Con Dâu Trời Phú

Chương 633


Lục Chinh đột nhiên giơ tay lên, đánh vào ʍôиɠ có một cái: “Vang hơn cái này không?”
Bữa tối иɦũ ɦσα Trương đã nấu sẵn cho họ, chỉ cần cho vào lò vi sóng hâm nóng một chút là được.
Ăn xong, Lục Chinh chủ động dọn dẹp.

Đàm Hi muốn giúp đỡ nhưng bị anh ngăn lại.
“Ngoan, em đi ra phòng khách gọt táo đi.”
“… Vâng.”
Đàm Hi đổi sang kính điện ảnh.

Kênh này đang chiếu một bộ phim khoa học viễn tưởng nước ngoài, cô vừa xem vừa gọt vỏ.

Khi Lục Chinh bước ra cô cũng vừa gọt xong vỏ, nhưng không kịp thái thành miếng.
“Cứ thế mà gặm à?” Anh cầm táo lên, cắn rộp rộp.
“Vậy em gọt thêm quả nữa…”
“Không cần.”
Đàm Hi trợn mắt: “Vậy em ăn gì?”
“Bón cho em” Cúi đầu, ngậm lấy cánh mối non mềm của cô.
“Ưm…” Đàm Hi đấm vào ngực anh, “Miếng táo anh nhai qua rồi còn cho em…”

Toàn là nước bọt không à! “Ngoan, ngồi im, cẩn thận chọc vào lửa.”
Chọc vào lứa em gái nhà anh ấy!
Chuyện xảy ra tiếp theo có thể miêu tả là… một thảm án do một quả táo gây nến!
Một khi sói đói ngừng ăn chay, thì sẽ hành hạ người ta vào chỗ chết mới thôi.
Đàm Hi nói đủ mọi lời ngon ngọt nhưng đều không có tác dụng: “Lục Chinh! Anh là đồ đại cầm thú!”
“Rất tốt, vẫn còn sức, thêm một lần nữa.”
Ngày hôm sau, Đàm Hi ngủ đến trưa, eo vừa đau vừa nhức, không thể nào bò dậy nổi.
Hay lắm! Giờ thì còn vẽ tranh sơn dầu gì nữa?
Đình công một ngày, dưỡng thương.
Lục Chinh đẩy cửa bước vào, bưng theo một ly sữa, ra vẻ đứng đắn, tinh thần sảng kɧօáϊ: “Ngủ đủ chưa?”
“Hừ!” Xoay người, đưa lưng ra.
Cho dù không nhìn, cũng có thể tưởng tượng ra dáng vẻ phồng má tức giận của cô.
Ánh mắt anh toát lên sự hết cách: “Đừng quậy nữa, dậy ăn sáng.”
Đàm Hi lề mề, xoay người ngồi dậy:“Ai quậy chứ? Đổ xấu xa nhà anh!” Dám chơi trò kẻ ác cáo trạng trước:
“Phải, phải, phải, em không quậy, anh quậy, được chưa?” Người đàn ông ăn no uống say rồi thì luôn vô cùng nhẫn nại.
Thái độ mềm mại như thế này, khiến Đàm Hi không thể phát cáu lên được, cũng không thể nói gì hơn.
“Khụ, hôm qua…” Cô khoanh chân ngồi trêи giường, nhận lấy chiếc ly cầm trong tay, “Em có mua cho anh rất nhiều quần áo mới.”
“Cho nên?”
“Anh mặc cho em xem.”
“Bây giờ?”
“Đúng!”
Sau đó, Fashion Show của Nhị Gia bắt đầu.
Đàm Hi…
“Chiếc quần dài màu cà phê nhạt này phối với chiếc áo POLO xám kia… sau đó đội chiếc nón bóng chày lên, cả kính râm nữa! Có giống đi nghỉ bên bờ biển không?”
“Đừng có đúng như thế, xoay một vòng xem nào… xoay vòng nữa… xoay thêm vòng nữa.” “Tạo dáng nào, giống như thế này, một tay chống lên eo, tay còn lại che lấy Tiểu Chinh Chinh…”
Cuối cùng…
“Đàm Hi! Em có thôi đi không hả?”
“Ngoan, đừng giỡn nữa, chúng ta đi ra ngoài ăn sáng.”
“Nhóc con, đừng giỡn nữa, xì… em sở chỗ nào vậy?! Tối hôm qua chưa khóc đủ đúng không?”
Nửa tiếng sau, Đàm Hi ăn xong một miếng bánh mì cuối cùng, phủi tay, “No rồi.”
“Uống hết số sữa bò còn lại.”
“Nguội rồi…”

Anh dùng tay thử: “Vẫn còn ấm.”
Đàm Hi bĩu môi, cuối cùng vẫn ngửa đầu uống hết sạch số sữa còn lại: “Được chưa?”
“Ừ.

Tối nay đi tham gia một buổi tiệc với anh”
Đàm Hi dừng động tác đứng dậy lại, chỉ vào mũi mình: “Em?”
“U.”
“Của nhà nào vậy?”
Lục Chinh không thích tiệc xã giao, ngoài trừ các trường hợp bắt buộc thì rất ít khi tham gia các buổi tiệc.

Cho dù không thể không đi, cũng rất ít khi kêu Đàm Hi đi cùng.
Xem ra đây không phải là một buổi tiệc rượu thông thường, chắc là người trong giới muốn làm gì đó.
Quả nhiên…
“Cậu Hai Cố gia về nước, phát thiệp mời, bên trêи có tên anh và em.”
Ý ở đây là, Đàm Hi cũng nằm trong danh sách được mời.
“Cố gia… Cậu hai?” Đàm Hi cau mày, Cố Hoài Sám đứng thứ ba, cho nên người anh trai thần bí kia của anh ta về rồi?
Người trong giới hiểu biết Cố gia có ba người con trai, người đầu là Cố Hoài Ngọc, người thứ hai là Cố Hoài Cẩn, người thứ ba là Cố Hoài Sâm.
Người lớn nhất đã kết hôn, con cũng đã lớn rồi.

Đàm Hi còn tặng một con chuột máy tính bản giới hạn cho cậu nhóc đó nữa, hình như tên là… Cố Tử Hàng
Dù sao cũng chỉ là một cậu nhóc shota, chỉ có điều tính tình hơi thối một chút.
Cố Hoài Sấm thì không cần phải nói nhiều nữa, vẫn luôn hoạt động trong giới xã hội thượng lưu của thủ đô.


Với một chút quan hệ của Đàm Hi với anh ta, không thể nói rõ ràng được.

Lần gặp cuối cùng là ở nơi diễn ra vòng chung kết cuộc thi vẽ tranh ký họa của ba tháng trước, anh ta đi cùng với Lê Diệp.
So với hai người trước, thì cậu Hai nhà họ Cố này khiêm tốn thần bí hơn nhiều.
Chỉ nghe nói bị đưa ra nước ngoài từ khi còn rất bé, đến nay chưa từng lộ mặt ra ngoài, rất nhiều người đều nghe nói tới, nhưng chưa gặp được người thật.
Vì thế, Cổ gia muốn nhấn buổi tiệc lần này để giới thiệu Cổ Hoài Cẩn?
Đàm Hi hơi tò mò, rốt cuộc là nguyên nhân gì mới khiến Cố gia đưa một đứa con trai ra nước ngoài, và hơn mười mấy năm trời không cho anh ta xuất hiện trước mặt người khác.
Trực giác nói với cô rằng, bên trong chắc chắn có điều gì đó mờ ám.
Nhưng…
“Bắt buộc phải đi sao?”
Lục Chinh nhìn cô: “Em không thấy tò mò ư?”
“Sao không tò mò chứ? Nhưng buổi tiệc mừng thọ lần trước của nhà người ta bị chúng ta quậy thành như thế, còn đi nữa… có thể không được hoan nghênh cho lắm nhỉ?”
“Em vẫn biết quậy thành như thế kia à?” Ánh mắt anh trầm xuống, “Ai kêu em đi trêu ghẹo Cố Hoài Sâm hả?”
Còn bị Trần Khải chụp được hình đưa anh nữa chứ.
Đàm Hi híp mắt, nhìn chằm chằm vào anh, ánh mắt khẽ sầm xuống: “Không phải đã giải thích rồi sao, thế nào? Muốn lật lại nợ
Cu?”

Bình Luận (0)
Comment