Con Dâu Trời Phú

Chương 1145

Báo cáo đánh giá này cũng có người của Thiên Dụ tham gia, vì thế đổng sự Hứa cũng không cần nghi ngờ tính chân thật của nó.”

Hứa Cường cười mỉa, anh ta cũng muốn nghi ngờ lắm, nhưng bên trêи bản đánh giá này nói có sách, mách có chứng rồi, ngay cả phương pháp tính toán, đo lường cũng rất rõ ràng, anh ta căn bản chẳng tìm được một điểm nào để phản bác cả.

Vốn dĩ năng lực nghiệp vụ của anh ta, đặc biệt trong mảng khai thác thị trường là số một số hai ở Thiển Dụ này, không ngờ Hứa Nhất Sơn còn biến thái hơn. Tháng trước, người này kéo được về cho công ty ba trăm triệu, bằng anh ta làm nửa năm rồi.

“Đổng sự Hứa còn có thắc mắc gì về sự sắp xếp này nữa không?”

“… Không.”

Đàm Hi nhếch môi, nếu xét riêng về năng lực nghiệp vụ, cô thừa nhận Hứa Cường là một người rất có năng lực, thế nên cô mới điều anh ta tới vị trí phó giám đốc. Nhưng chiếu số mà người này sử dụng quá không có quy củ, cần phải có người ở bên trêи trấn áp, nếu không sẽ rất dễ xảy ra vấn đề.

Tất nhiên, Hứa Nhất Sơn liền trở thành người được chọn.

Cô rất mong chờ, xem hai tên lưu manh này rốt cuộc sẽ làm được tới mức nào.

“Vậy hai chức vị này về sau sẽ không thay đổi sao?” Hứa Cường uống ngụm trà lạnh vào rồi lại ướm hỏi.

“Vẫn là câu nói cũ, ai có năng lực người đó lên, khi năng lực cá nhân không còn tương xứng với chức vị nữa thì không thể tránh khỏi sự điều động.” Trả lời rất công tâm làm người ta không bắt bẻ được gì.

Hứa Cường bực bội nhíu mày, theo bản năng xoay cái cốc trong tay, thỉnh thoảng lại ngước mắt nhìn Đàm Hi, dáng vẻ muốn nói lại thôi.

Đàm Hi cũng không hỏi, không thúc giục, để anh ta từ từ nghiền ngẫm.

Cuối cùng, người đàn ông nghiến răng, dường như đã hạ quyết tâm rất lớn, “Đàm Tổng, cô là người sáng suốt, tôi cũng không vòng vo. Nói vậy, tôi phải làm thế nào mới có thể ngồi lên cái ghế của Hứa Nhất Sơn? Cô cho tôi một câu trả lời chắc chắn luôn đi!”

Người này đúng là dám hỏi, nói dễ nghe một chút thì gọi là thẳng thắn, còn nói không dễ nghe chính là không có mắt nhìn.

Người làm công ăn lương hơi có chút đầu óc đều sẽ không biểu hiện ra sự cuồng nhiệt theo đuổi với chức vị ở trước mặt lãnh đạo của mình, mặc dù có cũng nên dùng phương thức biểu đạt uyển chuyển, tuyệt không bao giờ nói thẳng ra như tên Hứa Cường ngốc nghếch này.

Có điều như thế cũng tốt, liếc mắt là có thể nhìn thấu, không giống như Vương Văn Phong lúc nào cũng quanh co lòng vòng, đeo một cái mặt nạ trêи người.

“Anh muốn làm giám đốc à?” Đàm Hi nhướng mày.

Hứa Cường ho khẽ, “Cô cũng biết đấy, lúc trước tôi vốn ngồi ở vị trí này, giờ thình lình bị đẩy xuống làm phó, thật sự rất mất mặt.” Chẳng còn mặt mũi nào mà gặp người nữa.

“Nhưng năng lực của anh không bằng Hứa Nhất Sơn, sự thực bày ra trước mắt như thế.”



“Thế nên tôi mới hỏi cô là có phải chức vị cứ thế cố định luôn không, lỡ như… sau này tôi mạnh hơn hắn mà vẫn làm phó, chẳng phải là quá ức hϊế͙p͙ người ta à?”

“Chuyện này đồng sự Hứa cứ yên tâm. Cứ nửa năm sẽ có một lần đánh giá với từng cá nhân trung và cao tầng, nếu cần thiết, chức vị cũng sẽ điều chỉnh cho tương ứng.”

Sau khi Hứa Cường nghe xong liền thở phào một hơi, “Ồ! Thế mới đúng chứ, ai có năng lực người đó lên thôi, không còn gì công bằng hơn nữa.”

“Nhưng mà có chuyện này tôi cần phải nhắc nhở đồng sự Hứa.” Trong mắt Đàm Hi xẹt qua ánh sáng lạnh, mang theo áp lực không ngừng dồn về phía anh ta, “Hết thảy đều nằm trong tiền để cạnh tranh công bằng, một khi vượt rào, vậy thì thực xin lỗi, ngày tháng về sau của người đó sẽ không được tốt lành gì đâu.”

Ánh mắt Hứa Cường hơi lóe lên. Vừa rồi anh ta cũng nghĩ tới xem nên dùng thủ đoạn nào để kéo Hứa Nhất Sơn xuống, không ngờ lại bị cảnh cáo nhanh như thế.

Lặng lẽ cười hai tiếng, “Đàm Tổng nói gì vậy? Chúng ta đều là người làm ăn đúng đắn, đàn ông càng phải quang minh lỗi lạc, sẽ không giống đám phụ nữ hay lục đục nội bộ với nhau đầu, cô cứ yên tâm đi.”

“Như vậy là tốt nhất. Nhưng mà, nếu có ai đó chơi đâm lén sau lưng thì tôi tin là Hứa Nhất Sơn cũng sẽ không bị động chịu đòn đầu. Dù sao anh ta cũng là người do tôi một tay đào tạo ra, làm gì đến mức không chịu nổi một đòn?”

Hứa Cường chỉ có thể cười phụ họa theo.

Sự kiêng kỵ đối với Hứa Nhất Sơn ở trong lòng lại tăng thêm một phần. Ha, hóa ra là người do Đàm Hi tự tay dẫn dắt…

Uống hết ly trà lạnh, Hứa Cường cáo từ.

“Khoan đã.” Đàm Hi đột nhiên mở miệng, giọng cũng trở nên lạnh hơn.

“Đàm Tổng còn có việc gì sao?”

“Lần sau vào văn phòng của tôi nhớ phải gõ cửa, đây không phải cái chợ.”

Cả người Hứa Cường cứng ngắc,“… Xin lỗi, sau này sẽ không như thế nữa.”

“Không có lần sau.”

“Được.”

“Phiền đồng sự Hứa sau khi ra ngoài thì thuận tiện đóng cửa lại, sau đó bảo Sara vào đây giúp tôi.”

Hứa Cường xám xịt rời đi.



Lúc tới hùng hổ bao nhiêu thì lúc rời đi lại ủ rũ bấy nhiêu.

“Khụ! Cô thư ký, tên Sara ấy, Đàm Tổng bảo cổ vào trong.”

Động tác của cô gái đang đứng sửa sang lại tài liệu hơi khựng lại, lúc xoay người đối mặt với Hứa Cường thì không khỏi rụt cổ.

“Nhìn cái gì mà nhìn hả? Bảo cô đi vào…” Nói xong, đùng đùng nổi giận rời đi.

Sara mím môi, đột nhiên sinh ra một dự cảm không lành.

Đứng ở trước cửa, hít sâu, sau đó giơ tay gõ ba cái.

Cốc cốc cốc…

“Mời vào.” Bên trong truyền ra giọng nói đạm mạc của Đàm Hi.

Cô ta đẩy của tiến vào.

“Đàm Tổng, có gì phân phó không ạ?”

“Giúp tôi pha một ly cà phê.”

“Vâng.” Không khỏi âm thầm thở phào.

Năm phút sau.

Cô gái lại một lần nữa đẩy cửa đi vào, “Cà phê đã pha xong rồi ạ, cô từ từ dùng.”

Đàm Hi bưng ly cà phê lên, vừa đưa tới sát miệng đã dừng lại, liếc nhìn vào bên trong ly, “Thêm sữa à?”

“Vâng.”

“Pha lại.”

Sara ngạc nhiên, cẩn thận nhìn về phía Đàm Hi, thấy cô không có vẻ gì là tức giận mới thoáng yên tâm, cúi đầu đáp, “Vâng.”

Lại qua năm phút nữa.

Bình Luận (0)
Comment