Con Dâu Trời Phú

Chương 1357


“Đang bận hả?” Tống Bạch nghe giọng điệu của hắn thì không khỏi nhướng mày.

Chu Dịch: “Ờ.”
“Bận gì thế?” Cười khẽ một tiếng, “Xem vợ với con.”
Còn bốn mươi giây nữa sẽ kết thúc chương trình quảng cáo,1Chu Dịch vội vàng: “Thôi thôi… nếu cậu không có việc gì thì tôi cúp máy đây.” Tống Bạch: “Ra ngoài uống rượu đê.” Chu Dịch: “Không đi.” Không do dự một chút nào, từ chối vừa dứt khoát8vừa nhanh nhẹn.

“… Có còn là anh em không thế?” Chu Dịch hơi khó xử, đột nhiên đầu óc sáng lên: “Hay là, cậu mang rượu lên công ty tôi đi?” Hai mươi phút sau, Tống Bạch xách2theo một thùng bia xuất hiện trên tầng đỉnh của Thế Kỷ.

Còn chưa vào cửa đã nghe thấy bên trong có tiếng cười truyền ra, “Ôi, Tam Nhi tới rồi, mau lại đây, lại đây!” Tống Bạch đặt4bia xuống, vỗ tay phủi bụi rồi đi ra sau bàn công tác đứng nhìn.

Chu Dịch đẩy notebook về phía anh ta như hiện vật báu: “Cậu nhìn đi, con trai tôi đấy.”
“Đẹp trai không?”
“…” Mẹ nó!
Trong video đang chiếu đến phân đoạn đi tìm nguyên liệu nấu ăn, không biết A Thận làm sao mà lại bỏ rơi Khốc Phong và Kitty, quay đầu đi thẳng.


Trên đường, chú quay phim dò hỏi: “Tại sao cháu không đợi các bạn?” Tiểu nam thần nhíu mày, nói bốn chữ: “Con gái phiền lắm.”
Hình ảnh dừng lại, màu sắc rực rỡ rút đi, cuối cùng chỉ còn lại hai màu đen và trắng, nhạc vang lên, còn gán cho cậu bé một cái kính râm và điếu thuốc lá, còn có cả dây xích bằng vàng, một giây liền biến thành “đại ca xã hội đen“.
Comment…
A ha ha ha… Không phải nên mặc vest, thắt cà vạt, biến thành tổng tài bá đạo hay sao? Nhiều năm về sau, khi Kitty trở thành bạn gái của tiểu nam thần: Có còn nhớ khi xưa, trong thành phố núi đầy ánh nắng mặt trời, anh từng rất ghét em, còn nói em phiền toái! Không ship thuyền này.
Rõ ràng tiểu nam thần là của tôi.
Bế A Thận thuần khiết của tôi chạy đi.
Tống Bạch không nhịn được bật cười thành tiếng, vỗ bả vai Chu Dịch, “Con trai cậu…” Chu Dịch ngước mắt lên nhìn.

Ánh mắt lạnh căm căm giống như nếu Tống Bạch dám nói một câu không thuận tai, hắn sẽ lập tức hóa thành chó điên mà xông lên cắn chết người luôn.

Không có cách nào khác, Tống Bạch đành phải đổi giọng, “Quá ngầu.”
Con trai cậu… quá ngầu.

Chu Dịch cười đầy kiêu ngạo: “Cái đó là đương nhiên rồi! Không thấy là con của ai à!” “…” Thật muốn giết chết thằng này, phải làm sao đây?
Kết quả, rõ ràng một đêm tụ tập uống bia của hai người bạn tốt lại trở thành Tống Bạch vừa ngồi uống bia và nghe Chu Dịch tâng bốc vợ hắn, con hắn cừ khôi như thế nào, nghe không không được, con mẹ nó còn phải phụ họa hai ba câu mới xong.
Ví dụ như…
“Con trai tôi mang được nhiều nguyên liệu nấu ăn về nhất, có cá có thịt, có giỏi không?”
“…” Tống Bạch không muốn nói chuyện với kẻ ngốc nên chỉ lo uống bia một mình.
Đột nhiên cổ tay bị giữ chặt, anh ta khựng lại, ánh mắt lướt từ vị trí bị túm lên trên, cuối cùng bắt gặp ánh mắt tràn đầy vẻ không hài lòng của Chu Dịch.
“Đang hỏi cậu đấy, sao không trả lời tôi hả?” Hắn còn hỏi một cách đúng tình hợp lý.

Tổng Bạch tức cười, “Trả lời cái gì?” “Cậu phải nói là: Đúng thế: Vô cùng giỏi!” Nói xong còn bày ra vẻ mặt tràn đầy “mê say“.

“…”Mất não cũng không đủ để hình dung tên đàn ông đang phát điên phát rồ này.

Ừ, đúng là điên rồi.
“Tam Nhi, cậu nói đi!” “…” Con mẹ nó vẫn còn chưa xong cơ đấy.

“Khen con trai tôi một câu khó thế cơ à?” Ánh mắt Chu Dịch lộ vẻ u oán.

Thôi thôi, theo hắn vậy.
Tống Bạch nở một nụ cười tươi rói, “Con trai cậu giỏi nhất! Thật sự rất giỏi! Siêu cấp giỏi! Có cần tôi vỗ tay khen nữa không?” “Ừ, cậu vỗ tay đi.”
Lại ví dụ như…
“Tam Nhi, tôi nói cho cậu biết nhé, A Sóc nhà tôi khôn lắm! Cô ấy không biết nấu cơm nên liền đưa nguyên liệu nấu ăn cho nhà người khác, sau đó có thể sang ăn ké rồi! Sao hả, thông minh đúng không?” “Thông minh.” Tống Bạch rất muốn nói, chỉ cần là người hơi có đầu óc một chút thôi cũng sẽ làm như vậy mà?
“Không ngờ, sau 6 năm, khả năng nấu ăn của cô ấy vẫn cứ tệ như xưa, ha ha ha ha…” Chu Dịch ngửa đầu, tu ừng ực hai hơi, cười vô cùng vui vẻ, đến mức nước mắt cũng phải trào ra.
Còn không quên hỏi Tống Bạch: “Cậu thấy có buồn cười không cơ chứ?”
Tống Bạch rút cốc bia trong tay hắn ra, ánh mắt nghiêm túc, “Không buồn cười.” Cuối tiết mục, năm tổ mẹ con rửa mặt xong, người thì kể chuyện cổ tích, người thì kể chuyện cười, có đôi mẹ con cùng nhau hát, chỉ có mẹ còn Hàn Sóc là kỳ dị nhất.
Comment đã bắn tới phát điên, ùn ùn không dứt.

“Nghiện Hậu” quả nhiên không phải đặt cho vui, quả nhiên danh bất hư truyền.
Người chơi Nông dược đỉnh cấp.


Cuối cùng tiểu nam thần đã xử lý luôn Đát Kỷ rồi ư?
Đau lòng một giây cho Lỗ Ban.
Đôi mẹ con nhà này như dạo chơi trong chiến trường.

Nghiện Hậu bảo con trai báo thù cho mình, hơn nữa nhìn thì thấy không phải là một hai lần gì, thế nên, kỹ thuật của bà mẹ còn kém hơn cả con mình cơ à? Cái này đủ làm người ta cười 500 năm mất thôi.
Xin cho tổ đội với.

Chị Nghiện Hậu ơi, để em tới bảo vệ chị.
“… Ngày mai mommy và các bảo bối sẽ gặp phải những chuyện gì đây? Xin hẹn gặp lại vào chương trình lần sau.”
Sau khi kết thúc lời tự thuật, ca khúc chủ đề lại vang lên, báo hiệu chương trình đã kết thúc.
Tống Bạch đá đồng lon bia đã trống không sang một bên, không nhịn được chắt lưỡi một cái.
Mặt Chu Dịch khẽ nhúc nhích: “Có gì thì nói thẳng ra.”
“Rất rõ ràng, người phụ nữ của cậu không xứng chức.”

Bình Luận (0)
Comment