Con Dâu Trời Phú

Chương 595


Đàm Hi bĩu môi, rõ ràng là bản chất lưu manh bộc phát ra ngoài, còn dám đổ trách nhiệm lên đầu cô nữa sao?
Đàm Hi chán ghét liếc nhìn đống khăn giấy hoành tráng chất thành đống trêи bàn trà, giơ tay gạt hết tất cả vào trong thùng rác dưới chân.

Cô đứng dậy đi vào nhà vệ sinh.

Ừm, đây đã là lần thứ năm rồi.

Nhìn lại kẻ đầu sỏ gây tội, gương mặt lạnh lùng nghiêm túc không khỏi nhếch lên nụ cười nhạt, đáy mắt ánh lên sự tà ác, mơ hồ thỏa mãn,
Năm rưỡi, Lục tổng tan làm đúng giờ.

Khi đưa Đàm Hi ra ngoài, đám thư ký bên ngoài văn phòng nhìn chằm chằm vào cổ từ trêи xuống dưới từ trong ra ngoài, cuối
Đại boss Lục nghiêm nghị nhìn lướt qua một lượt, mọi người lập tức như đàn gà con bị dọa cho sợ hãi, hoảng loạn nhìn đi chỗ khác.

“Lục tổng, mọi chuyện đã sắp xếp xong xuôi” Thư ký Trần kiên trì tiến lên báo cáo, nhưng trong lòng đã thầm oán thán: Đã là phòng riêng, lại còn giường nước, Lục tổng của tôi biết chơi như thế này từ bao giờ thế? Sao không đưa tôi bay theo luôn đi?
Lục Chinh “ùm” một tiếng.

Sau khi hai người rời đi, tiếng bàn luận xôn xao vang lên không ngớt.

Tổng giám đốc tan làm, cũng có nghĩa là họ cũng được ra về, xét trêи phương diện này, họ mong tiểu mỹ nhân này ngày nào cũng đến.

Nếu như có thể “từ đây quân vương không lên triều sớm” thì họ càng cảm kϊƈɦ Đàm Hi trong lòng hơn nữa.

“Em muốn ăn gì?” Người đàn ông khởi động xe.

Lạch cạch…
Đàm Hi thắt dây an toàn, “Hay là chúng ta đi mua đồ về Bồng Lai nấu cơm được không?”
“Mệt lắm, ăn bên ngoài thôi” Buổi tối còn có tiết mục khác, về nhà thì chơi sao được?
Dáng vẻ lạnh lùng nghiêm chỉnh của người đàn ông đã thành công lừa được Đàm Hi, không ngờ tảng băng lớn này lại khiến người khác đau lòng đến thế.

“Được thôi, vậy chúng ta đi ăn Lẩu Dư Mập đi.



Lục Chinh nghiêng đầu liếc nhìn cô: “Sao bỗng nhiên em lại muốn đến đó ăn?”
“Tay nghề chú Dự tốt, hơn nữa chú ấy chẳng phải là cứ gọi anh một câu lãnh đạo, hai cầu tướng Lục hay sao? Dù sao thì đi đâu ăn cũng là ăn, còn tạo điều kiện cho công việc làm ăn của người quen, như thế không tốt hay sao?”
“Chỉ đơn giản vậy thôi à?” Lục Chinh không tin.

Nói ra thì, đó đã là chuyện của một năm về trước rồi, không bao lâu sau khi anh và Đàm Hi xác định mối quan hệ đã đưa cô đến chỗ Dư béo ăn lẩu.

Khi giới thiệu nhau, anh nói Đàm Hi là “cháu bên nhà ngoại”, kết quả cô nhóc này không phục, cứ liên tục gọi “cậu”, khiến anh khó chịu.

Đàm Hi thấy vẻ mặt nghi hoặc của anh, chán nản bĩu môi, “Chỉ là ăn lẩu thôi mà, liệu phức tạp được đến mức độ nào chứ?”
Sáu giờ, chiếc Land Rover dừng lại trước cửa quán lẩu.

Đàm Hi xuống xe, ngẩng đầu lên nhìn, vẫn là tấm biển hiệu nền đen chữ vàng với lối viết cuồng thảo đó.

Nhân viên phục vụ dẫn hai người vào, Lục Chinh yêu cầu phòng bao, sau đó dắt tay Đàm Hi, hai người sánh vai bước vào.

Nhân viên phục vụ: Ở đây còn có chỗ độc thân đấy nhé, yêu cầu yêu thương bảo vệ động vật!
“Không cần chảo chủ Dự một tiếng a?” Đàm Hi đưa menu cho nhân viên phục vụ.

Cnh ta đón lấy, sau đó đi ra ngoài, còn chu đáo đóng cửa lại cho hai người.

“Gọi là anh Dư”
Đàm Hi giả bộ như không hiểu, mím môi rót trà, chỉ nói, “Không dễ sửa, trước đây đã gọi như vậy rồi.


“Nhóc con, bây giờ em đang yêu anh, lại còn gọi cậu ta là chú Dư, thì anh phải gọi cậu ta thế nào?!”
Đàm Hi thầm cười phá lên trong lòng, nhưng ngoài mặt vẫn không có dấu hiệu gì, “Tùy thôi, các anh ai vào vai vế người đấy”
“Rốt cuộc em đang bày trò gì thế hả?”
Cô gái mặt mày cong cong: “Ai bày trò chứ? Em đến đây ăn lẩu thôi mà”
Chưa đầy mười phút sau, đồ ăn đã được mang lên đầy đủ, hai người bắt đầu ăn.

Đàm Hi đưa ra yêu cầu cũng không phải là không có lý do, xung quanh đây có lẽ không có nhà hàng lẩu nào có hương vị hơn được ở đây.

Lục Chinh vốn cũng không có dự định muốn gặp cấp dưới cũ, cho đến khi hai người ăn xong xuống dưới lầu thanh toán, anh không nhắc một chữ nào đến chuyện cũ với Dự mập.


Đàm Hi đứng ở cửa, khoanh tay cười nhạo: Đây là anh đang để phòng cô à!
Đúng là thần hồn nát thần tỉnh, có cần phải thể không?
Có một số chuyện không phải cứ phòng là sẽ tránh được!
Ví dụ như giờ khắc này.

“Lãnh đạo!” Người đàn ông đội chiếc mũ đầu bếp, giống như mọc thêm một chiếc mũ nấm màu trắng, đột nhiên sắc mặt nghiêm chỉnh lại, lưng thẳng tắp, vung tay bước đều, chào theo nghi thức quân đội chuẩn mực.

Dư Mập không biết nghe tin từ đâu, vội vàng từ nhà bếp chạy đến quầy thu ngân chỗ Lục Chinh đang thanh toán.

Hành động này thu hút sự chú ý của không ít thực khách xung quanh.

Lục Chinh cảm khái vỗ lên tấm vai chắc chắn của anh ta, “Ra ngoài nói nhé?”
“Dạ vâng! Lãnh đạo đến đây ăn lẩu một mình ạ?”
Lục Chinh hơi ngừng lại, lắc đầu: “Không phải”
“Vậy…” Dư Mập nhìn xung quanh, bỗng nhiên ánh mắt dừng lại, sau đó dường như bừng tỉnh, “Là cháu gái bên ngoại! Ở nhà bếp tôi còn một chai mứt quả đã làm sẵn, tặng cho cô một ít về nhà ăn, chắc chắn cô sẽ thích!”
Lục Chinh suýt nữa thì lảo đảo.

Dư Mập giọng to, Đàm Hi cũng nghe thấy rõ, đi về phía hai người, ngoan ngoãn nói: “Chú Dư”
Sau đó xoay sang người còn lại, cười tươi như hoa: “Cậu”
Lục Chinh: “.

” Dự Béo cười sảng kɧօáϊ: “Cô nhóc miệng ngọt lắm! Có thích ăn mứt quả không?”
“Dạ thích” Ngoan ngoãn lắng nghe, tươi cười rạng rỡ.

“Vậy thì tốt, lát nữa chú vào nhà bếp lấy cho cháu mấy chai mang về, vị nào cũng có, hơn nữa đều là do nhà làm, đảm bảo sạch sẽ vệ sinh, còn không thêm chất phụ gia, không có chất bảo quản nữa!”
“Cảm ơn chú!”
“Ai… đừng khách sáo! Cháu nói cháu xem, đến ăn lẩu mà sao không chào hỏi một tiếng? Nếu như không nghe nhân viên phục vụ nói thì chú đã để lỡ mất rồi!”
“Tại cậu không cho cháu nói, sợ chú khách sáo…”
Lục Chinh thấy hai người nói qua nói lại, lại còn tâm đầu ý hợp, nhất thời giận dữ không có chỗ phát tiết.


Cậu ư?
He, còn dám gọi thật cơ đấy!
Vốn dĩ náo loạn bao lâu, chính là để báo mối thù “cháu gái bên ngoại” tám trăm năm trước.

Không nói thì thôi, trái tim nhỏ bé của Nhị Gia đã bị tiếng gọi “cậu” này của Đàm Hi làm cho kϊƈɦ động rồi.

“… Ai, lãnh đạo khách sáo quá rồi.

Không có anh ấy thì sao chú mở được quán lẩu này chứ, có khi còn phải đi làm thêm khuân vác phụ hồ mới nuôi sống được gia đình ấy chứ.


“Đó cũng là vì tay nghề chú khá, rượu thơm không sợ ngõ sâu, có đúng vậy không, cậu ơi?”
Thấy hai người mãi còn chưa có ý định dứt chuyện, đáy mắt Lục Chinh lướt qua sự phiền não, trực tiếp tiến lên ôm Đàm Hi vào lòng, nhéo một cái vào ʍôиɠ cô ngay trước mặt Dư Mập.

Thong thả nói: “Lão Dư, tôi không đến đây một mình, còn có bạn gái đi cùng nữa”
Đàm Hi: “.


Du Mập: “.

.

!
Trêи đường về, trời đã tối.

Trong xe lắc lư, giống như chiếc nôi ru trẻ con, còn có tác dụng thôi miên, nhưng Đàm Hi lại hưng phấn hơn bất kỳ lúc nào.

“A ha ha… Đại Điểm Điểm, anh có nhìn thấy vẻ mặt của chú Dư lúc đó không? Miệng há to như vậy.

.

” Đàm Hi vạch ra hai vòng tròn lớn trước ngực, “Mắt to như quả chuông đồng, cả người ngẩn ngơ! Có một câu thành ngữ thế nào để hình dung ấy nhỉ… à, ngây ra như phỗng!”
“Buồn cười lắm à?” Người đàn ông âm u nói.

“Buồn cười chứ! Em đoán bây giờ hình tượng của anh trong lòng anh ta đã từ một cấp trêи nghiêm túc chính trực biến thành tên biến thái phá hoại đóa hoa nhỏ của tổ quốc rồi.


99

“Này, sao anh không nói gì thế?” Con người Đàm Hi đảo một vòng, lúc nào thì anh ấy mới hết giận dỗi đây?
Không ngờ trong lòng Lục Chinh đang thầm nghĩ: Cười đi, cứ cười thoải mái đi, lát nữa sẽ đến lúc em phải khóc! Nợ cũ nợ mới tính hết một lượt, cứ để em đắc ý thêm một lúc nữa!
“Ì? Bây giờ chúng ta đi đầu thế.

” Đây không phải là đường về Bồng Lai mà, Đàm Hi phát hiện chậm trễ.

Ánh mắt người đàn ông hơi lóe lên, tăng tốc lái xe vào một ngã tư, rẽ trái, rồi lái thẳng theo trục đường chính thêm năm phút nữa, cuối cùng dừng lại ở một bãi đất trống trêи quảng trường phun nước.

Phía sau đài phun nước là một tòa nhà cao tầng hoa lệ, trời vào đêm đèn điện chiếu sáng, chỗ cửa vào có mấy người nhân viên lễ tân mặc đồng phục như nhau – Khách sạn Hilton.

Đàm Hi chậc lưỡi, “Anh đưa em đến đây làm gì?”
“Thuê phòng
Tầng cao nhất, căn phòng tổng thống duy nhất có giường nước.

Soat!
Đàm Hi kéo rèm cửa, quả nhiên là chỗ đắt đỏ, quan sát được hơn nửa thủ đô.

“Anh đặt bao giờ đấy?”
Lục Chinh đi đến, rót rượu vang đưa cho cô, “Chiều nay, khi em gọi điện cho anh bảo anh đợi em”
“Thế nhở chẳng may em không đến thì sao?” Đàm Hi nhướng mày lên, ung dung lắc lư chiếc ly thủy tinh trong tay.

“Em sẽ về” Ngữ khí người đàn ông chắc chắn.

“Tại sao?” Đôi mắt Đàm Hi lộ vẻ tò mò.

“Nhóc con, anh không tin em lại không nhớ anh” Chỉ cần cho có đủ lý do, hoặc mượn được cớ gì đó, cô nhất định sẽ đến, chẳng qua chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi.

Nhị Gia đương nhiên có thừa chút tự tin này.

Cho nên, anh quăng ra chuyện hợp tác làm mồi nhử, chẳng phải đã cầu về được một nàng tiên cá váy đen đó sao?
“Anh ghét em uống rượu cơ mà?” Đàm Hi đưa ly lại cho anh, không uống.

“Ngoan, đây gọi là tình thú”
Phụt!
Đàm Hi còn chưa kịp bật cười thành tiếng, đã bị người đàn ông ôm vào trong lòng chặn mồi lại.



Bình Luận (0)
Comment