Con Dâu Trời Phú

Chương 394


“Rất không biết điều đúng không nào?” Đôi mắt Đàm Hi lộ vẻ chế giễu, nhếch lên một đường cong nhàn nhạt.
“Cứ như bây giờ không được à?” Ánh mắt người đàn ông lạnh lùng nghiêm khắc, âm sắc trầm xuống.
“Được chứ, có anh bảo vệ, em có thể không sợ trời không sợ đất, tùy ý làm bậy, thích làm gì thì làm…”
“Đủ rồi!” Cô muốn tự do, nhưng anh không muốn cho.
Anh đã quen với việc nắm chắc mọi thứ.

Anh sẽ không cho phép điều bất ngờ xảy ra.
“Anh sợ gì chứ?” Cô hỏi, ánh mắt trong trẻo phản chiếu dáng vẻ phẫn nộ của người đàn ông.
“Đừng quậy nữa, chúng ta về nhà rồi nói.”
“Được, vậy còn Lưu Diệu thì sao?”
Lục Chinh siết chặt vai cô, lực đạo hung dữ, “Đàm Hi, đừng ép anh.”
“Có thú vị không?”
“…”
“Hơn thua với em có thú vị không?” Cô nhắc lại, hai con ngươi đen láy phản chiếu lên ánh sáng trong trẻo, “A Chinh, đừng chuyện bé xé ra to nữa.”
Nhưng Lục Chinh lại giống như con mèo bị giẫm trúng đuôi, bỗng chốc dựng lông lên: “Chuyện bé xe ra to? Đàm Hi, có phải anh đã quá nuông chiều em rồi không?!”
Bàn tay siết chặt lấy bả vai cô chuyển thành bóp cằm cô, chầm chậm di chuyển đến vùng cổ, dường như chỉ khẽ dùng sức một chút thôi đã có thể bẻ gãy nó được.
Đàm Hi không nhúc nhích, “Cả anh và em đều hiểu rõ rằng, phía quân đội có tật giật mình căn bản sẽ không muốn làm lớn chuyện này lên, thả người là chuyện sớm muộn mà thôi, sao anh phải cố ý gây khó dễ làm gì?”
“Đừng tưởng rằng chuyện gì em cũng hiểu hết như vậy.”

Nhếch khóe môi lên, yên lặng mỉm cười: “Vậy anh nói cho em biết xem, cưỡng ép bắt giam Lưu Diệu có ích lợi gì?”
“Đừng nhắc đến hắn ta với anh nữa! Từ khi em vào đây đến đến giờ cứ ba câu lại một câu Lưu Diệu, rốt cuộc là hắn có chỗ nào đáng để em xem trọng hả?!” Lục Chinh xưa nay chưa bao giờ dễ dàng nổi giận, cho dù nổi giận cũng sẽ dùng sự lạnh lùng để che đậy, nhưng lúc này đây lại bị lửa giận công tâm.
“Khụ khụ… bỏ tay ra…”
Đôi mắt người đàn ông đỏ ngầu, trong mắt có đầy tia máu, giống như một con sói hoang đang gầm rú trêи cánh đồng hoang vu.
Bàn tay vẫn ấm áp như lúc trước nhưng giờ khắc này đây lại càng lúc càng siết chặt lại.
Hai má Đàm Hi đã đỏ bừng lên, cắn răng căm hận nói: “Anh… muốn bóp… chết em sao?!”
Lục Chinh thu tay lại, lệ khí ngưng tụ nơi đáy mắt dần tiêu tan đi.

Đàm Hi dựa tường ho đến tê tâm liệt phế.
“Khụ khụ… khụ khụ khụ… đồ điên! Đồ thần kinh!” Ở sở cảnh sát mà cũng dám ra tay, mẹ kiếp, đúng là điên rồ, thực sự chỉ coi pháp luật là vật trang trí thôi sao?
Anh tiến đến đỡ cô.
Đàm Hi giơ tay đẩy ra, “Không cần anh lo.”
“Xin lỗi.”
“Em cũng bóp anh đến đỏ mặt tía tai xong rồi xin lỗi nhé?” Khẩu khí bừng bừng.
Lục Chinh cúi người xuống đến trước mắt Đàm Hi.
Ánh mắt Đàm Hi lóe lên, mang theo sự cảnh giác, “Anh làm gì vậy hả?”
“Cho em bóp.” Sắc mặt người đàn ông lạnh lùng, dáng vẻ nghiêm túc.
Phụt!
Cô tức đến bật cười, “Cút.

Ai muốn bóp anh hả?”
Tuy nói vậy nhưng không đẩy tay anh ra nữa.
Dìu cô đứng vững, tâm trạng người đàn ông đã hoàn toàn bình tĩnh lại, “Lưu Minh.”
“Có!” Phút chốc đã đẩy cửa bước vào, tay chào kiểu quân đội tiêu chuẩn.
“Thả người ở bên trong ra.

Nếu như Cát Lão hỏi đến thì tôi sẽ báo cáo riêng với ông ấy.”
“Rõ!”

Đàm Hi gần như là bị lôi ra khỏi sở cảnh sát, “Anh bỏ tay ra, em tự đi được.”
Lục Chinh coi như không nghe thấy.
“Giữa thanh thiên bạch nhật mà lôi lôi kéo kéo cái gì, anh bị dở à…”

“Câm mồm.”
“Xì, anh lại lên cơn giận dữ gì với em đấy?” Chẳng phải chỉ là chịu xuống nước một lần thôi mà, có gì to tát đâu cơ chứ?
Đúng như Đàm Hi nói trước đó, sự kiện Hoa Nhuận lần này phía quân đội hành động không mấy vẻ vang, nên chỉ có thể âm thầm mà làm, một khi làm lớn chuyện lên sẽ có nguy cơ bị tổn hại danh dự, từ đó uy hϊế͙p͙ đến quyền lực của quân đội, ngược lại còn tổn thất nhiều hơn.
Còn Lục Chinh chần chừ không chịu thả người chẳng qua chỉ là vì trút giận mà thôi.
Chỉ cần bình tĩnh lại suy nghĩ cho kỹ sẽ có thể hiểu được phải làm thế nào.

Cuối cùng chẳng phải cũng vẫn thả người đấy thôi?
“Chìa khóa xe.” Lòng bàn tay mở ra.
Đàm Hi móc chìa khóa xe trong túi áo khoác, đưa cho anh.
Đẩy người vào ghế lái phụ, phịch! Cửa xe đóng lại, Lục Chinh vòng lên ghế lái xe, ngồi xuống, thắt dây an toàn cho cô, rồi thắt dây an toàn cho mình, cuối cùng mới khởi động xe đi.
Cùng với tiếng nổ máy vang trời, chiếc xe lao đi như tên bắn, tuyệt trần rời đi.

“Anh Lục, hôm nay sớm vậy à?” Anh bảo vệ gác cửa ở Bồng Lai từ phòng trực ban ghé đầu ra, lịch sự hỏi han.
“Ừm.”
Không đợi anh ta nói đến câu thứ hai, chiếc xe đã được lái đi.
Anh chàng vò đầu, anh ta còn chưa kịp hỏi han cô Đàm kìa…
“Vào đây.” Lục Chinh đã thay xong giầy, đứng ở vị trí huyền quan.
Đàm Hi đứng ngoài cửa, chỉ cảm thấy da đầu tê dại, trong đầu đang tính toán khả năng “nhấc chân bỏ chạy rồi trốn thoát thành công” là bao nhiêu phần trăm.
Kết quả cuối cùng tính ra được là… 0%.
“Đừng để anh nói đến lần thứ hai.”
“… Ồ.”
Thay giày xong rồi cởi áo khoác, sau đó treo áo lên trêи giá, ừm… có hơi nhăn nhúm một chút, vuốt lại cho phẳng đã.

Lục Chinh đã ngồi lên trêи ghế sofa, nhìn thẳng về phía trước: “Có bản lĩnh thì em cứ rề rà tiếp đi.”
“…” Đậu má.
“Đến đây.”
“Anh muốn làm gì?”
“Đến đây!”
Đàm Hi toàn thân run rẩy, cắn răng kèn kẹt, “Anh gào cái gì mà gào? Đến thì đến, tưởng em sợ anh chắc?! Cùng lắm thì bị bóp chết thôi mà.”
Liên tiếp mấy câu, khiến Lục Chinh á khẩu không nói lại được.
Cô đi đến, ngẩng đầu ưỡn ngực, khi đã có đủ khí thế rồi đến bước chân sải đi cũng tự tin hơn.
“Ngồi.” Lục Chinh chỉ vào vị trí bên cạnh.
Đàm Hi cũng không khách sáo, ngồi thì ngồi chứ sao.
Dù sao thì vò cũng đã mẻ rồi, cô cũng không ngại bị sứt thêm vài lần nữa.
“Nằm xuống.”
“Hả?”
Anh vỗ đùi mình.

Đàm Hi theo đó gối đầu lên, được lắm, bà cô đây muốn xem anh định làm gì nào.
Cho đến khi cảm giác mát lạnh từ cổ truyền đến, cô mới chợt bừng tỉnh, anh đang muốn… thoa thuốc cho cô sao?

Bình Luận (0)
Comment