Con Dâu Trời Phú

Chương 1301

Anh ta nở nụ cười nhạt: “Đừng đi vội, ngồi xuống đã.”

Nhiễm Dao không nhúc nhích. “Nghe lời, em cũng biết anh là kẻ điên mà.” “Nghiêm Phóng!” Nhiễm Dao trừng to hai mắt, hai má đỏ bừng. Cô tức giận, cũng sốt ruột. “Yên tâm, anh không làm gì đâu. Nói chuyện cũng không được ư? Tốt xấu gì chúng ta cũng là bạn bè cùng lớn lên với nhau.” Cô mím môi, hơi dao động. “Tuy có1thể em không còn thích thú gì, nhưng chỗ này của anh…” Anh ta vỗ vào ngực mình, “Vẫn luôn nhớ đến, không bao giờ quên.”

Nghiêm Phóng quá hiểu Nhiễm Dao, biết cô ăn mềm không ăn cứng.

Quả nhiên, cô bé lại ngồi xuống…

“Rốt cuộc anh muốn nói gì? Tôi vẫn còn có việc.” Biểu cảm lạnh lùng, nhưng giọng điệu đã dịu lại không ít.

“Lần này anh về nước thì không định đi tiếp nữa.”

“…Ò.”

“Nếu bây giờ em8đang độc thân, chúng ta…”

“Không phải!”

Nghiêm Phóng sửng sốt. “Tôi không độc thân.” Nhiễm Dạo nghiêm túc, không có ý như nói đùa. Vẻ mặt hắn lạnh lẽo, ánh mắt hung tác: “Lừa anh?” “A Phóng, anh tỉnh lại đi, chúng ta không thể đâu!” “Vì sao không thể?” Đột nhiên đứng dậy, hai tay chống lên bàn. Hắn ta ghé sát đến trước mặt cô, mỗi một chữ như được thốt ra từ kẽ răng. Nhiễm Dao ngửa2người về sau, muốn né tránh đi. Dường như đối phương đã sớm phát hiện được ý đồ của cô. Hắn ta nắm chặt cằm cô lại. Nhiễm Dao bực bội, đánh một cái lên tay hắn ta.

Bop!

Giòn tan.



Hai người sửng sốt. “Khi bé chơi đồ hàng, em vẫn luôn là cô dâu của anh, lớn rồi cũng như vậy.” Giọng điệu vô cùng chắc nịch. Nhiễm Dao khϊế͙p͙ sợ dáng vẻ của hắn ta, né tránh theo bản4năng.

Hít thở sâu: “Khi bé chỉ là đùa giỡn thôi, sao có thể xem là thật chứ?” “Nhưng anh lại xem là thật.”

“Trước đây, khi em và Tống Tử Văn quen nhau, anh từng nói hai người không hợp. Kết quả đúng như thế, vì sao em vẫn… không chịu nghe lời chứ?” “Nghiêm Phóng.” Nhiễm Dao nhìn chằm chằm hắn ta, “Cho dù tôi có chia tay với Tống Tử Văn thì cũng không có nghĩa là sẽ quen anh.”

“Hừ….” Hắn ta cười lạnh, liếc nhìn, “Anh mới là người thích hợp nhất với em.”

Nhiễm Dao nhếch khóe môi. Cô phát hiện ra, người này vốn chẳng hề chịu thông suốt.

“Dao Dao…”

Nhìn theo tiếng nói, Sở Kiêu đứng ở trước cửa quán cà phê. Anh ta thở hồng hộc, giống như chạy một đường đến đây. Nhiễm Dao thở phào, mỉm cười với anh ta.

Nghiêm Phóng đứng lên, xoay người, ngước mắt lên đầy lạnh lùng, nhìn thấy một câu trai mặc đồ thể thao đi đến.

Trẻ trung, đây là ấn ấn tượng đầu tiên. Ánh mắt bỗng dưng tối sầm. Sở Kiêu đã đứng bên cạnh Nhiễm Dao, ánh mắt lạnh lùng khẽ lướt nhìn Nghiêm Phóng từ đầu đến chân. Khi hai ánh mắt chạm nhau, lóe lên tia lửa.

“Chào anh, tôi là Sở Kiều, bạn trai của Dao Dao.” Nói xong, ôm cô vào lòng một cách rất tự nhiên.

“Nghiêm Phóng“. Kiệm lời như vàng.

Rời khỏi quán cà phê, Sở Kiêu mở cửa xe cho Nhiễm Dao, đợi sau khi cô ngồi vào ghế phụ xong, mới đích thân thắt dây an toàn cho cô.

“Cảm ơn.”



“Ngoan.” Xoa đỉnh đầu của cô, Sở Kiều đóng cửa, đi vòng qua bên kia, mở cửa lên xe.

Anh ta nhanh chóng khởi động máy, đạp ga lao vút đi. Nghiêm Phóng đứng trong quán cà phê, thông qua cửa sổ sát đất, nhìn trọn hết màn vừa nãy. Bỗng nhiên, nở một nụ cười lạnh. Tống Tử Văn còn thất bại nữa là, một tên nhóc thối hỉ mũi chưa sạch có thể làm nên tích sự gì?

***

Ngày 1 tháng Một năm mới bắt đầu. Đàm Hi phát bao lì xì cho tất cả nhân viên trong công ty, “Judy, đợi chút đã, đây là của cô.” Thư ký sửng sốt, sau đó vui mừng: “Cảm ơn Đàm Tổng!” “Không có gì. Đi gọi Hứa Tổng đi…”

Cốc cốc…

“Mời vào!”

Từ sau khi hưởng tuần trăng mật trở về, mặt mày Hứa Nhất Sơn lúc nào cũng tươi rói, tâm trạng phơi phới đến tận bây giờ, khuôn mặt lạnh lùng kia dường như cũng ấm áp hơn không ít, không còn đáng sợ như lúc trước nữa.

“Đàm Tổng tìm tôi?”

“Đây là kế hoạch thu mua doanh nghiệp của bên bộ phận ngân hàng đầu tư mang lên, anh xem trước đi…”

Bận rộn đến bữa trưa, cuối cùng cũng xem như đã xử lý xong mớ tài liệu tồn đọng, Đàm Hi vung tay, tất cả nhân viên được tan ca sớm hai tiếng.

Tin tức được truyền xuống tầng dưới, mọi người đồng loạt hoan hô. “Đàm Tổng, Bất động sản Hồng Vận gửi thiệp mời đến, phải xử lý như thế nào đây?” Judy đưa thϊế͙p͙ mời qua. Đàm Hi nhận lấy, hơi cau mày.

Bất động sản Hồng Vận?Sao cô không nhớ có hợp tác với công ty này nhỉ?

Bình Luận (0)
Comment