Con Dâu Trời Phú

Chương 70


“Cô không dám!”
Trong lúc mọi người đều đang hoảng sợ, bỗng nhiên Tống Bạch nói, ý cười chưa dứt, còn càng thêm phần tà mị.


“Thử xem sao?” Đàm Hi cười lạnh, mảnh thủy tinh cứa sâu thêm vào da thịt hắn.


“A…” Người đàn ông hít một hơi lạnh, thuận thế ngửa ra sau, thấy dung nhan tinh tế khi nhìn nghiêng của người con gái, hoàn mĩ không chút thiếu sót như trong tưởng tượng, đầu mày nhíu chặt lại, “Cô làm thật à?”
“Nếu không thì sao?”
“Buông tay ra trước đã, tôi sẽ bảo họ thả cô đi.”
“Bà đây không hề ngu nhé!”
Tống Bạch khẽ cười, “Đương nhiên là cô không ngốc.” Đáy mắt mơ hồ xuất hiện một tia xảo trá nhưng lại có thêm vài phần ấm áp, “Con gái chửi thề không hay đâu, đặc biệt là cô gái xinh đẹp như em.”
“Vẫn còn có tâm tư nói giỡn được cơ à? Anh to gan đấy!”
“Nếu có thể, tôi càng thích em khen khoai của tôi to hơn.”
Vẻ mặt Đàm Hi như bị táo bón.


“Này cô em, tôi rất thích em.

Thật đấy!”
“Thế thì sao?”
“Bạn tình, bạn giường, bạn trai, em thích kiểu nào? Cứ chọn thoải mái.” Vẻ mặt người đàn ông đầy vẻ nghiêm chỉnh.


Đàm Hi chỉ cảm thấy thiên lôi cuồn cuộn đánh xuống làm cô đờ đẫn cả người.



Phản ứng thứ nhất: Thánh này từ đâu đến vậy?
Phản ứng thứ hai: Con hàng này bị rớt não à?
“Em xem, khuôn mặt này của tôi cũng được đấy chứ? Không đến mức khuynh quốc khuynh thành nhưng dù sao cũng là đẹp trai số một trêи đời.

Bụng sáu múi, có nhà, có xe, gia thế sạch sẽ, không có thói xấu, quan trọng nhất là, đối xử tốt với phụ nữ, nói sao nghe vậy.”
Tất cả mọi người đều tròn mắt há mồm nhìn, bao gồm cả Đàm Hi.


“Cho nên, thử nghĩ xem?”
Người từng sống hai kiếp như cô cũng không thể hiểu nổi tình huống hiện giờ là thế nào, ánh mắt nhìn Tống Bạch kỳ quái giống như nhìn một người ngoài hành tinh.


Hồi lâu sau, mới thốt ra một câu, “Anh trốn từ bệnh viện tâm thần nào ra đấy?”
Tống Bạch: “…”
Triệu Bân: “…”
Những người khác: “…”
“Hi Tử, tôi khó chịu quá…” Tiếng thầm thì yếu ớt của Vệ Ảnh phá vỡ bầu không khí yên ắng quỷ dị này, cũng khiến thần kinh đang khẽ thả lỏng của Đàm Hi bỗng nhiên căng cứng lại.


Không cần nhiều lời thêm nữa, cô thẳng tay kẹp cổ Tống Bạch tiến lên phía trước.


“Ảnh Tử, tiến lên.”
Vệ Ảnh cắn răng, đỡ lấy vai cô.


Đàm Hi tiến một bước, Triệu Bân liền dẫn đám bảo vệ áo đen lùi về phía sau một bước.


“Này cô em, em nghĩ cho kỹ đi, nếu bỏ lỡ một người tốt như tôi thì không kiếm đâu được ai tốt như vậy nữa đâu.”
“Câm mồm!”
“Không suy nghĩ thật à?”
Tống Bạch thấy sắc mặt cô ửng hồng, hơi thở nặng nề, trêи trán đã có một lớp mồ hôi túa ra thì biết là thuốc đã phát huy tác dụng, cô sẽ không kiên trì được bao lâu nữa, dù có kiên cường thế nào cũng chẳng qua chỉ là con cá giãy dụa trước lúc chết, thế suy sức yếu mà thôi.


Còn anh ta, anh ta có lòng kiên trì!
“Con đàn bà thối tha, dám uy hϊế͙p͙ cậu Ba, không muốn sống nhìn mặt trời mọc ngày mai nữa à?” Triệu Bân hống hách, hung dữ nói.


Đàm Hi cố nén cảm giác cuồn cuộn truyền từ bụng dưới đến, cố nở một nụ cười vui vẻ.


“Cậu Ba? Xem ra, tôi không bắt nhầm người rồi!”
Ánh mắt Tống Bạch lóe sáng, thầm mắng tên ngu Triệu Bân.



Dáng vẻ tươi cười bỗng nhiên thu lại, “Cô buông tôi ra trước đã, tôi bảo đảm sẽ không chạm vào cô và bạn cô, nói lời giữ lời.”
“Không phải anh muốn theo đuổi tôi sao? Vừa rồi còn mặt dày cợt nhả, sao bỗng nhiên lại trở nên nghiêm túc thế này rồi?”
“Cô gái, phải biết dừng lại đúng lúc.” Khuôn mặt đã hoàn toàn trở nên âm trầm.


“Ồ, thì ra là anh cũng sợ chết!” Muốn phân tán sự chú ý của cô sao, đáng tiếc, hai đời làm người rồi, bà đây cũng không dễ hồ đồ thế đâu!
Nếu đã trở mặt với nhau thì cũng không còn gì phải kiêng nể nữa!
Đâm mạnh một cái, máu tươi bắn tung tóe, đầu nhọn đâm vào da cổ người đàn ông, máu túa ra ngoài bằng tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy được, màu đỏ làm nổi bật lên làn da trắng nõn quá mức của người đàn ông, càng nhìn càng gai mắt.


Tất cả mọi người, bao gồm cả Tống Bạch đều không ngờ rằng Đàm Hi lại thực sự ra tay độc ác như vậy.


“Bây giờ tin rồi chứ? Cậu Ba đúng không? Thân phận anh cao quý, dù sao tôi cũng không chạy được, kéo thêm một cái đệm lưng cũng không tồi.”
“Đừng có làm loạn!” Nhìn thấy máu của Tống Bạch không ngừng chảy, Triệu Bân hoảng hốt.


“Cô gái, cô phải nghĩ cho kỹ, tôi bị thương thì cũng không có ích lợi gì cho cô hết.” Tống Bạch trầm mắt, lần đầu tiên anh ta phải nhìn thẳng để đánh giá cô gái này.


Trước đây, anh ta coi Đàm Hi là thứ đồ chơi dùng để mua vui, dựa vào tâm lý hiếu kỳ với con mồi để gây chuyện, ngầm cho phép hành vi của Triệu Bân; nhưng bây giờ cần phải đánh giá lại một lần…
“Anh thấy bây giờ tôi cần lợi ích gì không?” Lạnh lùng cong môi lên, “Kẻ đi chân đất không sợ người mang giày, mạng người cũng phân rõ sang hèn, kéo theo anh, tôi thấy cũng đáng lắm!”
“Nếu tôi đồng ý thả cô đi thì sao?”
“Đừng có đùa giỡn với chị, mấy trò bằng mặt không bằng lòng này mang đi lừa trẻ con còn được.”
Tống Bạch thấy thật phiền phức, nói kiều gì thì cô gái này cũng không nghe!
Nếu đã không thức thời thì cũng đừng trách anh ta độc ác.


Ra hiệu bằng ánh mắt cho Triệu Bân, tên kia lập tức hiểu ý, tay phải khua loạn lên ở sau lưng một phen, trong lòng thầm nổi lên sự hưng phấn tàn bạo.


Đàm Hi đi về phía trước, nắm được tính mạng người đàn ông trong tay, thuận lợi không bị cản trở.



Rẽ qua hành lang chính là lối ra, nhưng không ngờ lại có một bóng đen mai phục phía sau, Vệ Ảnh còn chưa kịp mở miệng nhắc nhở thì bóng đen đó đã giơ cao tay phải lên.


Nắm đấm này rơi xuống, không bị thương thì cũng ngất đi!
“Hi Tử, cẩn thận phía sau.”
Đàm Hi muốn né, nhưng lúc này đã muộn, chỉ kịp nhìn thấy con dao kia được vung lên cao, chưa tới 0.1 giây nữa là đã có thể găm vào vai mình.


Tóm lại, vẫn là cô tự đánh giá bản thân mình quá cao, đe dọa làm ầm ĩ mà lại quên rằng núi cao còn có núi cao hơn nữa, trong kẻ mạnh có kẻ mạnh hơn nữa!
Bỗng dưng, trước mắt tối sầm, có thứ gì đó bao phủ lấy đầu cô, chất liệu vải thượng thừa, cảm giác mềm mại, hơi thở nam tính xộc vào mặt.


Đàm Hi giơ tay ra kéo, trước mắt bỗng nhiên sáng lên.


Cúi đầu, một chiếc áo vest.


Đồ nam.


Dường như còn lưu lại hơi ấm, cảm giác rất ấm áp.




Bình Luận (0)
Comment