Con Dâu Trời Phú

Chương 154


Bầu trời cao và xanh, trong vắt không một gợn mây.


Hai cô gái được sắp xếp gặp nhau ở một quán trà.


Ân Hoán dẫn vợ mình tới trước, Đàm Hi tới ngay sau đó.


Bốn mắt nhìn nhau, Đàm Hi vừa liếc mắt đã nhận được người, mà Sầm Uất Nhiên cũng y như thế.


“Không khéo không thành sách.”
“Đúng là có duyên phận.”
Hai người đã từng gặp nhau thoáng qua trước cửa quán lẩu Dư Béo rồi.


Nhìn hai người thân thuộc với nhau như thế, Ân Hoán cũng đần cả mặt luôn.


“Đi vào rồi hãy nói chứ?”
“Mời.”
Trong lúc Ân Hoán mơ màng sắp ngủ quên, ngáp không biết đến bao nhiêu lần thì cửa phòng liền mở ra, hai cô gái sóng bước đi ra.


Một người mặt mũi tươi cười, một người thì vẻ mặt sáng rỡ.


“Uất Nhiên, rất vui khi được biết chị.”
“Chị cũng thế, Hi Hi.”
Hai tay bắt lấy nhau, trăm miệng một lời, “Hợp tác vui vẻ.”
Nhìn theo bóng dáng Đàm Hi rời đi, Ân Hoán lại bắt đầu nhảy nhót.


“Vợ ơi, vợ à, hai người nói chuyện gì thế?”
“Hỏi lắm thế làm gì? Mau đi tính tiền đi.”
Cười khì khì hai tiếng rồi chạy đi tính tiền, trong bụng lại tính toán sẽ tranh thủ thời gian đi chơi thêm chút nữa, gần đây hắn có vẻ rất hên.


Có ai chê tiền nhiều đâu chứ.


Trả tiền xong, hai người rời đi, Ân Hoán duỗi tay ôm cô, cười vừa lưu manh vừa vô lại, Sầm Uất Nhiên không nhịn nổi, đẩy hắn ra liên tục.


Nhưng chẳng bao lâu hắn lại dán sát vào, lặp đi lặp lại mấy lần, cô cũng chẳng thèm tranh cãi nữa, mặc kệ hắn luôn.


“Vợ ơi, em muốn ăn gì?”
“Canh sườn dê hầm đi.”
“Được, ở gần đây có một quán ăn cũng được lắm.”
Trong lúc chờ món ăn được đưa lên, Ân Hoán rót trà đưa cho cô, “Vợ, em uống nước đi, xem có giống trà diều hâu của ông Lưu đầu thôn mình không?”
Sầm Uất Nhiên nhấp một ngụm, “Anh nói làm em thấy cũng giống giống đấy.”
“Vậy uống thêm một chút đi.” Ân Hoán xoa tay, đột nhiên lại hỏi, “Em và Đàm Hi đã từng gặp nhau trước đây rồi à?”
“Rồi.

Lần trước hội bạn học của em hẹn nhau ở một quán lẩu, lúc em đi vào đã không may va phải cô ấy.”
“Thế thôi á?”
“Nếu không anh còn muốn thế nào nữa?” Sầm Uất Nhiên trừng mắt với hắn.


“Sao anh thấy hai người bọn em cứ như bạn cũ từ mấy chục năm trước gặp lại nhau ấy…”
Trong mắt Ân Hoán, vợ hắn là một con thỏ trắng vừa ngây thơ vừa đơn thuần, so với loại hổ cái như Đàm Hi thì chỉ có thể bị cô ta nuốt chửng, hắn thấy hơi không yên tâm.


Lúc chờ ở bên ngoài, hắn đã chuẩn bị sẵn sàng tư thế đạp cửa xông vào, cũng diễn luyện ở trong đầu vô số lần chuyện đá như thế nào, đâm như thế nào, một khi nghe thấy động tĩnh là hắn sẽ xông vào ngay.


Vợ mình chẳng lẽ mình không được che chở à?
Một bát sườn hầm lớn được đưa lên, hai người đều thích ăn cay cho nên chọn loại có ớt.



Ân Hoán cầm đũa vội vàng định ăn, bị vợ trừng mắt một cái liền ngượng ngùng rụt tay về, đổ trà nóng vào bát để tráng, cũng rửa qua đôi đũa một lần, sau đó mới bắt đầu ăn.


“Để ý lắm thế! Trước kia trong thôn chúng ta cũng có một quán ăn, toàn dùng đũa sử dụng một lần, lúc bẻ ra còn đầy vụn gỗ rơi lả tả, cũng đâu thấy em bắt bẻ như thế đâu chứ.”
Sầm Uất Nhiên hừ một tiếng, “Đây là thủ đô, sao có thể so với cái thôn nhỏ đó của chúng ta được chứ? Hơn nữa, lúc đó em có muốn để ý cũng đâu có điều kiện đó đâu? Giờ có năng lực để tâm tới nó rồi, tại sao vẫn cứ phải ôm cái thói quen cũ chứ? Mọi người đều luôn hướng về nơi cao mà đi, thói quen sống cũng theo đó mà thay đổi.

Chẳng phải chỉ bảo anh chú ý vệ sinh một tí, trước khi ăn cơm thì tráng qua bát đũa thôi sao, sao anh lại nói nhiều thế chứ hả? Em hố anh hay hại anh sao?”
Ân Hoán bĩu môi, hắn biết vợ nói đúng, nhưng thật sự không yêu nổi cái vẻ mặt ghét bỏ kia của cô.

Như thể một ngày nào đó trong tương lai, hắn cũng sẽ bị đào thải như thế…
Trước kia, mẹ hắn từng nói, đàn bà thì không nên đọc quá nhiều sách, đọc rồi thì tầm nhìn cũng sẽ lớn lên, ai còn muốn ở lại nông thôn với hắn nữa chứ? Họ đều sẽ tới thành phố lớn tìm những gã mặt trắng nhiều tiền.


Lúc đầu hắn nghe rất chối tai, dù sao thì cô nàng Sầm Uất Nhiên này bị hắn thu phục đến vô cùng ngoan ngoãn, vô cùng dễ bảo!
Sau đó, cô lên thủ đô học đại học, lúc đầu còn mỗi ngày gọi một cuộc điện thoại, sau đó vào cái Hội Sinh Viên gì đó, rồi xã đoàn, mười ngày nửa tháng cũng chẳng thèm để ý tới hắn.


Lúc này Ân Hoán mới cảm nhận được nguy cơ, lại nhớ lại lời mẹ từng nói, hắn lập tức nhét đồ vào trong ba lô rồi mua vé tàu đi tìm cô.


Tối hôm đó, bọn họ ở nhà nghỉ lăn lộn suốt một đêm, suýt chút nữa Ân Hoán bị cô kẹp chết, nhưng mà cô cũng chẳng khá hơn là bao, bị đau nên gào khóc thảm thiết, còn bị khách ở phòng bên chửi cho một trận.


Dù sao, cuối cùng thì hai người lại dính lấy nhau như cũ.


“… Tráng một cái bát thì khó khăn gì đâu cơ chứ? Nhìn cái bộ dạng lười biếng của anh đi!”
“Vâng vâng vâng… Nghe chị, em nghe chị hết.”
Lúc này, Sầm Uất Nhiên mới tỏ vẻ vừa lòng, gắp một miếng sườn hầm bỏ vào bát hắn.


“Vợ này, em cảm thấy chuyện cược cổ phiếu này có tin được không?”
“Cũng được.”
“Hôm qua em còn nói quá mạo hiểm cơ mà.”
“Cầu phú quý trong nguy hiểm, chẳng phải chính anh đã dạy em thế sao?”
“Ờ…”
“Nói thật, biện pháp này quả thực không tệ đâu, hôm qua em đã lên mạng tìm hiểu rồi, cũng đi hỏi người khác, trước mắt vẫn chưa bị Luật pháp quy định nên tạm thời sẽ không có vấn đề gì.”
“Thế sau này thì sao?”
“Loại làm ăn này có thể kiếm tiền ngày nào hay ngày đó, còn muốn về sau thế nào nữa chứ? Nhân lúc nhà nước chưa chú ý, chính sách pháp luật còn chưa ban hành, có thể kiếm bao nhiêu thì cứ kiếm thôi.

Phía nam đã lưu hành được một thời gian rồi nhưng ở phía bắc vẫn chưa có một chút động tĩnh nào, nếu anh có thể nắm được cơ hội này thì cuộc sống của chúng ta về sau cũng sẽ tốt hơn nhiều.”
“Vậy là em đồng ý đúng không?”
“Đương nhiên rồi.”
“Hừ, Đàm Hi rót cho em thuốc gì mà thỏa hiệp nhanh thế? Hai người còn chưa nói chuyện tới một tiếng…” Bỗng dưng, mặt chuyển sang xanh mét, “Không làm gì sau lưng anh đấy chứ?”
Sầm Uất Nhiên khựng lại, nhìn gương mặt sầm xuống của hắn, lập tức hiểu ngay ra hắn đang nghĩ gì.


“Anh thần kinh à! Cả ngày trong đầu toàn nghĩ linh tinh cái gì thế hả?”
“Không để ý tới em là em liền phản bội anh ngay!”
“Làm ơn đi ba, hai cô gái thì có thể làm gì được chứ hả?”
“Hai thằng đàn ông có thể làm thì hai cô gái cũng có thể.”
“Anh còn dám càng nói càng hăng hái à?” Đặt đũa xuống, mặt mũi Sầm Uất Nhiên đen sì.


Ân Hoán cũng nhịn xuống một chút, rót một chén trà, “Rõ ràng hôm qua em đâu có thế này… Thế mà, vừa gặp em đã tin cô ta ngay.”
“Anh không thấy là cô gái đó rất giỏi à?” Sầm Uất Nhiên trợn mắt với hắn.


Cô khá ngạc nhiên về tuổi tác của Đàm Hi, cảm thấy đầu óc Ân Hoán ngu như lừa mới đi hợp tác với một cô gái trẻ như vậy, nhưng sau khi nói chuyện với nhau trong thời gian vô cùng ngắn ngủi, Sầm Uất Nhiên cũng chịu phục luôn.


Đặc biệt, khi cô nói tới một vài vấn đề chuyên nghiệp, cô gái kia liền như cá gặp nước, nói vô cùng rõ ràng và logic, thậm chí có những nội dung cô còn chưa bao giờ được học tới.


Không chỉ như vậy, Đàm Hi còn nắm được hướng đi của thị trường chứng khoán trong nước trong tương lai cực kỳ tốt, thậm chí có thể tính ra được cả khoảng cách tăng giảm cổ phiếu nữa.


Sầm Uất Nhiên học chuyên ngành tài chính, hoàn toàn không xa lạ gì với ngành đầu tư chứng khoán này, tất nhiên có thể nhận ra những thông tin mà Đàm Hi nói có đáng giá hay không.


“À, còn chuyện này quên nói cho anh nữa.”

Người đàn ông hơi khựng lại.


“Em đã đồng ý nhập bọn với Đàm Hi rồi, sau này anh và đám anh em kia của anh đều phải nghe em chỉ huy.”
Ân Hoán há hốc mồm.


Thế chẳng phải là sau này mụ vợ sẽ trèo lên đầu hắn ị phân sao?
Hai người giải quyết xong cả một bát lớn thịt sườn hầm, sau đó gọi thêm hai cốc nước mơ chua vừa giải khát vừa làm giảm cay miệng, sau đó Ân Hoán đi tính tiền, Sầm Uất Nhiên cầm điện thoại nghịch.


Sau một lúc lâu mà vẫn không thấy hắn quay về.


Cô xách túi lên, đi ra quầy lễ tân, Ân Hoán đưa lưng về phía cô, đang cúi đầu nói chuyện với ai đó, thân mình cao lớn ngăn trở tầm nhìn nên cô chỉ thấy một chút góc áo màu xanh da trời.


Không có gì bất ngờ xảy ra thì đó hẳn là một sinh vật giống cái rồi.


Xem đi, cái gương mặt kia lại gây họa rồi! Có rất nhiều lần cô đã nghĩ, nếu Ân Hoán xấu đi một tí thì cô sẽ có thêm một phần cảm giác an toàn không? Ít ra, sẽ không cần lo lắng hắn ra ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt nữa.


Nhưng giả thiết đó không bao giờ tồn tại.


Nếu hắn xấu, năm đó cô cũng sẽ không để mắt tới hắn, càng sẽ không nằm chung một giường với hắn đến giờ.


Bước nhanh tới, ôm lấy cánh tay hắn, Sầm Uất Nhiên tươi cười hỏi: “Còn chưa xong à?”
Nụ cười của Ân Hoán hơi cứng đờ, xoa tóc cô, “Gặp người quen nên trậm trễ chút…”
Ngước mắt nhìn, giây tiếp theo, máu khắp toàn thân ngừng chảy, Sầm Uất Nhiên như rơi xuống hầm băng.


“Hi, Uất Nhiên, lâu rồi không gặp.”
Hôm nay Trương Lộ mặc một chiếc váy màu xanh da trời, đi một đôi xăng đan đắt tiền, tóc xoăn xõa hờ hững sau lưng, trang điểm nhẹ nhàng, cả người lộ ra vẻ xinh đẹp và thoải mái.


So với cô ta mà nói, Sầm Uất Nhiên chỉ mặc áo phông, quần đùi nên đã kém hơn mấy phần tinh tế, cũng may bản thân vốn dĩ rất xinh đẹp, da cũng trắng nữa.


Thu lại nụ cười, trầm mặc một hồi lâu, đến tận khi bầu không khí trở nên vô cùng “xấu hổ” mới ừ hử một tiếng, cười nói: “Thì ra là cậu à, Trương Lộ.”
Cô gái kia hơi giật mình, chợt cười nói: “Cậu cũng tới ăn sườn hầm à?”
“Không phải tôi, là chúng tôi.” Cười và ôm lấy cánh tay người đàn ông, làm nũng một cách thoải mái.


Mặt Trương Lộ hơi trắng, lắp bắp: “Hai người… Chúc mừng nhé…”
Ân Hoán khẽ nhíu mày, Sầm Uất Nhiên vẫn luôn liếc nhìn sắc mặt hắn lập tức nhận ra, trái tim chìm xuống.


Không vui ư?
Không muốn thân mật với cô ở trước mặt người yêu cũ ư?
Sầm Uất Nhiên càng muốn bám lấy hắn, càng giữ chặt hơn, “Cảm ơn.

Vị này là…”
Sau lưng Trương Lộ là một người đàn ông mặc vest rất lịch thiệp.


“Em họ của tôi, cậu ấy làm việc ở gần đây, vì tôi cũng chưa ăn gì nên hẹn nhau ra đây gặp mặt một chút.”
“Chết thật, chưa kịp giới thiệu.

Đây là bạn trai tôi, Ân Hoán, cậu cũng biết đúng không nhỉ?”
Sắc mặt của cô gái nhanh chóng tái đi thấy rõ, nụ cười xinh đẹp cũng biến mất, trong đáy mắt chỉ còn sự đau đớn dữ dội và hoảng loạn mà thôi.


Sầm Uất Nhiên thầm mắng “dối trá”, lại thấy mày của người đàn ông càng nhíu chặt hơn thì thấy chua xót trong lòng.



“Đi thôi.” Ân Hoán dắt tay cô, mắt nhìn thẳng về phía trước.


Sầm Uất Nhiên bị hắn kéo ra cửa, hai người đi bộ trêи đường.


Ánh mặt trời chói chang làm người ta phải say nắng, quẹo vào một con đường có nhiều bóng cây mới cảm nhận được một cơn gió mát.


“Lần sau đừng như thế.”
Hơi thở của Sầm Uất Nhiên cứng lại, khi giương mắt lên lại chỉ còn vẻ đạm mạc trong đó, “Như thế là như thế nào?”
Người đàn ông buông tay cô, rút ra một điếu thuốc, bật lửa, rít hai hơi rồi mới kẹp điếu thuốc giữa hai ngón tay.


“Rõ ràng em biết là anh và cô ấy… từng có thời gian bên nhau.”
“Thì sao?” Cô cười lạnh.


Đúng là nhanh thật, mới có mấy ngày đã gặp nhau rồi.

Cũng đúng, cô ả kia ôm mục đích mà tới, sao có thể không hành động gì cơ chứ?
“Chuyện trong quá khứ không cần thiết phải truy cứu nữa, em cũng đừng làm khó cho cô ấy.”
Ân Hoán vẫn thích Sầm Uất Nhiên trước đây hơn, đơn thuần, lương thiện, thỉnh thoảng cũng hay giận dỗi, bộ dáng hùng hổ dọa người vừa rồi thật sự không hợp với cô.


Nhưng những câu này rơi vào tai Sầm Uất Nhiên lại mang theo nghĩa khác.


“Sao nào, anh đau lòng rồi à? Cũng đúng, cô ta là người yêu cũ cơ mà…”
Người đàn ông nhíu mày, “Em nói bậy bạ gì thế hả?”
“Vừa rồi nói chuyện với cô ta vui vẻ lắm phải không, nếu em không xông tới chắc hai người còn ôm hôn chào nhau luôn chứ gì?”
“Sầm Uất Nhiên, sao em cứ phải nhắc mãi chuyện cũ không buông thế hả?”
“Là anh muốn cùng người ta nối lại tình xưa!”
“Anh không hề!”
“Vậy anh nói chuyện với cô ta làm gì? Anh nhíu mày làm gì? Tại sao còn cảnh cáo em không được làm khó cô ta?!”
“Sau khi chia tay nhất định phải làm kẻ thù của nhau sao? Anh nhíu mày vì anh không thích vẻ mặt tươi cười giả dối khắc nghiệt của em.

Còn nữa, anh cảnh cáo em lúc nào, anh chỉ nói là em không cần thiết phải làm như thế!”
Thân mình Sầm Uất Nhiên hơi lung lay, sắc môi trắng bệch.


Khắc nghiệt? Cười giả dối? Thì ra, ở trong mắt hắn, hình tượng của cô là như thế.


Nói ra câu đó rồi, Ân Hoán lập tức hối hận ngay, “Vợ, anh không có…”
“Được rồi, anh không cần phải nói gì cả.” Ngắt ngang lời hắn, cô gái cúi đầu tiếp tục đi về phía trước, bước chân nhẹ tênh.


Ân Hoán đuổi theo: “Anh với cô ấy thật sự không có gì mà!”
“…”
“Vợ à?” Gọi một cách cẩn thận.


“…”
“Đã là chuyện cũ rồi, coi như là đánh rắm vào không khí đi, chẳng lẽ còn rước về để làm mình bực bội thêm sao?”
Hơn nữa, rắm đã đánh rồi còn có thể thu về được chắc?
Thiếu nữ cắn môi, suýt chút nữa phì cười.


Cũng không biết nếu Trương Lộ nghe thấy câu này của hắn thì sẽ có phản ứng thế nào, đã giả bộ đáng thương, giả bộ vô tội, kết quả lại bị so với rắm!
Sầm Uất Nhiên thấy thoải mái hơn nhiều, “Vừa rồi anh và cô ta nói chuyện gì với nhau?”
“Thì vừa mới chào hỏi xong cái là em tới mà.”
“Hóa ra em tới không đúng lúc, làm hai người không tình chàng ý thϊế͙p͙ được rồi đúng không?”
“Ai tình chàng ý thϊế͙p͙ với cô ta chứ?” Ân Hoán cười khì, ném điếu thuốc đi, duỗi tay ôm lấy cô, “Anh chỉ muốn liếc mắt đưa tình với em thôi.”
Sầm Uất Nhiên không phản kháng, để kệ hắn ôm.


“Sau này không cho phép anh nói chuyện với cô ta nữa, có nghe không hả?”
“Một câu cũng không được sao?
“Không được!”
“Vợ à, em thật bá đạo quá đấy!” Khóe môi nhếch lên, véo eo cô một cái.


“A… Làm gì thế? Chú ý hành động nơi công cộng! Đừng nói lảng sang chuyện khác, có đồng ý hay không hả?”
Người đàn ông sờ cằm: “Để anh nghĩ đã…”
Sầm Uất Nhiên tức giận thúc cho hắn một cái: “Còn muốn nghĩ? Tình cũ này của anh cũng khó quên thật!”
“Đồng ý cũng được, nhưng phải có điều kiện.”
“Cái gì?”
“Tối nay em phải để anh…” Ghé sát vào tai cô nói nhỏ.


“Cút đi!” Thiếu nữ tức hộc máu.



Lại nói tới Đàm Hi, sau khi rời khỏi quán trà, rẽ sang con phố khác liền nhìn thấy một chiếc Land Rover cao lớn đỗ bên vệ đường khiến cho không ít người đi qua ngoái đầu lại nhìn.


Kéo cửa ghế phụ ra, bò lên trêи, “Nóng chết đi được…”
Lục Chinh rụt tay đang đặt trêи cửa sổ về, thuận tiện ném luôn điếu thuốc đi, sau đó đóng cửa sổ, mở điều hòa.


Mặc kệ mồ hôi trêи người, cô nàng nào đó lập tức ghé sát vào người đàn ông, khẽ cọ: “Cậu, cậu không hỏi cháu là đi gặp ai à?”
“Hỏi thì em có nói không?”
“Em sẽ suy nghĩ mà.”
Người đàn ông khẽ hừ, Đàm Hi chủ động giải thích: “Là một cô gái.”
Mặt mày hơi nhúc nhích, gương mặt nặng nề và lạnh lùng cũng thoáng hòa hoãn lại, “Buổi trưa muốn ăn gì?”
“Món Hồ Nam.”
“Không tốt cho vết thương của em.”
Đàm Hi ủ rũ: “Vậy anh quyết định luôn đi!” Không có nhân quyền, không cho nói lý.


Đang bận moi móng tay thì một cái thẻ chìa ra trước mặt, Đàm Hi ngẩng đầu, chớp mắt: “Cái gì thế?”
“Cho em.”
“Tiền à?”
“Ừ.

Sắp khai giảng rồi, có rất nhiều cái cần dùng tới tiền.”
Mắt Đàm Hi bắn ra đầy trái tim hồng, sao người đàn ông này có thể chu đáo, có thể hiểu người như thế cơ chứ?
Cô sắp ngủ gà ngủ gật tới nơi thì lại có gối đầu đưa tới.

Thẻ ấy mà, không biết sẽ có bao nhiêu tiền nhỉ?
He he he… Ngày tháng tùy ý tiêu xài đã không còn xa nữa…
Đưa tay nhận lấy, trân trọng bỏ vào trong túi, bật dậy khỏi chỗ ngồi hôn bẹp lên má ai đó một cái.


“Cậu, cháu yêu cậu muốn chết đi thôi!”
Trêи sườn mặt anh tuấn xuất hiện một dấu môi màu hồng nhạt, hầu kết của người đàn ông hơi trượt, trong đôi mắt đen láy hình như hơi gợn sóng.


Hự, cô quên mất, hôm nay lúc ra ngoài có đánh tí son.


“He he… Để em lau cho anh…”
“Trong thẻ có chín ngàn tệ, sáu ngàn là tiền học phí, còn lại ba ngàn là tiền mua đồ dùng sinh hoạt.

Sau này, cứ đầu mỗi tháng, anh sẽ chuyển ba ngàn vào trong thẻ này, đó là phí sinh hoạt và tiền tiêu vặt của em.”
Động tác khựng lại: “Ba ngàn á?”
Người đàn ông nhướng mày.


“Không phải muốn quẹt bao nhiêu thì quẹt à?”
“Nhóc con, mơ đẹp quá đấy.”
“Hức… Anh bắt nạt em! Nuôi bồ nhí cũng đâu có tí tiền thế này đâu.”
Lục Chinh biến sắc, “Em nhắc lại xem?”
Đàm Hi rụt cổ, lẩm bẩm: “Vốn dĩ là như thế mà…”
“Mỗi tháng ba ngàn còn không đủ cho em tiêu cơ à?”
“Không đủ!”
“Vậy em muốn bao nhiêu?” Người đàn ông cầm lấy tay cô, dù bận vẫn ung dung.


“Đương nhiên vô hạn là tốt nhất, he he… Em không yêu cầu cao mà, một cái thẻ hắc kim là được rồi…”
Bốp! Một cái cốc vào trán, Đàm Hi bị đau nên chửi bậy ầm ĩ.


“Em đúng là cái gì cũng dám nói!” Người đàn ông nghiến răng, “Về sau đừng có để anh nghe thấy cái gì mà tình nhân với không tình nhân, nếu không anh sẽ cho em biết tay.”
Đàm Hi bẹp miệng.


“Nói trước cho rõ ràng, ba ngàn tệ này là khi em không đánh nhau, không gây sự, ngoan ngoãn nghe lời thì mới có thể nhận được đầy đủ tiền đúng hạn.”
“Là như nào?”
“Sai nhỏ trừ 100, sai lớn trừ một nửa, đến khi trừ hết 3000 tệ mới thôi.”
Đàm Hi đần mặt ra, lão này đang nói cái quái gì thế?
Sao cô nghe mà chẳng hiểu gì vậy?
Sau một lúc mới hiểu hết, gào lên ầm ĩ: “Lục Chinh, anh là đồ vô lương tâm… Hu hu… Em có phải con gái của anh đâu, sao anh lại quản thúc em như thế chứ? A!”
“Đương nhiên, em có thể chọn không cần mà.”
Ực—
Câm miệng luôn.


Đàm Hi đảo mắt, bỏ đi, con muỗi dù có nhỏ cũng có thịt, còn hơn không có tí nào.


Hít cánh mũi, “Vậy anh nói đi, cái gì là sai nhỏ, cái gì là sai lớn?”


Bình Luận (0)
Comment