Con Dâu Trời Phú

Chương 765


Hoàng Liên là người của bộ đội đặc công, nếu xử lý không tốt, người bên trêи sẽ trực tiếp nhúng tay vào.
– Có ai lại không bao che cho con lãnh đạo chứ?
Huống hồ, người có thể trở thành nữ binh đặc công được tuyển chọn trong hàng nghìn người thì chắc chắn sẽ có điểm hơn người.

Người bình thường không dễ gì dám chọc vào, một là sợ bị báo thù, hai là cũng sợ bị cấp trêи trù dập.
Lúc đó, hai cô sinh viên này sẽ rất rắc rối, rất rắc rối…
Từ Hạo thấy hai người không nói gì, lại lặp lại câu hỏi: “Có tiện nói cho tôi biết đã xảy ra chuyện gì không?”
Là một cán bộ cũng có chút thực quyền, nói được như vậy cũng đã đủ khách khí lắm rồi.
Tiểu Lưu thấy Đại đội trưởng nhà mình không ngại xuống nước, thậm chí còn có chút ý tử nhân nhượng cho xong chuyện, bỗng chốc cơn giận bùng phát: “Lãnh đạo, anh phí lời với mấy cô gái này làm gì? Tình hình trước mắt chẳng lẽ còn chưa đủ để chứng minh tất cả hay sao?”
“Tiểu Lưu, không phải tận mắt chứng kiến thì đừng có vội vàng đưa ra kết luận như vậy!” Từ Hạo nghiệm mặt lại, ngữ khí gần như là nghiêm khắc.
Anh ta đã ở trong quân đội bao năm nay, có tình huống bất ngờ nào chưa từng gặp qua? Anh ta đã sớm là kẻ lõi đời rồi.

Sinh viên đại học KO lính đặc công ư?
Đùa gì vậy chứ?
Chuyện này tạm thời còn chưa rõ ràng, Hoàng Liên đúng là đã bị thương, nhưng vẫn còn rất nhiều điểm khả nghi, khiến anh ta phải nâng cao tinh thần cảnh giác, cẩn thận xử lý vấn đề này.
Nhưng Tiểu Lưu không hiểu rõ suy nghĩ và nỗi lo lắng của cấp trêи.

Cô ta chỉ biết rằng Hoàng Liên đã bị thương rồi, còn kẻ đầu sở gây nên tôi chính là hai cô sinh viên đại học đã chết còn không chịu thừa nhận đang đứng trước mặt!
Đồng thời, tâm trạng của cô ta đối với Từ Hạo cũng rất phức tạp.
Một mặt cô ta đau lòng vì cấp trêи tính tình không nóng không lạnh, ăn nói ôn hòa, nhưng đối phương vẫn còn cao ngạo vênh váo, không nói câu nào, rõ ràng là không tôn trọng anh ta.
Nhưng mặt khác cổ ta cũng thấy giận dữ thay, đường đường một Đại đội trưởng mà lại bị hai cô nhóc con gây khó dễ, thực sự quá yếu đuối!
Tiểu Lưu cảm thấy cô ta đã sắp tức chết rồi, nếu lãnh đạo muốn làm người tốt thì cứ để cho cô ta làm người xấu đi.
“Hai cổ tại sao lại ra tay với đồng chí Hoàng Liên?!”
Tiểu Lưu ngẩng đầu, ưỡn ngực, đuôi mắt cong lên, cố gắng hết sức để bản thân có khí thế nhất, nhưng kết quả lại “vẽ hổ không thành ngược lại biến thành chó”, ngay cả chính bản thân cô ta cũng cảm thấy không được tự nhiên.
“Phụt!” Hàn Sóc không nhịn được quay sang nói với Đàm Hi, “Đùa, buồn cười vãi chưởng
Đàm Hi rất lịch sự cong môi lên.
“Thì ra nữ thổ phỉ này tên là Hoàng Liên à? Cái tên nghe thật là… ha ha…”
Câm điếc mà ăn hoàng liên, đáng đời có nỗi khổ mà không nói được thành lời!
Thế nhưng sự thật đúng là như vậy!
Do bị sặc nước và dây thanh quản bị hỏng, đồng chí Thiếu úy nằm dưới đất thoi thóp thở yếu ớt muốn nói mà không nói được, lại thêm chỗ nào trêи thân thể cũng bị thương, vốn dĩ không thể tùy tiện cử động được.

Chỉ có lồng ngực phập phồng bất định và tiếng thở hổn hển thể hiện sự phẫn nộ và cáu giận ngập trời của cô ta.

Thế nhưng trước khi đội y tế đến có lẽ sẽ không có ai để ý đến cô ta.
Tiểu Lưu thấy hai người này không chỉ xì xào bàn tán mà còn cợt nhả cười đùa, quả thực là không coi ai ra gì, cuồng vọng đến cực điểm!
“Hai người quá đáng quá rồi đấy! Không chỉ làm người khác bị thương, mà thái độ còn lồi lõm” Tiểu Lưu tức giận đến mức ngón tay cũng run run theo, “Không tôn trọng quân nhân, không tôn trọng bộ đội, tức là không tôn trọng quốc gia! Uổng công các cô
vẫn còn là sinh viên, học hành suốt bao năm nay chui vào bụng chở hết cả rồi!”
Hàn Sóc thu lại nụ cười, mặt không biểu cảm nhìn cô ta: “Tôi nói này bà cô, là một chiến sĩ của dân tộc Hoa Hạ, tiên phong bảo vệ tổ quốc, đồng chí của quốc gia cộng hòa, từng lời nói hành động của cô đều là đại diện cho quân đội, tuyệt đối đừng có bối đen hại chữ quân nhân!”
“Tôi bôi đen ư?!” Tiểu Lưu chỉ vào mũi, giận quá hóa cười, “Cổ ngậm máu phun người!”
“Ô..” Hàn Sóc cố ý kéo dài âm điệu, “Thì ra cô cũng biết dùng từ này cơ à? Nhưng mà kẻ ngậm máu phun người ở đây là cô, chứ không phải tôi! Cô nói chúng tôi làm người khác bị thương, OK, thế chứng cớ đâu? Lấy ra đây xem nào?! Còn về thái độ, tôi nghĩ chúng tôi không nhất thiết phải giữ thái độ hữu hảo với một người đàn bà chua ngoa đanh đá không biết phân biệt tốt xấu làm
“Chứng cứ ư?” Tiểu Lưu cười lạnh, “Đồng chí Hoàng Liên vẫn còn nằm dưới đất, chỉ riêng điều đó thôi đã đủ chứng minh tất cả
rồi!”
“Ổ, nói như cổ, vậy bây giờ nếu tôi nằm xuống đất thì có phải tôi có thể tố cáo cổ mưu sát tôi đúng không? Bà cô à, tuy phỉ báng không đáng mấy tiền, nhưng cũng không đến mức để cô lạm dụng như vậy chứ?”
“Cô… cô… cả иɦũ ɦσα lấp miệng em!”
Hàn Sóc nhếch cằm lên, hừ lạnh đáp lễ.
Tiểu Lưu tức giận như muốn thổ huyết, thua trận bên này liền quay sang cầu cứu Từ Hạo, “Đại đội trưởng, chẳng lẽ anh cứ để mặc không lo vậy sao?”
“Trước tiên chữa trị cho đồng chí Hoàng Liên đã rồi nói.”

“Đại đội trưởng! Sự thật bày ngay trước mặt rồi, bây giờ phải khống chế hai người này lại!” Sắc mặt Từ Hạo hơi trầm xuống, tính cách anh ta dù có rộng lượng thế nào cũng vẫn là lãnh đạo, không cần một cấp dưới như cô ta dạy anh ta phải làm thế nào.
Nhưng Tiểu Lưu không hề phát hiện ra sắc mặt cấp trêи đã xấu đi: “Đồng chí của chúng ta đã bị thương, sao anh lại không hề quan tâm hỏi han gì như vậy?”
Khóe miệng Từ Hạo khẽ giật, cô nhìn thấy tôi không hề quan tâm hỏi han lúc nào thế?
“… Nếu anh đã có quyền lực đó trong tay, vậy phải đứng ra mới đúng chứ.

Cẩn thận hay thận trọng không phải là cái cớ để yếu hèn, cũng không phải là lý do để ăn trêи ngồi trốc.

Lãnh đạo, tôi thực sự không muốn thất vọng vì anh”
Đàm Hi nghe được những lời này suýt nữa thì vỗ tay khen hay.
Đúng là hiện ngang lẫm liệt, khí thế hào hùng!

Bình Luận (0)
Comment