Con Dâu Trời Phú

Chương 1332


Ở Manhattan hai ngày, ngày 8 tháng Tư, Hàn Sóc và con trai về nước, đi cùng là người đại diện của cô.
Vốn dĩ Khương Mỹ Linh cũng muốn về cùng nhưng tự nhiên Hàn Quốc Đống lại nảy lòng tham, muốn đi với bà tới Las Vegas, theo lời là “nghỉ phép” nhưng thực ra là thiếu một người bạn đi dự tiệc.
“A Sóc, công ty yêu cầu em trong1vòng ba ngày phải tới thủ đô để ký hợp đồng.” Triệu Thu cầm điện thoại đi từ ngoài ban công vào, ánh mắt áy náy.

“Chẳng phải đã ký rồi hay sao?”
“Còn có thêm điều khoản phụ nữa.”
Cứ thế, chuyến bay từ NewYork về Hồng Kông chuyển thành bay thẳng tới thủ đô.
“Mommy, chúng ta không về nhà ạ?” A Thận ngồi ổn định, còn không quên nhắc nhở Hàn8Sóc thắt đai an toàn.
“Chờ xong việc thì chúng ta sẽ về, được không?” “Vâng.” Giữa trưa hôm sau, máy bay hạ cánh xuống sân bay quốc tế ở thủ đô.

Hàn Sóc bế con trai lên định ra ngoài thì bị Triệu Thu gọi lại, “Em định cứ thế mà đi ra ngoài à?”
“Có vấn đề gì hay sao ạ?” “Tự giác của Ảnh Hậu đâu rồi hả?” Hàn Sóc2à một tiếng, A Thận đã nhận lấy mũ và khẩu trang từ trong tay Triệu Thu, giúp cô mang lên.
Nhìn người ta làm mẹ như thế, Triệu Thu không khỏi ghen tị.

Cậu bé này không chỉ hiểu chuyện mà còn tri kỷ, ấm áp như một vầng mặt trời nhỏ vậy.

Đây đâu phải là nuôi con, rõ ràng là nuôi tình nhân nhỏ đấy chứ! Triệu Thu đẩy hành4lý đi ở phía trước, Hàn Sóc bế con trai theo sát đằng sau.

Vừa ra tới phòng chờ bên ngoài thì bị một đống âm thanh ồn ào thu hút, thuận thể nhìn theo, chỉ thấy một đống người đang đứng chắn kín lối ra, dường như đang muốn chặn đường ai đó.
Tay cầm micro, vai khiêng máy quay, rõ ràng là paparazzi.

Sắc mặt Triệu Thu khẽ biến đổi, đầu tiên là dùng thân thể mình chắn trước mẹ con Hàn Sóc, sau đó rảo bước nhanh hơn để ra ngoài.
“Chị Thu, đám phóng viên này…” Không phải tới để chờ cô đấy chứ? Hàn Sóc nuốt nước bọt.

“Tạm thời chưa rõ lắm, cứ tránh đi là tốt nhất.”
“… Vâng.”
****
A Thận đến thủ đô, người vui vẻ nhất chính là cô bé Ngộ Hạ.

“Thật không ạ?” Quên luôn cả uống sữa chua, mắt nhìn Đàm Hi đầy mong chờ, bên trong như có ngôi sao sáng lấp lánh, “Vậy khi nào cục cưng có thể gặp anh A Thận ạ?” A Lưu cũng dừng tay, ngẩng cái đầu quả dưa nhỏ lên, ánh mắt lộ vẻ chờ đợi.
Lục Chinh thấy cả con trai và con gái đều có phản ứng giống nhau thì khá là kinh ngạc, thầm nghĩ: “Anh A Thận” kia rốt cuộc là thần thánh phương nào vậy?
Đàm Hi thì đã quá quen với việc này rồi, “Giữa trưa mai.”
“Hay quá!” Ngộ Hạ vỗ tay.

A Lưu cũng nở một nụ cười hiếm hoi.

Đàm Hi hỏi Lục Chinh: “Anh có đi không?”
“… Đi.”
Thật muốn nhìn xem thằng nhãi kia từ đầu chui ra, có phải thật sự khiến người ta thích như thế không.


Sáng sớm, trời bên ngoài còn tờ mờ sáng.

Đàm Thủy Tâm đã lớn tuổi nên cũng ngủ ít đi hẳn, tuy rằng mắt vẫn nhắm nhưng thực ra đã tỉnh từ lâu rồi.

Ước chừng mười lăm phút sau, có âm thanh sột soạt vang lên.

Lục Giác Dân: “Đánh thức bà rồi à?“.
Đồng hồ sinh học của ông cụ Lục rất chuẩn, ngày nào cũng phải dậy đi tập thể dục buổi sáng.
Bà cụ Lục cũng dậy luôn.

Bà vẫn nhớ rõ hôm qua đã đồng ý với hai đứa trẻ là sẽ làm tiểu long bao nước rồi.

Lúc đi ngang qua cửa phòng của Ngộ Hạ, bà cụ lại chợt nghe thấy tiếng động.

Đàm Thủy Tấm dừng bước, vặn cửa ra.


Chỉ thấy trên giường không có người, cửa tủ quần áo đang được mở ra.

“Cháu chào cụ, chúc cụ buổi sáng tốt lành…”Ngộ Hạ thò đầu ra từ phía sau, nở một nụ cười tươi sáng.

“Bé ngoan, cháu đang làm gì thế? Còn không mặc quần áo…” Nói xong bèn vội vàng cầm cái áo khoác nhỏ ở trên giường trùm lên người cho cô bé.

“Cái áo lông này có đẹp hay không ạ?” Ánh mắt dò hỏi, vẻ mặt nghiêm túc.
Bà cụ Lục gật đầu: “Đẹp.”
“Cái này thì sao ạ?”
“Cũng đẹp.”
“Vậy cái này…”
“Đẹp, đẹp, cái nào cũng đẹp hết!”
Ngộ Hạ:“…”

Bình Luận (0)
Comment