trưởng thành.
Cô xoa bóp hai bầu vú lớn, xúc cảm đàn hồi mềm mại, lại nhịn không được thò tay xuống hạ thể, sờ môi *** béo múp đang khép chặt.
Hơi ngứa ngáy, vì uống rượu, cô nhất thời chưa muốn ngủ.
Cô chầm chậm nằm lên giường, lười lấy đồ chơi trong tủ, chỉ dùng ngón tay mảnh khảnh của mình đưa vào giữa háng đang mở rộng, từ từ ma sát khe ***.
Xoa một hồi, hơi ẩm ướt, thịt *** non mềm cũng tách ra, dục vọng lan tràn.
"Ưm a..." Phùng Dao nóng mặt, mắt mất tiêu cự nhìn trần nhà, cơ thể kiều diễm chuyển động nhẹ, tách lỗ ***, dùng ngón tay xoa nhẹ.
Mỗi lúc thế này, cô đều sẽ nhớ đến Phàn Thụ.
Nếu anh còn sống, nhất định sẽ không nỡ để cô phải tủi thân thế này.
Anh sẽ dùng ngón tay, dùng đầu lưỡi, dùng dương v*t thô to chơi cô, chơi đến khi nước dâm chảy tán loạn, khiến cô banh chân, tách *** xin anh **.
Anh thích nhất là khẩu giao cho cô, liếm đến mỗi một chỗ thịt non nhạy cảm cô, *** nhỏ của cô ban đầu là màu hồng phấn thiếu nữ, bị anh vừa liếm vừa ** nên mới thành màu đỏ hồng diễm lệ như bây giờ.
Cô kẹp chặt chân, cô vân vê hột le, ngón tay di chuyển thật nhanh dưới hạ thể.
Sắp cao trào rồi, cô nghĩ đến gương mặt dịu dàng của Phàn Thụ, cùng dáng vẻ dâm dục của anh khi liếm *** dưới váy cô.
Hiện tại cô càng ngày càng ít mơ thấy anh, khuôn mặt anh cũng mơ hồ. Cô hé môi thở gấp, đột nhiên nghĩ đến một khuôn mặt khác.
Có vài phần giống Phàn Thụ, nhưng nghiêm túc hơn, cánh mũi có nốt ruồi.
"A..." Đầu ngón tay đâm thọc, Phùng Dao khẽ rên một tiếng, bên dưới bất ngờ bắn ra nước dâm, phun ướt ga giường.
Cơ thể cô mất sức, cảm giác sảng khoái và mệt mỏi chiếm lấy cơ thể cô, cô khép mắt, không có sức mà nghĩ tại sao lúc cao trào lại nhớ đến khuôn mặt ba chồng.
Cô mệt mỏi nghiêng người ngủ, đến cả cửa chưa đóng chặt cũng không phát hiện.