Con Dâu Trời Phú

Chương 1137

Không biết đồng sự Hoàng nghĩ tới cái gì, sâu kín thở dài một hơi, “Xem ra, Thiên Dụ đúng là nên đổi người đứng đầu rồi.” Nếu không sớm muộn gì cũng sẽ đi tới đường cùng.

Thực ra, anh ta rất tán đồng với sự so sánh của Đàm Hi, một công ty chẳng khác nào một con thuyền, nếu chỉ có người chèo thuyền tốt vẫn chưa đủ, còn phải có một thuyền trưởng có năng lực tuyệt với đứng trong khoang lái thì thuyền mới đi đúng hướng được.

“Một tay sáng lập ra CK, chỉ trong mấy năm ngắn ngủi đã đứng vững gót chân ở Zurich, phạm vi nghiệp vụ bao trùm cả khu vực u Mỹ, cho thấy năng lực của cô ta rất không tầm thường. Hơn nữa, cô ta còn trẻ như thế, tương lai quả thực không thể ước lượng được.” Đổng sự Hoàng không nhịn được cảm khái.

“Đúng thế, trẻ tuổi như vậy… Quan trọng là lại cực kỳ trầm ổn. Nhìn màn diễn xuất ban nãy của cô ta liền biết cổ ta am hiểu rất chắc chắn về thuật lãnh đạo.” Đổng sự Mã gật đầu phụ họa.

“Biết có biết duỗi, biết tiến biết lùi, thật sự khó mà gặp được điều này trêи người một phụ nữ chỉ mới hơn hai mươi tuổi. Cô ta có địa vị thế nào vậy?” Đổng sự Lưu không khỏi khó hiểu nói, “Lão Hoàng, chẳng phải anh đã từng cho người tra xét thông tin rồi hay sao? Kết quả thế nào?”

“Đúng là đã tra.” Đổng sự Hoảng mỉm cười, vẻ mặt cao thâm.

“Đừng có úp úp mở mở nữa! Có gì nói thẳng đi!”

“Vị tổng tài này của chúng ta không phải hạng thường đầu. Anh có biết cổ phần của Thiên Dụ trong tay cô ta là có bằng cách nào không?”

“Không phải nói là Lục Chinh tặng cho sao?”

“Hừ, một người đàn ông tặng cổ phần cho một người phụ nữ là có ý nghĩa gì? Vừa ra tay là tặng cả một công ty.” Đổng sự Hoàng cười.

Đổng sự Lựu sửng sốt, thật lâu sau dường như mới hiểu ra, “Ý của anh là…”

“Đúng thế.”



“Xem ra chúng ta không chỉ dựa được vào CK mà còn leo được lên cả Lục Thị nữa, tương lai về sau thật không tầm thường.”

Đổng sự Mã nghe xong, ấn đường nhăn lại. Ông ta là một người rất nghiêm túc: “Anh còn chưa nói rõ rốt cuộc lại lịch của con nhóc đó là như thế nào.”

“Lục gia còn không được coi là lại lịch của cô ta à?”

“Chẳng phải cô ta họ Đàm hay sao?”

“Này Lão Mã, sao cái tính quá nghiêm túc của anh mãi không sửa được thế hả?”

“Tìm tòi căn nguyên nguồn gốc, anh không hiểu.”

Đổng sự Hoàng cũng không vòng vo, trực tiếp điểm danh tới công nghiệp Bàn Quy: “Theo tôi được biết, không lâu trước đây bên kia cũng có động tĩnh. Ác ma xuất thế, sắp giết ngược về hang ổ rồi…”

“Khoan đã! Quan hệ của Lục Chinh và Đàm Hi không cạn.” Đổng sự Lựu nghĩ tới cái gì đó, đột nhiên cả kinh, “Quan hệ giữa Đàm Hi và Lục Chinh không cạn, vậy hai tên Hứa Cường và Vương Văn Phong đuổi theo đi xem náo nhiệt cái quái gì chứ?”

“Ngứa da thôi.”

“Sẽ không xảy ra chuyện gì đấy chứ?” Thủ đoạn của vị ở Lục gia kia không phải tàn nhẫn bình thường đầu, danh xưng “Diêm Vương mặt lạnh” cũng không phải tự nhiên mà có.

“Không ảnh hưởng tính mạng, cùng lắm là… bị thương gân cốt mà thôi.”

Lại nói tới bên kia, hai người Hứa, Vương đuổi theo Đàm Hi ra khỏi phòng họp, cuối cùng chắn được đường cổ ở ngay trước thang máy.



“Đàm Tổng, xin dừng bước!” Hứa Cường lên tiếng trước.

Đàm Hi quay đầu nhìn, nở nụ cười lạnh nhạt, “Hai vị còn có gì muốn chỉ giáo sao?”

Vương Văn Phong nắm tay họ khẽ, “Nói quá lời rồi, không tính là chỉ giáo gì cả, chỉ là muốn mời Đàm Tổng… và Hứa Tổng ăn một bữa.” Suýt chút nữa quên luôn Hứa Nhất Sơn ở bên cạnh.

Đàm Hi nhìn Hứa Cường bằng ánh mắt dò hỏi.

Hứa Cường không ngừng vội vã gật đầu, “Đúng! Ăn một bữa, coi như… chúng ta cùng chào mừng Tổng tài mới!”

Lời này vừa nói ra, Đàm Hi đã cười đầy ẩn ý.

Vương Văn Phong chỉ hận rèn sắt không thành thép, chứng từ còn chưa hoàn thành mà đã gọi ngay người ta là “Tổng tài mới” rồi, tính nô ɭệ quá mạnh, quả thực không dám nhìn thẳng.

Nhưng Hứa Cường lại chẳng phát hiện ra, dù sao ván cũng đã đóng thuyền, gọi sớm hay gọi muộn thì có gì khác nhau?

“Xin lỗi, bên phía Thịnh Mậu còn có việc cần phải xử lý, để hôm khác tôi mời hai vị đi.”

“Chẳng lẽ một chút mặt mũi này mà Đàm Tổng cũng không cho? Vừa rồi chẳng phải còn nói là người một nhà nên bồi dưỡng tình cảm sao?” Hứa Cường là loại người cao lớn thô kệch, lúc nói chuyện cũng mang giọng điệu lưu manh.

Thông thường, người không quen thân sẽ cảm thấy khá đường đột, người quen thì bình thường.

Nhưng phản ứng của Đàm Hi lại không nằm trong dự tính của hai người, nụ cười của cô rất lạnh nhạt, ánh mắt cũng hờ hững, rõ ràng che giấu cảm xúc khiến người ta không nhìn ra tâm tình cô lúc này, nhưng như thế lại càng khiến người ta thấy kiêng kỵ hơn.

Bình Luận (0)
Comment