Con Dâu Trời Phú

Chương 1268

Một người đang yên đang lành, sao lại không thấy đâu nữa? Nhiễm Dao nổi đầy da gà, “A Sóc, cậu đóng phim ma đấy à?” “À… dù sao thì cũng có tí yếu tố đáng sợ.”

“Hả?”

“Cậu sợ rồi à?”

“Có… có một chút…” “Đến đây nào.” Hàn Sóc vỗ đùi mình, “Anh ôm cái nào.”

“…” Đáng ghét!

Những khán giả khác cũng đang chụm đầu vào nhau xì xào bàn tán. “Rốt cuộc câu chuyện là thế nào nhỉ? Sao lại không theo lẽ thường thế này?” “Không phải cái cô Camelia đó là hồn ma lang thang đấy chứ?” “Sặc… là ma thì cũng là một con ma xinh đẹp.” “Sao lại không tìm thấy đâu?” “chắc trong phim cấp B cũng bao gồm cả phim kinh dị nữa nhỉ?”

“Ông Trang, ông thấy thế nào?” Ông già đẩy gọng kính, “Trước mắt xem ra cốt truyện cũng khá hấp dẫn, có mùi vị phim kinh dị Mỹ, nhưng mong là cốt truyện sau đó sẽ không khiến khán giả thất vọng.”

Cuối cùng, Cemosse một lần nữa không khống chế được nỗi nhớ nhung Camelia, anh cưỡi ngựa quay trở về nơi đó. Và một lần nữa anh đã tìm thấy người phụ nữ khiến anh ngày đêm nhớ mong trong bụi hoa sơn trà đỏ rực như màu máu.

“Camelia!”

“Tướng quân, cuối cùng ngài cũng tới rồi…”

Hai người chạy về phía nhau, ôm hôn thắm thiết trong bụi hoa sơn trà đỏ rực. Ánh mắt Đàm Hi khựng lại, cái câu “Tướng quân, cuối cùng ngài cũng quay lại rồi” sao khiến cô có một cảm giác… quen thuộc như đã từng quen biết chứ? Dường như cô đã từng được nghe ở đâu đó, nhưng lại không nghĩ ra được. “Này cô em, ăn bỏng ngô đi…” Hàn Sóc đưa cả cốc bỏng ngô đến.

Đàm Hi đang trầm tư, không hề nghe thấy.

“Này!” Đấy có một cái, Hàn Sóc gác chân, “Bộ phim do anh đây diễn thu hút thế cơ à? Xem đến ngẩn ngơ luôn hả?”

“Trật tự.”

“Cậu ăn bỏng ngô đi này.”

“Không ăn.”

“Xì… thích ăn hay không thì tùy, không ăn thì thôi.” Dòng suy nghĩ bị cắt ngang, Đàm Hi đỡ trán, một cơn đau đầu truyền đến. Cô tự hỏi trí nhớ mình cũng không tồi, nhưng vẫn không nghĩ ra được, có lẽ cũng chỉ là lơ đãng nghe qua cầu nói này ở đâu đó, cũng có lẽ chỉ là cảnh tượng trong mơ.



Đợi đã!Trong mơ?!

Cô nghĩ ra rồi… Thời đại học khi còn ở trong ký túc xá, An An và Tiểu Công Trúa nổi tiếng và sinh hoạt nghỉ ngơi rất đúng giờ giấc. Cô và Hàn Sóc lại sinh hoạt bất thường không giống ai. Có một lần, hai người ra ngoài đi chơi đến giờ ký túc xá đóng cửa mới quay về, đánh răng rửa mặt tắm rửa rồi lên giường ngủ vẫn còn cầm điện thoại chơi, lúc đó An An và Tiểu Công Trúa đã ngủ rồi.

Đêm khuya thanh vắng, Đàm Hi đang xuất ra kỹ năng chơi game, đột nhiên nghe thấy An An nói mơ.

Hình như là “tướng quân” cái gì đó.

Cô vội vàng gửi tin nhắn cho Hàn Sóc, bảo cô ấy cũng dỏng tai lên chú ý nghe xem sao. Chưa đầy hai phút sau, An An đã lầu bầu nói ra… “Cuối cùng chàng cũng đến rồi…”

Giọng còn như sắp khóc, vừa bất đắc dĩ lại thê lương.

Nối cả câu lại hoàn chỉnh là…

Tướng quân, cuối cùng chàng cũng đến rồi! Sắc mặt Đàm Hi hơi thay đổi, Hàn Sóc ở bên cạnh nhìn chép miệng liên tục. “Cậu có còn nhớ không…” Bỗng nhiên, tay Hàn Sóc bị nắm lấy, lực đạo không hề nhẹ. Hàn Sóc ngây người, nhìn Đàm Hi với ánh mắt khó hiểu.

“Nhớ cái gì?”

“… Thôi bỏ đi, xem hết phim đã rồi tính sau.”

“Ừ.” Anh Hàn bị động tác bất ngờ vừa rồi của cô khiến cho ngây người.

Tìm được Camelia, Cemosse và giai nhân lại ở chung bảy ngày bảy đêm, anh ta phát hiện ra dường như mình lại càng yêu sâu sắc đóa hoa trà xinh đẹp này hơn rồi.

Lần này, Cemosse không về huyện thành một mình nữa, anh ta dẫn theo Camelia, và sắp xếp cho cô ở tại chỗ của mình. Nhưng rất nhanh sau đó tai nạn đã bất ngờ ập đến.

Ban đầu, có hai binh sĩ trong đội quân mất tích trong đêm rồi tử vong, khi phát hiện ra thi thể của họ, trêи mặt hai người còn mang theo nụ cười kỳ quái.

Cemosse chỉ nghĩ là việc ngoài ý muốn, chôn cất hai người và tiếc thương trao cho người nhà họ một khoản tiền an ủi lớn.

Cách một ngày sau, lại có hai binh lính bị phát hiện đã chết trong khi ngủ mơ, khóe môi cũng hơi nhếch lên.

Tiếp theo đó cứ cách một ngày lại có hai binh sĩ chết, cách chết không giống nhau, nhưng nụ cười trêи mặt vẫn không hề thay đổi.

Cemosse đã phát hiện ra có điều gì bất thường, đúng lúc này anh ta phát hiện ra vợ mình là Camelia thường xuyên ra ngoài vào lúc trời sẩm tối, khoảng nửa giờ sau mới quay về.



Nghĩ kỹ lại thì, anh ta còn phát hiện ra những binh sĩ chết đi đều có một hai đóa hoa sơn trà ở bên cạnh, giống như được chủ nhân để lại. Trong khi huyện thành Laya không hề trồng loại hoa này, chỉ có một nơi…

Vườn hoa nhà anh ta!

Hơn nữa, vẫn luôn là Camelia chăm sóc vườn hoa đó.

Sự kiện án mạng này kéo dài liên tục bảy ngày, tổng cộng đã có mười bốn người chết. Còn những người này lại đúng là những người ban đầu được Cemosse phái đi tìm kiếm Camelia hai lần trước đó.

Bộ phim kéo dài một tiếng hai mươi sáu phút, cốt truyện đến đây đã được hơn một nửa.

Mạch phim dần rõ nét, giống như tranh cuộn được mở ra, chỉ còn lại một phần đang được che phủ, thu hút sự tò mò của người xem.

Hạt giống nghi ngờ đã được chôn xuống, sự tin tưởng cũng trở nên yếu ớt mong manh.1Khi bóng đen của sự chết chóc bao trùm lên đội quân, ai nấy đều bất an, thần hồn nát thần tính. Cemosse là tướng lĩnh đội quân, không thể khoanh tay đứng nhìn được. Nội dung cuối cùng cũng đã phát triển đến cao trào, nghênh đón giờ khắc ngả bài…

Camelia: “Anh về rồi?” Xoa tay, đặt đĩa salad lên mặt bàn, đi8đến cửa đặt một nụ hôn chào đón.

Người đàn ông cởi bỏ quân phục, đưa cho cô. Người phụ nữ đón lấy, phải đi bụi bẩn trêи đó, đặt lên một bên. “Hôm nay không ra ngoài nữa à?” Trước đây mỗi khi đến thời điểm này cô đều sẽ ra ngoài nửa tiếng. Người phụ nữ khựng lại, cười lắc đầu: “Sau này2không cần phải đi nữa.”

“Tại sao?”

“Mọi chuyện giải quyết xong hết rồi.” “Chuyện gì?” Camelia nhún vai, mái tóc quăn màu hạt dẻ tỏa sáng rực rỡ dưới ánh mặt trời, trêи gương mặt xinh đẹp có một nửa quyến rũ chết người, còn một nửa lại chìm trong bóng tối…

“Anh yêu, đến giờ ăn tối rồi, chúng ta ăn tối trước đã được4không?”

Xoay người một cái, quay về phòng bếp, lấy ra hai chiếc ly thủy tinh.

Đinh.

Khẽ chạm một cái giòn tan. Ánh nến, sườn bò, salad, rượu vang.

Camelia: “Cheers!”

Cemosse: “Cheers!”

Bình Luận (0)
Comment