Con Dâu Trời Phú

Chương 1328


Tuy Hàn Sóc đã cố gắng bình tĩnh nhưng vào thời khắc khi MC hô lên tên của cô, trái tim vẫn không
nhịn được mà đập nhanh thêm nửa nhịp.

Màn ảnh chiếu đến vị trí mà cô đang ngồi.1Hàn Sóc hít sâu rồi đứng lên.

David giang tay ra: “Chúc mừng, bảo bối.” Hàn Sóc đáp lại cái ôm của ông ta, hai tay hơi run rẩy, “Cảm ơn…” “Có cần tôi đi cùng cô lên sân khấu8nhận thưởng không?” Éc…
“Đừng lo, chỉ đùa tí thôi mà.” David lùi về sau nửa bước, chỉ lên đài, “Đi đi, kia mới là nơi mà em nên đứng.” Hàn Sóc nhấc làn váy, mỗi bước đi đều vô cùng2thận trọng, cứ như thể chậm rãi tới gần sân khấu.

Có những người có lẽ phấn đấu cả đời cũng không có cơ hội được lên đó, nhưng đêm nay cô lại được lên tới tận hai lần.
May mắn4ư?
Có.
Không chỉ như thế, còn có những gian khổ mà một mình cô đã phải nuốt xuống thời gian qua.
Hết thảy đều đã qua, giờ phút này hóa thành nụ cười động lòng người ở trên môi, xuyên thấu qua màn ảnh, hiện ra trước mặt toàn thể quần chúng.

MC cho cô một cái ôm chúc mừng, “Thân ái, cô tuyệt lắm, chúc mừng!”

“Cảm ơn.”
“Đây là vinh quang thuộc về cô.” Trao cho cô chiếc cúp Siver Bear, MC lại mỉm cười, “Lúc này, cô có gì muốn nói với mọi người không?”
Hàn Sóc không vội vã lên tiếng mà lùi về sau nửa bước, khom lưng cúi người một góc 90 độ.

Theo động tác cúi đầu của cô, một giọt nước mắt rơi xuống mặt đất, vốn chỉ là một chi tiết rất nhỏ, với khoảng cách giữa cô và khán giả trong thính phòng thì không dễ dàng bị nhìn thấy, nhưng không ngờ lại bị camera vừa lúc đảo qua ghi giữ lại, chiếu lên màn ảnh rộng.
Rành mạch, rõ ràng: cô đang khóc.

Khóc vô cùng ẩn nhẫn và quật cường.

Lại ngẩng đầu, trên môi đã là một nụ cười, Hàn Sóc đứng thẳng, tiếp nhận lấy micro từ tay MC.

Dưới ánh đèn tụ quang, người phụ nữ mặc lễ phục màu vàng kim giống hệt như nữ thần Mặt Trời từ trên trời giáng xuống, khoác lên người chiến giáp màu hoàng kim, cầm trong tay thần kích* vô hình, thần thánh và trang nghiêm.
*Kích: một loại vũ khí xưa.
Cô nói: “Đầu tiên, xin chân thành cảm ơn sự hậu ái của đoàn bình thẩm giành cho “Hoa sơn trà, cũng như sự tán thành với tôi.

Tiếp theo, phải cảm ơn đạo diễn David Nolan, sự ưu tú của ông ấy đã khiến tôi kiên định hơn trước lựa chọn của mình.

Ông ấy đã thúc đẩy tôi không ngừng tiến bộ, có thể nói, không có ông ấy thì sẽ chẳng có Chole đứng trước mặt mọi người ngày hôm nay…” Dưới sân khấu, David đã kích động tới mức đứng bật dậy, không ngừng quẳng những cái hôn gió về phía Hàn Sóc.
Ông ta còn phấn khích hơn cả lúc mình nhận được giải thưởng.

“He, baby! Em là tuyệt nhất!” Tức khắc, tiếng vỗ tay như sấm dậy.
Ngay cả Huy Hoành luôn bị Amy mắng là “tim lạnh phổi lạnh” cũng không khỏi rung động.
Là một thành viên của giới giải trí Hoa Hạ, anh ta cực kỳ rõ ràng những chuyện đã xảy ra với Hàn Sóc, lúc trẻ vô tri nên trở thành kẻ phạm tội, bị một tấm ảnh chụp làm cho thân bại danh liệt, sau khi mai danh ẩn tích 5 năm liền mang theo vòng hào quang của ảnh hậu quay về.
Bao nhiêu người đã nghĩ cô sẽ bị chôn vùi.

Bao nhiêu người cười nhạo “Hoa sơn trà”, gọi cô là “diễn viên sex”, “diễn viên cởi đồ“.


Càng có bao nhiêu người thờ ơ, lạnh nhạt, nắm lấy không bỏ, bôi nhọ ở sau lưng cô.
Nhưng mà, giờ những chuyện đó đã chẳng còn quan trọng nữa.

Giải thưởng Gấu Bạc đã chứng minh cho tài hoa và thực lực của mình, cũng đè ép hết những gồ ghề, lồi lõm.

Giờ phút này, Hàn Sóc đã đứng ở một vị trí khiến người ta phải nhìn lên… Ảnh hậu quốc tế: –
Huy Hoành chỉ có thể không ngừng vỗ tay mới biểu đạt được sự phấn khởi đang trào lên trong lòng anh ta lúc này.
Chu Dịch lạnh lùng nhìn anh ta một cái.
Vừa lúc, Huy Hoành ghé đầu sang: “Chu Tổng, nếu lúc đó chúng ta có thể nhanh chân ký với Chole thì danh tiếng của Thế Kỷ nhất định có thể mượn cơ hội này để lên một tầm cao mới.”
Trời ạ, đó chính là sự tán thành đầy uy quyền của một trong ba liên hoan phim lớn nhất thế giới đấy! Ánh mắt Chu Dịch lạnh lẽo, khóe môi nhấp lại tạo thành một độ cong sắc bén, cũng không biết có nghe vào tại câu nói kia không.
Huy Hoành thầm mắng bản thân lắm mồm, đây chẳng phải đang rải muối lên vết thương của Boss hay sao?
Lập tức rời ánh mắt, tiếp tục vỗ tay.

Ừm, về sau nên nói ít làm nhiều, làm con chim nhỏ là được rồi.

Thực ra, nếu anh ta lưu tâm một chút thì không khó phát hiện ra rằng từ đầu tới cuối, Chu Dịch không hề vỗ tay, bàn tay vẫn luôn siết chặt, ánh mắt như muốn ăn thịt người.
Nếu chỉ tiếc nuối vì bỏ lỡ nhân tài thì không cần tới mức mất phong độ như thế.
Phát biểu xong, Hàn Sóc lại một lần nữa khom lưng, ôm cúp Gấu Bạc đi xuống sân khấu.
Cùng thời gian, Đàm Hi và Nhiễm Dao đang dựa vào nhau xem phát sóng trực tiếp trên máy tính, hốc mắt Đàm Hi đỏ bừng, còn Nhiễm Dao thì trực tiếp giơ tay lau nước mắt trên mặt.
“A Sóc quá vất vả, hu hu… Đau lòng quá…”

Đàm Hi vỗ bả vai cô bạn: “Cũng may, khổ tận cam lai.” “Cậu nói xem, sau khi Liên hoan phim kết thúc, liệu cậu ấy có về nước không?”
“Cái này thì tớ không rõ ràng lắm.”
Nhiễm Dao nhệch miệng, cô vẫn cứ muốn khóc, làm sao đây?
Bởi vì lúc trước Lâm Gia Giai tung ra tin mình sẽ bước đi trên thảm đỏ liên hoan phim Berlin, còn mặc “lễ phục giá trên trời”, hơn nữa nhờ có thanh thế do công ty quản lý truyền ra nên khiến cho không ít người chú
Làm một Tiểu Hoa Đán mới sinh ra, Lâm Gia Giai cũng có một lực lượng fan nhất định.

Thế nên, độ hot nhanh chóng lan ra.

Lúc đầu, tiêu điểm chú ý của cư dân mạng đều đặt hết lên người cô ta.

Nhưng sau màn mở đầu đầy kinh diễm của Dạ Cô Tinh, An Diệu cũng tham gia cùng mẹ mình thì hướng gió lập tức thay đổi.
“Dạ nữ thần của tôi đẹp quá! Bao nhiêu năm rồi mà chẳng thay đổi một chút nào.”
“Đây là phong thái của ảnh hậu quốc tế, mười năm vẫn chẳng có gì thay đổi, trăm năm cũng thế thôi.” “Hôm nay Diệu của em ngoan quá, đi theo bên cạnh mommy, y như một cậu con trai biết nghe lời ấy!” “Không có quần tụt và mũ lưỡi trai, một thân đồ Tây quá mê người, thả tim-”
Khu bình luận gần như đã bị “Dạ Cô Tinh” và “An Diệu” độc chiếm, còn “Lâm Gia Giai” thì không biết đã sớm bị đẩy tới xó xỉnh nào rồi.

Bình Luận (0)
Comment