Con Dâu Trời Phú

Chương 1312

Chương 1312:


Hai ngày sau, đơn ly hôn đã ký được luật sư đem về, đặt tới trước mặt Trương Khải, hai bức cùng một nội dung.
“Luật sư Lâm, quả nhiên tôi không nhìn lầm người.

Thể này đi, anh cứ ở lại Hồng Vận này, vừa lúc phòng pháp chế đang thiếu người.”
“Vậy cung kính không bằng tuân mệnh, cảm ơn Trương Tổng.”
“Làm cho tốt, đừng phụ kỳ vọng của tôi với anh.”
“Vâng.”
Giữa tháng Hai, phiên tòa vụ án nghi ngờ Bàng Thiệu Đình có1liên quan tới thâm hụt công quỹ được mở ra.

Giờ phút này, Quỹ từ thiện giúp đỡ trẻ em nghèo Lục Châu đã sớm chỉ còn tồn tại trên danh nghĩa.
Những người quyên góp lập tức liên hợp với nhau, khởi xướng thanh thế to lớn bắt đầu hành động thảo phạt, yêu cầu công khai hoạt động tài chính lâu nay của quỹ từ thiện.

“Ai biết tiền của chúng tôi đã đi đâu chứ? Là chân chính chuyển tới tay các8em nhỏ hay bị đám người lòng dạ hiểm độc, không tim không phổi đó nhét vào túi riêng để kiếm lời?” “Nghiêm khắc mà nói, chúng tôi đều là người quyên góp, chẳng lẽ không có tư cách đòi hỏi một lời giải thích hợp lý à?” “Tiền ném xuống sông còn phát ra tiếng vang, tình huống bây giờ là sao? Tiền bạc chúng tôi quyên góp hằng năm, kết quả đi nuôi béo một đám sâu mọt à?”
“Dù sao tôi không2tin tiền của cả quỹ từ thiện chỉ bị một người ăn mất như thế!” “Đều có tội, bắt nhốt vào lồng heo hết đi!”
Quần chúng vô cùng kích động, thể tới rào rạt.

Bàng Thiệu Đình là người khởi xướng làm quỹ từ thiện nên tất nhiên phải đứng mũi chịu sào.

Dư luận này khiến cho người đã được phán là vô tội như Thời Nguyệt lại một lần nữa bị kéo xuống nước, còn có bà cụ Thời đã một đống4tuổi cũng bị dính họa.

Rất nhanh đã có người công bố tin tức về Thời gia ở trên mạng.
Bao gồm ảnh chụp ông cụ Thời, chức vụ đã từng giữ, còn có lý lịch cuộc đời của bà cụ Thời, cuối cùng là ảnh thẻ hội nghị của hai vợ chồng Thời Miễn và Vạn Giai.
Thời Nguyệt thì sớm đã bị cộng đồng mạng bởi hết ra từ trước rồi.
Chỉ có Thời Cảnh là chưa bị đưa ra ánh sáng.
Một hòn đá khiến cả hồ dậy sóng, cộng đồng mạng lập tức hóa thân thành bình phun nước, chỉ mong mỗi người góp một ngụm nước bọt là có thể dìm cả nhà họ Thời chết đuối.

“Khó trách có thể toàn thân mà lui, thì ra có chỗ dựa lớn, bí thư XX, ủy viên XX, đúng là con ông cháu cha rồi.”
“Một cục cứt chuột làm hỏng cả một nồi canh, cũng có thể canh vốn dĩ đã hỏng rồi ấy chứ?” “Có bối cảnh thì ghê gớm lắm sao? Bà đây còn có người sau lưng đây này.”
“Đây là sự dơ bẩn trong truyền thuyết của xã hội thượng lưu phải không nhỉ? Đúng là cay mắt thật.” “Đặc quyền giai cấp quả nhiên được đối xử khác hẳn, đám dân đen như chúng ta có hâm mộ cũng chẳng được đâu!”
Đồng thời liên lụy tới hai đề tài nhạy cảm là “mờ ám trong quỹ hội” và “con ông cháu cha” nên nghĩ cũng biết là sẽ tạo ra cơn sốt lớn như thế nào.
Hiện tại, Thời Nguyệt căn bản không dám ra khỏi nhà.
Công việc của Thời Miễn và Vạn Giai cũng bị ảnh hưởng, dựa theo cách nói của nhà nước: Tạm thời đình chỉ Xem xét.
Nhưng ai cũng hiểu, lần này chỉ sợ cả hai đều khó xoay người.

Trăm người ngàn ý, tốt xấu khó phân, sự tình đã không chỉ là vấn đề thâm hụt công quỹ mà còn dính dáng tới uy tín của nhà nước nữa.
Bên trên không thể nào ngồi yên không nhìn tới được.
Tạm thời đình chỉ chỉ là bước đầu tiên, kế tiếp càng phải đối mặt với nhiều sự thật tàn khốc hơn nữa.
Ông cụ Thời thường xuyên ngồi ngẩn người trên sofa, đôi tay chống lên ba toong, trước mặt đặt trà đã pha sẵn và bánh ngọt.
Cả đời ông quang minh lỗi lạc, đến lúc về già lại không giữ được thanh danh, thật sự là châm chọc lớn lao!
Trong thời gian này, Tổng Bạch tới không ít lần, lần nào tới cũng được Thời Miễn gọi vào trong thư phòng, cũng không biết nói chuyện gì, dù sao lúc rời đi, sắc mặt của anh ta đều luôn không tốt.

Sau đó, Tổng Thanh cũng tới, cô ngồi cùng Vạn Giai ở phòng khách một hồi rồi cũng cáo từ rời đi.

Những người chân chính có tiếng nói lại không ai tới cả, ví dụ như, ông cụ Tống, Tống Vũ, Tống Tử Văn… Thấy chết mà không cứu ư?
“Sai rồi.” Ông cụ Thời lắc đầu, vỗ về mu bàn tay cháu gái, ánh mắt bình thản và hiền lành, lập lòe sự cơ trí, “Nguyệt Nhi, cháu phải nhớ kỹ, càng vào những lúc như thế này thì càng phải vững vàng, tránh làm loạn trận tuyến đầu.”
Hai nhà Thời – Tống đồng tâm liền cành, hỗ trợ lẫn nhau, đến việc tin tưởng vào nhau còn không có thì cuối cùng chỉ có thể tứ cố vô thân.

Tầng 27 Thịnh Dụ, văn phòng Tổng tài.

Hứa Nhất Sơn đẩy cửa đi thẳng vào thân ảnh nhanh nhẹn như một cơn gió, đi qua nơi nào liền để lại sự lạnh lẽo ở nơi đó.
“Ngôi đi, Judy, mang một ly trà vào đây.” “Vâng.” Thư ký lùi ra ngoài, còn cẩn thận khép cửa lại.

Ánh mắt Đàm Hi nghiêm túc: “Tra được gì rồi?”
“Rõ ràng là có người cố ý bố trí hãm hại, có ý đồ kéo Thời gia xuống nước.

Mà bố trí này bắt đầu bày ra từ chỗ Bàng Thiệu Đình, trải qua đủ mọi tầng bền chặt, cuối cùng hình thành một cái lưới lớn, không chỉ muốn bắt lấy Thời gia mà còn có khả năng sẽ chĩa đầu mâu về phía Tống gia nữa.” “Khẩu vị cũng lớn thật!” Đàm Hi không nhịn được cười lạnh.

“Thế nên, đầu tiên tôi đã tiến hành sàng lọc trong đối thủ của hai nhà này…”
Đột nhiên, tiếng gõ cửa đánh gãy câu nói của Hứa Nhất Sơn, Đàm Hi: “Vào đi.”
Judy bưng một chén trà xanh vào, đặt xuống trước mặt Hứa Nhất Sơn, thu tay lại rồi đứng yên, “Đàm Tổng, dưới lầu có một vị họ Tổng muốn gặp cô.” Tống ư? Đàm Hi và Hứa Nhất Sơn liếc nhìn nhau, sau đó cô bình tĩnh mở miệng, “Mời anh ta lên đi.”

Rất nhanh, một người mặc vest tiến vào phòng, khí độ trầm ổn, thái độ bình tĩnh.
Đàm Hi tưởng là Tổng Bạch, không ngờ người tới lại là…
“Thị trưởng Tổng, mời ngồi.”
Tầm mắt của người đàn ông hơi dịch đi, nhìn Hứa Nhất Sơn vẫn đứng lù lù bất động tại chỗ, uy áp vô hình chậm rãi phóng ra.
Đàm Hi: “Nếu anh tới đây vì Thời gia thì tin tức mà anh ta biết còn nhiều hơn tôi.

Anh ta đang báo cáo dở.

Anh không ngại thì cứ ngồi đây nghe một chút, có lẽ sẽ hiểu ra được phần nào đấy?”
Ngụ ý, Hứa Nhất Sơn là người một nhà, không cần đề phòng.

Tống Tử Văn ngồi xuống.
Đàm Hi liền gật đầu với Hứa Nhất Sơn, “Tiếp tục đi.”
“Tôi đã từng tra qua về đối thủ chung của hai nhà, kẻ có lực phá hoại không nhiều lắm, một là Phùng gia, một là Nghiêm gia.”

Chương 1313:

757590-758886Sau khi Thời Miễn nghe xong thì không nhịn được cười lạnh, “Đây là tính toán mặc kệ rồi đúng không?” “Không phải mặc kệ, mà là không quản được.” Ông cụ Thời thở dài thườn thượt, “Đi thôi, về nhà rồi nói tiếp.” “Bên chỗ cô Lục hẳn cũng sắp có tin tức rồi.” Ông cụ Thời khựng lại, trước mắt xuất hiện gương mặt của Đàm Hi, đột nhiên nở một nụ cười: “Cô bé đó… bản lĩnh lớn thật!”


Là người có thể khiến Bàng Diên Chiểu phải đau đầu không thôi thì nhất định là người không đơn giản rồi.


Thời Miễn gật đầu: “Trí óc và thủ đoạn đều rất mạnh, gặp chuyện không loạn, là một người có tố chất tốt để làm chính trị, đáng tiếc, lại là con gái.” “Con gái thì sao chứ? Có đức có hạnh, có chỗ nào không tốt đâu?” Ông cụ Thời thở dài tiếc nuối, “A Cảnh nhà chúng ta đã chậm chân rồi, bị tên nhãi họ Lục kia đoạt được trước.” “Ba. Ba đang nói cái gì thế? Người ta đã kết hôn rồi, nói vậy không phải là đắc tội với người khác sao?” Thời Miễn dở khóc dở cười.Nhưng trong lòng lại không thể không thừa nhận, có thể cưới Đàm Hi đúng là có phúc. “Không hiểu tại sao, vừa thấy cô bé đó là ba lại không nhịn được nhớ tới A Tú. Ánh mắt quá giống, đều trong sáng, rạng ngời, cứng cỏi mà dũng cảm.”


Trong lòng Thời Miễn cũng thấy rất chua xót: “Ba, sẽ tìm được, cứ từ từ, nhất định sẽ tìm được em ấy…”


Buổi chiều, bên phía Đàm Hi có tin tức. Sổ sách kế toán quả thực tồn tại vấn đề trí mạng, cũng tra ra được cụ thể chuyện thay đổi đăng ký pháp nhân


sở công thương, ngày 21 tháng Một, pháp nhân Quỹ từ thiện giúp đỡ trẻ em nghèo Lục Châu đổi tên từ Bàng Thiệu Đình sang Thời Nguyệt.


Thời gian này vừa đúng ngày thứ năm sau khi Thời Nguyệt gửi đơn từ chức. Thử hỏi, một tổng giám đốc đã quyết định từ chức còn đồng ý trở thành pháp nhân của quỹ hội hay sao?


Kể từ đó liền hoàn toàn có lý do nghi ngờ hiệu lực của hiệp nghị thay đổi pháp nhân, tức là liệu Thời Nguyệt có thực sự tự nguyện hoàn thành lần thay đổi pháp nhân này trong trạng thái hoàn toàn biết rõ hay không?


Thư từ chức cũng trở thành chứng cứ quan trọng trình lên phía cảnh sát. Ngày 26 tháng Một, đã qua ba ngày sau khi bùng nổ sự kiện thiếu hụt, Bàng Thiệu Đình bị người của trung tâm điều tra tội phạm kinh tế dẫn đi hỏi chuyện.


Xét thấy Thời Nguyệt trình lên chứng cứ vô cùng đầy đủ, không thể khởi tố nên cũng được xử vô tội và phóng thích. Còn vận mệnh chờ đợi Bàng Thiệu Đình thế nào thì phải giao cho luật pháp Hoa Hạ quyết định rồi.

Bất động sản Hồng Vận cũng bị ảnh hưởng, cổ phiếu lập tức trượt giá ngay từ phiên giao dịch ngày hôm sau.


Trương Khải nhận nhiệm vụ lúc lâm nguy, tạm thay thế chức chủ tịch, tự mình tọa trấn. Ngày 30 tháng Một, tập đoàn Hồng Vận tuyên bố sắp tới sẽ bắt tay góp vốn với Thịnh Dụ, cùng nhau hoàn thành đợt khai phá thứ sáu của khu biệt thự Thanh Liên. Tin tức này vừa ra, cổ phiếu đang trượt giá lập tức được hồi sinh, nhanh chóng tăng lên.


“Đàm Tổng hợp tác vui vẻ.“.


Đàm Hi nhẹ nhàng nắm lại, vừa chạm liền buông: “Hợp tác vui vẻ.”


“Hy vọng chuyện của Thiệu Đình sẽ không ảnh hưởng gì tới hợp tác giữa đôi bên, làm ăn là làm ăn, nhân tình là nhân tình, cô nói có đúng không?”


Tìm từ cẩn thận, không thiếu ý thăm dò ở trong. Đàm Hi lại chẳng tiếp đòn, chỉ cười nói: “Người xưa có câu, tu thân, tề gia, trị quốc, bình thiên hạ. Trương Tổng cần phải noi gương mới được.” Nói xong, cũng chẳng thèm quan tâm đối phương có phản ứng thế nào, lập tức rời đi. Trương Khải sững ra tại chỗ, đột nhiên cắn răng, dường như vừa mới hạ quyết tâm gì đó.


Hợp tác thành công, sự tin tưởng của dân cổ phiếu tăng trở lại, trong đó có không ít người là vì tin cậy vào Thịnh Dụ. Bảy ngày liên tiếp, giá cổ phiếu tăng lên vùn vụt như ngồi trên lửa, không chỉ trở lại mặt bằng ban đầu mà còn tăng thêm gần năm phần trăm. Càng ngày càng có nhiều chứng cứ bất lợi hướng về phía Bàng Thiệu Đình, Trương Khải là chồng, tất nhiên cũng nằm trong phạm vi cần phải điều tra.


Kết quả chứng thực chuyện thâm hụt tiền của quỹ từ thiện không có liên quan gì tới anh ta. Trương Khải ngồi trên ghế trong văn phòng tổng tài của Bất động sản Hồng Vận thở phào một hơi nhẹ nhõm. Anh ta đã sớm nói qua rồi mà, đừng có làm quỹ từ thiện cái gì đó làm gì, mua danh chuộc tiếng không thích hợp với người làm ăn đâu.


Ngày hôm sau, luật sư của Trương Khải chuyển đơn ly hôn cho Bàng Thiệu Đình, đây chẳng khác nào cọng rơm cuối cùng đè chết con lạc đà. “Đem về nói cho anh ta biết, có chết tôi cũng không ký.” “Cô Trương, hà tất phải thể làm gì? Nếu không ký thì chỉ có thể khởi tố ly hôn, nhưng cô có chắc đây là kết quả mà cô muốn nhìn thấy không?”


“Tên tiểu nhân Trương Khải đó! Sao anh ta có thể tàn nhẫn tới mức này chứ?” Nói tới đây, giọng nói sắc bén của người phụ nữ có xen một chút nghẹn ngào.


Luật sư hơi dao động, nhưng cũng chỉ là chút xao động mà thôi, không thể chiến thắng lý trí được, anh ta vẫn biết rõ mục đích ngồi đây của bản thân và nhiệm vụ mình cần hoàn thành là gì.Cô quan tâm tới Thời gia.” Tống Tử Văn dùng câu trần thuật, nói toạc ra sự thật.


Đàm Hi không phủ nhận, chỉ yên lặng nhìn anh. “Có lẽ, chúng ta có thể hợp tác chăng? Tống gia có tài nguyên nhưng không tiện1hành động, nhưng cô thì khác.”


Nếu bên kia đã dám ra tay với Thời gia thì tất nhiên sẽ nhìn chằm chằm vào Tống gia rồi. Hiện giờ bị người quản chế, bị cản trở ở khắp mọi nơi, cho dù có lòng muốn8cứu cũng không có cách nào hành động được.


Sự tình xảy ra tới ngày hôm nay, bọn họ cũng chỉ dám để cho Tổng Bạch và Tống Thanh đi thăm. Đàm Hi nhếch môi lên, ung dung nói: “Anh ngược lại cũng biết làm2người tốt đấy, chỉ biết động miệng, lại muốn tôi đi làm binh sĩ xung phong à?”


Tống Tử Văn sửa sang lại cổ tay áo, không nhanh không chậm nói, “Chẳng phải là cô muốn cứu Thời gia sao?”


Đàm Hi hơi híp mắt, ba4phần quỷ quyệt, bảy phần sắc bén. “Tống gia có tài nguyên, cô có năng lực, nếu đã cùng chung mục tiêu thì sao không thể cùng cộng sinh cùng có lợi chứ?” “Có vẻ như anh đã nắm chắc về tôi rồi ấy nhỉ?” “Không nghiêm trọng như thế.” Người đàn ông cười nhạt, “Có điều quan tâm quá sẽ bị loạn, thế nên tôi mới có cơ hội thôi.”


Đàm Hi nghiến răng.


Trước giờ, Hứa Nhất Sơn chưa từng thấy sắc mặt của cô xấu như thể bao giờ, ánh mắt nhìn về phía Tống Tử Văn xuất hiện một sự sùng bái mà chính hắn cũng không phát hiện ra.


Đương nhiên, còn có bị ai nữa.


Dù sao thì con cọp mẹ cũng không phải dễ trêu vào như thế. Đàm Hi bình tĩnh lại, cẩn thận suy xét lời đề nghị mà Tống Tử Văn vừa đưa ra. Không thể không thừa nhận, đây là biện pháp hữu hiệu nhất tính tới thời điểm này. Mượn tài nguyên của Tống gia, cô ở giữa kết nối, tiến tới trợ giúp Thời gia giải thoát vòng vây. Nhưng sao nhìn cái vẻ mặt kia của Tổng Tử Văn lại muốn đánh thể chứ? Cứ như thể anh ta đã định liệu trước được rằng cô nhất định sẽ nhận lời vậy.


Đàm Hi dường như nhìn thấy bóng dáng của chính bản thân mình từ trên người anh ta, nhưng chẳng hề cảm thấy thân thiết chút nào, ngược lại còn thấy rất không dễ chịu. Đầu ngón tay khẽ động, thật sự rất muốn xé lớp da mặt bình tĩnh kia của anh ta, nhìn xem khuôn mặt ẩn chứa bên dưới rốt cuộc trông như thế nào.


“Được, tôi đồng ý hợp tác.” Tuy rằng Tống Tử Văn khiến cô cảm thấy rất khó chịu, nhưng vẫn không ngăn trở được cô đưa ra lựa chọn chính xác.


“Có điều, tôi có một điều kiện.“.


Nụ cười của người đàn ông hơi dừng lại, rất nhanh khôi phục như thường nhưng trong lòng lại bắt đầu run rẩy trước nụ cười tươi giống ác ma của Đàm Hi.

Dự cảm không ổn đột nhiên xuất hiện…


“Tôi không thích giọng điệu nói chuyện của anh, làm sao bây giờ nhỉ?” Đàm Hi tùy ý cầm một cây bút lên, thưởng thức nó, cười như không cười.


Cõi lòng Tống Tử Văn như chìm xuống, “Tôi có thể biết được nguyên nhân không?”


“Đương nhiên.” “Nguyện ý nghe kỹ.” Anh ta bày ra bộ dáng khiêm tốn lắng nghe. Đàm Hi nhún vai, “Thị trưởng Tổng chắc đã quen ngồi ở chỗ cao lâu lắm rồi nên đã quen cao giá. Nhưng tôi không phải cấp dưới của anh, chẳng cần thiết phải chấp nhận cái dáng vẻ cao cao tại thượng của anh, đúng không?”


Tống Tử Văn cười.


Tức nên cười. Có thể nói về sự “chán ghét” của mình đúng lý hợp tình như thế, ngoại trừ người phụ nữ trước mặt này ra chắc chẳng còn có người thứ hai. “Vậy cô muốn tôi phải làm sao?” Cười một cái, sau đó mặt mày người đàn ông lại lập tức khôi phục sự lãnh đạm. Đàm Hi: “Xin lỗi.”


Tầm mắt của Tống Tử Văn dừng trên người cô, đượm chút lạnh lẽo. “Ồ, không xin lỗi thì thôi, chuyện hợp tác cũng bỏ đi.”


Fuck!


Trong lòng Hứa Nhất Sơn như có một trăm con lừa đang ào ạt xông qua, còn có thao tác như thế này nữa sao? Đàm Tổng lợi hại của tôi!


Hai người giằng co trong lặng lẽ, ánh mắt giao nhau chẳng khác nào lưỡi kiếm sắc bén va chạm. Lúc này, người nắm đằng chuối lại thành Đàm Hi.


Sau một lúc lâu, Tống Tử Văn đứng lên, lùi về sau nửa bước, đứng yên, nhìn Đàm Hi một cái thật sâu rồi tiện đà cúi người xuống.


Một góc bốn mươi lăm độ, vô cùng tiêu chuẩn. “Nếu như tôi có chỗ nào không thỏa đáng thì xin được thứ lỗi.”


Giọng điệu bình tĩnh, hoàn toàn không nghe ra một chút không bằng lòng nào, thái độ bình thản như thể anh ta không hề cúi đầu khom lưng. Hứa Nhất Sơn ngơ ngẩn.


Hắn hoàn toàn không biết, thì ra một người cúi đầu chịu thua cũng có thể không kiêu ngạo, không siểm nịnh như thế.

Bình Luận (0)
Comment