Con Dâu Trời Phú

Chương 24


Tốc độ xe chạy chậm dần, cuối cùng dừng ở trước cửa một khách sạn năm sao.


Nằm ở khu phố trung tâm thành phố, trang hoàng xa hoa, ngẩng đầu nhìn chỉ thấy lộng lẫy huy hoàng.


“Ô, anh thật sự định ném tôi tới khách sạn đấy à?”
“Không thì thế nào?” Tắt máy, rút chìa khóa, mở cửa xuống xe.


Đàm Hi tháo dây an toàn, đuổi theo: “Anh chậm chút nào! Tưởng chân dài thì hay lắm chắc?”
Lục Chinh mắt điếc tai ngơ, đi nhanh về phía trước.


“Mẹ! Giả câm giả điếc đấy à? Đồ đàn ông thối, đúng là có năng lực thật!”
Siết tay, hàm răng nghiến ken két.


Lửa giận trong ngực nổ bùm bụp.


“Lục Chinh! Anh đứng lại đó cho tôi!”
Chân người đàn ông khựng lại, nhưng sau đó lại lập tức bước đi.


Đàm Hi duỗi tay túm lấy ống tay áo anh: “Tôi nói này, đầu óc anh không có vấn đề gì đấy chứ hả?”
Bước chân đã dừng, đã tới lúc rồi!
Đàm Hi thuận thế vượt lên trước, trong chớp mắt, vị trí hai người đổi cho nhau, từ một trước một sau đổi thành đối mặt, một bước tường thịt nhỏ chắn trước mặt người đàn ông.


Khoảng cách… sát sạt.


Lục Chinh cười lạnh rồi lùi về sau nửa bước.


“Dẫn tôi tới khách sạn làm gì hả?” Không đợi anh nói gì, cô nàng Đàm lập tức đặt câu hỏi.


“Tốt nhất đừng có nói anh định ném tôi lại đây, sau đó phủi ʍôиɠ chạy lấy người nhé?”
“Chúc mừng, đáp án đúng rồi.” Ngoài cười nhưng trong lòng không cười.



Đàm Hi lập tức ủ rũ, cúi đầu, rũ mắt.


Người đàn ông nhíu mày.


Anh đã chuẩn bị tốt tình huống cô sẽ lì lợm quấn lấy mình và điên cuồng oanh tạc, nhưng không ngờ cô sẽ có phản ứng như thế này…
Đứng từ chỗ anh, vừa lúc có thể nhìn thấy phần gáy trắng ngần của cô, làn da tinh tế, đường cong hoàn mỹ, còn hoàn mỹ hơn cả thiên nga trắng.


Gió nhẹ lướt qua, hương thơm thoang thoảng.


“Quyết tâm để tôi ở lại khách sạn thật sao?” Đầu cũng không ngẩng lên, giọng khẽ khàng.


“Ừ.”
“Trêи người tôi không có bất kỳ giấy tờ gì.”
“Dùng của tôi.”
“Một người ở không an toàn.”
“Hệ thống an ninh của khách sạn này rất tốt.”
“Tôi không muốn ở một mình.”
“Đàm Hi, cô không có lựa chọn…”
Câu chuyện kết thúc ở đây, thiếu nữ gục đầu xuống nhưng bờ vai vẫn thẳng băng.


Hít sâu, “Được.”
Xoay người, bước vào cửa lớn khách sạn.


Trong lòng người đàn ông sinh ra cảm xúc quái dị, dường như không ngờ rằng cô sẽ dễ dàng chịu thua như thế.


Đã chuẩn bị tốt cho một trận ác chiến rồi, cuối cùng đối phương lại không đánh đã hàng.


Rõ ràng là kết quả mà anh muốn nhưng lại chẳng hề vui sướиɠ tí gì khi thắng lợi cả, trong lòng chỉ cuộn lên vô vàn sự khó hiểu mà thôi.


Ánh mắt đột nhiên nghiêm túc, có chuyện bất thường tất có điều quỷ quái.



Nhấc bước đuổi theo: “Cô…”
Giây tiếp theo, cực kỳ sửng sốt.


Mặt trắng nhợt, cánh mũi và hốc mắt đỏ ửng, hàm răng cắn chặt môi, nước mắt lặng lẽ lăn dài.


Đàm Hi nghiêng người tránh đi, hung dữ trừng mắt với anh: “Nhìn cái gì mà nhìn hả, chừng đấy tuổi rồi mà chưa thấy người đẹp bao giờ sao?”
“Cô mà được gọi là người đẹp hả?”
“Bà đây mặt xinh đẹp, dáng người chuẩn!” Hít mũi, lau nước mắt.


Lục Chinh cười nhạt, “Bé tí.” Tầm mắt dừng ở trước ngực phẳng lì của cô.


“Đồ lưu manh!” Giơ tay che ngực, mắt lộ vẻ đề phòng.


Cả thủ đô lớn thế này, dám chỉ vào mũi Lục Chinh anh mà mắng chửi, ngoại trừ Đàm Hi ra thì không có người thứ hai.


Dù là ông ngoại của Lục Chinh, ông cụ Bàng cũng không dám nói chuyện kiểu đó với anh.


“Du côn! Còn định cắn người ta chắc?”
Đàm Hi nhe răng, mắt mũi đều đỏ ửng lên chẳng khác nào củ cà rốt bị đông cứng trong gió lạnh.


Nhưng ngoài miệng vẫn không hề yếu thế một chút nào: “Lưu manh rất xứng với du côn, chính là một đôi trời sinh!
Lục Chinh bực quá hóa cười: “Làm sao để bịt được cái mồm của cô lại bây giờ nhỉ?”
“Rất đơn giản mà! Hôn một cái chẳng phải là bịt được rồi sao?”
“…”
“Nào, tôi không ngại anh tới bịt đâu mà.” Môi đỏ chu ra, mắt đầy dụ dỗ.


Quả nhiên, bộ dáng nhe nanh múa vuốt là hợp với cô nhất.



Hai người tiến vào sảnh lớn, Đàm Hi mặc một thân quần áo bệnh nhân nhìn rất chói mắt, lại được một anh chàng cao lớn đẹp trai hộ tống nên thu hút vô số ánh nhìn.


Đàm Hi bình tĩnh, Lục Chinh vẫn nhìn thẳng về phía trước.


Đều là người cao ngạo, cũng rất khác thường, sao có thể quan tâm tới ánh mắt của người khác chứ?
“Hai vị cần gì ạ?” Lễ tân tươi cười chào đón.


“Một phòng.”
“Xin hãy xuất trình chứng minh thư hoặc hộ chiếu ra ạ.”
Đàm Hi dựa người vào một bên, bộ dáng chán muốn chết, hốc mắt vẫn hơi đỏ nhưng tròng mắt quay tít không an phận tí nào.


Ánh mắt thoáng đưa, ha, ảnh thẻ là một thiếu niên, có lẽ chụp lúc còn trẻ, hơi ngây ngô, chỉ có cặp mắt kia vẫn lạnh đến dọa người.


Thanh toán tiền, cầm lấy thẻ khóa mở cửa phòng, Lục Chinh đưa nó cho cô.


“Hai ngày này cô ngoan ngoãn ở lại đây, tới ngày mai, tôi sẽ báo cho Tần gia, để bọn họ cho người tới đón cô.”
Đàm Hi lùi về sau một bước, không nhận.


“Anh không sợ tôi chạy luôn à?”
“Không có giấy tờ, không có tiền, cô có thể chạy đi đâu chứ?”
“Không rời khỏi được thành phố thì cũng có thể trốn mà, chờ đến khi bữa tiệc kết thúc chắc cũng không quá khó đúng không?”
Lục Chinh nhìn cô rồi cười lạnh: “Tùy cô thôi.”
“Thế nên anh cũng mặc kệ Tần gia à?”
“Tôi chưa bao giờ xen vào việc của Tần gia.”
“Anh chắc chắn muốn từ bỏ cơ hội được ở một mình với người đẹp sao?” Kiễng chân, ghé sát vào tai anh, “Phải biết rằng, đường dài canh thâu, đêm dài đằng đẵng…”
“Người đẹp?” Cười nhạt, khoanh tay trước ngực, “Cô ấy à?”
Ánh mắt lại quét qua ngực cô.


“Có đẹp hay không thì phải hưởng mới biết được, đúng không?”
“Đáng tiếc, bề ngoài không đẹp, ông đây chẳng có cách nào hạ miệng được.”
Đệch!
Ném thẻ lại cho cô, Lục Chinh cất bước đi thẳng.


Duỗi tay, giữ chặt, như một con gấu koala bám chặt lấy cánh tay anh.


“Buông ra.”
“Không buông.”
“Đàm Hi, cô nhất định phải phạm vào đúng không?”

“Tiễn Phật tiễn tới Tây Thiên, anh đưa tôi lên phòng đi.”

Phòng 1206, hướng mặt trời, rộng rãi.


“Giường quá cứng, sàn quá trơn, ánh đèn quá tối, đối diện là đường dành cho người đi bộ, quá ồn ào, hai chữ— quá kém!”
Đàm Hi ngồi ở trêи ghế sô pha, đảo mắt bắt bẻ khắp căn phòng một lượt, vẻ mặt đầy ghét bỏ.


Lục Chinh đứng trước cửa sổ sát đất, trong miệng ngậm thuốc lá, đôi đồng tử đen láy lúc sáng lúc tối.


“Tôi đi đây.”
“Khoan đã!”
“Cô còn muốn gì nữa hả?”
Đàm Hi nhún vai, xòe hai tay: “Giờ tôi có một thân một mình thế này, anh định cứ thế đi luôn à?”
“Nếu không thì sao?”
“Ít nhất cũng phải đưa tôi đi mua quần áo gì mặc vào chứ?”
Duỗi tay, lấy tiền, một tập nhân dân tệ màu đỏ: “Tự mình đi đi.”
Đàm Hi huýt sáo, đàn ông đẹp trai nhất lúc nào nhỉ?
Đương nhiên là lúc rút tiền ra rồi!
“Đưa tôi đi đi.”
Mắt híp lại nghiêm nghị.


“Đàm Hi, cô là người thông minh, hẳn cũng hiểu được câu một vừa hai phải.”
“Cậu, cậu già rồi nên đãng trí sao, sau lưng cháu có vết thương, còn phải mua thuốc bôi nữa.

Đương nhiên, nếu cậu không ngại để lại chứng minh thư cho cháu mượn thì cháu tự mình đi mua cũng được ạ!”
Lục Chinh không nói gì.


Tựa lưng vào ghế, Đàm Hi vươn vai duỗi lưng, hai chân tùy ý vắt lên nhau.


“Anh khiêng tôi ra khỏi bệnh viện đắc ý, đường hoàng như thế, sao mới qua có hai, ba giờ mà đã mặc kệ sự sống chết của tôi rồi hả?”
“Aizz, đàn ông mà, quả nhiên có được vào tay rồi thì sẽ chẳng quý trọng nữa, thứ không chiếm được mới là tốt nhất.”
“Một câu thôi, rốt cuộc có đi cùng hay là không?!”
“… Đi.”
Đàm Hi nhảy dựng lên: “Yes! Cậu chính là cậu ruột của cháu mà, sao đám đàn ông thô bỉ tầm thường kia có thể so sánh được với ánh hào quang rực rỡ của cậu được chứ?”
“Thô bỉ?” Lạnh lùng nhướng mày.


“Đúng thế, những kẻ không có được sẽ lì lợm la ɭϊếʍ, có được rồi sẽ không quý trọng nữa sẽ bị gọi là— thô bỉ.”
“Cô thì sao?”
Đàm Hi sửng sốt: “Gì cơ?”


Bình Luận (0)
Comment