Con Dâu Trời Phú

Chương 1396


Nhiễm Dao mơ hồ nghe thấy có tiếng gió truyền đến từ đầu bên kia, “Anh đang đi đường à?”
“Anh vừa ra khỏi tòa thị chính.”
“Muốn vậy à?”
“Hết cách mà.” Đầu bên kia thở dài, “Nhà cao vạn trượng cũng phải xây từ mặt đất đi lên, cứ từ từ thôi.” Nhiễm Dao cũng không oán thán gì cả.

Cô biết tham vọng của Sở Kiêu, cũng hiểu nghị lực của anh mạnh mẽ thế nào.
“Mai là thứ bảy rồi, anh cũng được nghỉ, cùng đi ăn nhé?”
Đầu bên kia cười khẽ, “Sao, nhớ anh rồi à?”
“Còn lâu nhé! Biết ngay là anh chỉ giỏi dát vàng lên mặt thôi!” “Đúng đúng đúng, em nói không có thì không có, dù sao anh cũng biết chắc chắn là nhớ thật rồi.”
“Vậy ngày mai…”
“Chín giờ sáng mai anh đến đón em, em muốn ăn gì?” Cho dù ra ngoài đi ăn, hay là cùng đi chơi, đều là do Sở Kiêu sắp xếp, trời sinh ra từ trong xương cốt đã mạnh mẽ như vậy.

ở bên nhau nửa năm, Nhiễm Dao đã sớm quen thuộc với thói quen của anh, và cứ thuận theo đó.

“Đồ Thái đi.”

“Được, vậy em đi ngủ sớm đi.” Nhiễm Dao khẽ vắng một tiếng, mềm mại êm ái, “Anh cũng vậy, chúc ngủ ngon.”
“Chúc em ngủ ngon.” Sở Kiều tắt máy, nhét điện thoại vào túi quần, vừa ngẩng đầu lên, bỗng khựng lại: “Thị trưởng Tống?” “Tiểu Sở” Người đàn ông hơi gật đầu, dưới màn đêm không nhìn rõ được biểu cảm.

“Chú vừa mới tan ca ạ?” Nói không kinh ngạc là giả, dù sao thì một người đã đến được vị trí như Tống Tử Văn ngày hôm nay, hoàn toàn có thể không cần liều mạng đến thế.
Ví dụ như, một con thuyền bình ổn tiến về phía trước, hoàn toàn không cần người cầm đầu đích thân chèo lái.
Tống Tử Văn coi như không nhìn thấy sự kinh ngạc trên mặt anh ta, cũng không nhân cơ hội đó khoe khoang gì mà chỉ bình tĩnh nói: “Không phải cậu cũng bây giờ mới về sao?”
Sở Kiều có chút ngại ngùng gãi đầu, có chút ngây ngô khi giao thiệp với giới chính trị, nhưng đôi mắt anh ta vừa đen lại vừa sáng.

“Phục vụ nhân dân là chuyện nên làm…”
Suy cho cùng anh ta vẫn còn trẻ, không hề che giấu tinh thần tiến về phía trước của mình, trên một mức độ nào đó cũng là tham vọng không hề che giấu.
Tống Tử Văn khẽ cười, vỗ vai anh ta, giống như một bậc trưởng bối hiền từ hòa nhã: “Thanh niên ấy mà, cứ làm cho tốt, tiền đồ còn rộng mở.”
“Cảm ơn lãnh đạo!”
Xe của hai người đỗ ở bãi để xe, chẳng trách lại chạm mặt nhau.
Tống Tử Văn đi trước ngồi lên xe, rồi khởi động xe.

Sở Kiều đã nổ máy lần, nhưng cả ba lần đều tắt ngóm.

Chiếc xe bên cạnh hạ cửa kính xe xuống, lộ ra gương mặt nghiêm túc của Tống Tử Văn: “Có chuyện gì vậy?”
“..

Hết xăng rồi.” “Lên đây đi, tôi đưa cậu đi.” Sở Kiều kinh ngạc, “Sao… sao thế được?! Cháu gọi xe là được rồi.” “Đã giờ này rồi, còn đang ở cửa tòa thị chính, không dễ bắt xe đâu.” Đã nói đến mức này rồi, nếu Sở Kiều vẫn còn từ chối nữa thì không biết điều quá.

Sở Kiều cảm ơn, khóa cửa xe lại, rồi khom người ngồi vào ghế lái phụ chiếc xe của Tống Tử Văn.
“Làm phiền chú quá.”
“Nhân tiện thôi mà.”
Tống Tử Văn rõ ràng không phải là người nhiều lời, lại cộng thêm uy lực của người lăn lộn chốn quan trường vô tình phát tán ra, bất cứ lúc nào cũng nhắc nhở Sở Kiều phải giữ khoảng cách.
Bởi vậy, anh ta cũng không dám tùy tiện lên tiếng.


Chỉ sợ để lại trong mắt đối phương ấn tượng là người không đủ chín chắn.

Bỗng nhiên, điện thoại rung lên, có tin nhắn wechat.

Là Nhiễm Dao.
“Bạn gái à?” Tống Tử Văn đột nhiên lên tiếng hỏi.

Bàn tay đang gõ chữ của Sở Kiều hơi ngưng lại, thở phù một cái, ánh mắt trở nên dịu dàng hơn: “Vâng.”
“Chính là cô gái trước đây tôi từng gặp ở bữa tiệc?” Sở Kiêu nhớ lại lúc đó anh ta đã uống say rồi, kết quả bị ba đưa về nhà, để Nhiễm Dao ở lại một thân một
mình ở đó, nên cười gượng đáp: “Chú… trí nhớ tốt thật.” Ánh mắt Tống Tử Văn hơi tối đi.
“Lần trước để chú Tổng chê cười, đúng là ngại quá.”
“Thanh niên, bình thường thôi.”
Đầu bên kia không biết gửi tin nhắn gì.

Sở Kiều cố làm ra vẻ nghiêm túc nhưng cũng không kìm được nữa,
cánh môi nhếch lên, cho dù đang chìm trong bóng tối, nhưng cũng chói chang đến nhức mắt.
Tống Tử Văn không khỏi siết chặt vô lăng, gân xanh trên mu bàn tay nổi đầy lên.
“Đến nơi rồi, là ở đây.”
Tống Tử Văn dừng xe bên đường.


Sở Kiêu đẩy cửa xe bước xuống, sau khi đứng vững, hơi khom người lại: “Làm phiền chú quá, tạm biệt chú.”
“… Đừng khách sáo.”
“Đến cửa nhà rồi, hay là chú vào nhà cháu ngồi chơi một lát đi? Ba cháu mà được gặp chú, chắc chắn là sẽ rất vui.”
“Muộn quá rồi, không tiện làm phiền”
Nói xong, dứt khoát quay đầu lại,1lái xe rời đi.
Sở Kiêu nhìn theo chiếc xe đi xa, lắc đầu, cũng không hề có sự ngại ngùng vì bị từ chối.

Mà cứ cảm thấy con người Tống Tử Văn… Nói thế nào nhỉ?
Ngoại hình nho nhã lễ độ, bên trong lại là kẻ cáo già giảo hoạt.

Giống như một bí mật, không nhìn rõ được, cũng không sờ thấu được.
Thời gian đầu sau khi về nước, khi nghe ba và8chị Cả nhắc đến vị chính khách mới của giới chính trị này, Sở Kiêu không mấy để tâm, đặc biệt là những lời khen ngợi Tống Tử Văn lợi hại thế nào, anh ta chỉ coi như gió thổi bên tai.
Nghe xong rồi thôi.

Bình Luận (0)
Comment