Con Dâu Trời Phú

Chương 864


“Đội trưởng, cậu đang lầm bầm cái gì thế hả?” Hàn Sóc tò mò, ánh mắt lộ ra vẻ thăm dò.
Tạ Từ đứng ngay bên cạnh Hứa Trạch nên nghe rõ ràng hơn, lập tức đặt câu hỏi: “Cái gì thật hay
giả thế?”
Đàm Hi cũng nhìn về phía cậu ta.
Trêи mặt Hứa Trạch không nên được sự trầm trọng: “Lúc trước nghe nói là bộ đội ở quân khu Tây Nam, tớ tưởng chỉ là lực lượng lục quân tác chiến bình thường thôi, ai dè lại điều động tới Lữ đoàn Tia Chớp.”
“Lữ đoàn Tia Chớp này lợi hại lắm à?” Nhiễm Dao thấp giọng dò hỏi.
Hứa Trạch cười khổ, đầu chỉ là lợi hại đâu chứ?
Lữ đoàn Tia Chớp là nhóm quân đội được số hóa có năng lực thực chiến mạnh nhất của quân khu Tây Nam.
“… Khác với bộ đội thường quy, lữ đoàn Tia Chớp am hiểu chiến đấu trêи phương diện số hóa, không chỉ có bộ chỉ huy mặt đất mà còn có bộ chỉ huy trêи không, lợi dụng máy bay do thám loại lớn cải tạo thành trung tâm chỉ huy, phối hợp với một tốp máy bay phụ trợ khác, hành tung xuất quỷ nhập thần.”
“Ý của cậu là… Bọn họ am hiểu sử dụng thiết bị công nghệ cao à?” Đàm Hi nhướng mày.
“Không chỉ có trang thiết bị tối tân mà nhân viên của bọn họ cũng toàn là nhân tài công nghệ cao.”
Từ Dương hít vào một ngụm khí lạnh: “Chơi lớn thế sao? Đổ bao nhiêu tiền vào đấy thế nhỉ?”
Tạ Từ nhìn cậu ta hừ lạnh một cái, thầm mắng cầu ngu ngốc: “Chỉ nhìn những thiết bị đó đã biết là xa xỉ rồi, cậu cảm thấy người ta thiếu tiền à?”
Hứa Trạch gật đầu: “Lữ đoàn Tia Chớp là con cưng của lãnh đạo quân khu, có keo kiệt với ai cũng không keo kiệt với họ.”
“Vậy… Bộ chỉ huy trêи không dùng để làm gì thế?” Trương Quán vò đầu hỏi.

“Bộ chỉ huy trêи không có thể phát mệnh lệnh hành động với quân dưới mặt đất, đồng thời tìm kiếm tín hiệu điện đài và tin tức thiết bị đầu cuối, có thể tùy thời liên lạc trực tiếp với bộ chỉ huy cấp cao, là lá chắn kiên cố cho lực lượng bộ đội phòng không.”
Hứa Trạch nói xong liền ɭϊếʍ cánh môi bị ánh nắng chói chang làm cho trở nên trắng bệch của mình, vẻ mặt nghiêm túc, hiển nhiên là kiêng kỵ cực kỳ sâu sắc với lữ đoàn Tia Chớp kia.
Trương Quán không nhịn được mà nuốt nước bọt: “Nghe có vẻ… rất lợi hại.

Chúng ta còn có phần thắng sao?”
Lời này vừa nói ra, ai nấy đều trầm mặc.
Phần thắng ư?
Phỏng chừng đến lúc đó, chết như thế nào còn không biết ấy chứ.
Bên kia, Trình Cương đã nói xong lời dạo đầu, bắt đầu giới thiệu thông tin cơ bản của lữ đoàn Tia Chớp, tỉ mỉ hơn những gì Hứa Trạch kể rất nhiều, cũng càng… đả kϊƈɦ người hơn.
“… Nói tóm lại, lữ đoàn Tia Chớp là một đội quân phản ứng nhanh của quân khu Tây Nam.

Là lữ đoàn lính bộ binh tinh nhuệ nhất của toàn quân khu, luôn trong trạng thái sẵn sàng chiến đấu, bên dưới là hai trung đoàn bộ binh xe bọc thép, một trung đoàn xe tăng, một đại đội máy bay lên thẳng, một tiểu đoàn lính trinh sát vũ trang, thiết bị không người lái, hệ thống phòng không, binh chủng hóa học đặc biệt, tất cả đều đầy đủ hết.”
Càng nói về sau, trái tim mọi người càng lạnh hơn.
Nhưng cái gì nên tới thì vẫn sẽ tới; nên nói thì vẫn phải tiếp tục nói…
“Lần diễn tập quân sự này sẽ có tên là Cơn Lốc thuộc loại diễn tập lùng bắt và tiêu diệt trong rừng sâu.

Căn cứ theo chỉ thị từ cấp trêи, lữ đoàn Tia Chớp sẽ tham gia toàn bộ lực lượng, lục không hợp lại, thành lập phòng tuyến quân sự trong phạm vi 250 kilomet.

Các bạn chạy trốn, chúng tôi lùng bắt, hạn định trong ba ngày, một khi bị bắt thì trực tiếp bị loại!”
Trình Cương vừa ném một quả bom tấn xuống xong liền vỗ ʍôиɠ rời đi, để lại mọi người trợn mắt nhìn nhau.
“Bảo một đám tép riu chúng ta đi đánh nhau với một lữ đoàn được vũ trang tới tận răng á? Không nhầm đấy chứ?”
“Dựa vào mấy cái súng đểu mà bắt chúng ta đi tham gia diễn tập á? Có chắc là không phải bắt chúng ta làm pháo hội dâng lên tận miệng cho người ta không đấy?”
“Huấn luyện viên ơi huấn luyện viên à, em không hiểu tâm tư của thầy, giống như Pháp Hải chẳng biết yêu…”
Oán giận thì oán giận nhưng cuối cùng vẫn không thể không chấp nhận hiện thực.
Xếp hàng, lĩnh trang bị, sau khi kiểm tra không thấy sai sót gì liền mang lên người.
Đàm Hi ước lượng, ít nhất phải 20 kilogam.

“Toàn thể tập trung! Máy bay trực thăng đang đợi mọi người rồi, xuất phát…”
Mười ba phút sau, ba mươi hai người tiến tới sân bay ở căn cứ.
Ba máy bay trực thăng dừng ở giữa, cánh quạt chuyển động làm dấy lên những trận gió lớn, càng tới gần thì lực cản càng mạnh, dường như có thể hất văng người ta đi, thổi bay lên tận chín tầng mây.
“Ôi mẹ ơi… thật sự có máy bay trực thăng à?”
“Nhìn lại đi, cái đó là máy bay chiến đấu!”
“Không giống nhau chắc?”
“Nhìn bên dưới đi… thấy chưa? Chỗ đó bắn ra đạn đấy!”
“Mau nhìn kìa! Đó có phải huấn luyện viên Lục không?”
“Còn có huấn luyện viên Thời nữa!”
Mọi người thuận thế nhìn lại, chỉ thấy hai thân ảnh cao lớn đang đứng lù lù trước đầu máy bay trực thăng, đầu đội mũ giáp chống đạn, kính bảo vệ mắt, đầu gối có đệm bảo vệ, trong tay là súng trường tự động kiểu 95 bắn đạn 5.8mm, trêи đùi đeo bao súng lục kiểu 92 bắn đạn 9mm.
Mặc kệ cuồng phong diễn tấu, ta vẫn bất động như núi.
“Vãi! Nhìn hai vị huấn luyện viên ăn mặc ngầu quá!”
“Khác hẳn chúng ta.”
“Cũng khác với huấn luyện viên Phó nữa.”
Tạ Từ nhíu mày: “Chẳng lẽ là trang bị của ngoại quân* à?”
*Ngoại quân; bộ đội tác chiến được phân làm “Hồng quân” và “Lam quân”, trong đó lam quân bắt chước theo cách ăn mặc của quân đội nước ngoài để tiến hành diễn tập đối kháng, tục xưng là “ngoại quân“.
“Không liên quan gì tới ngoại quân đầu, đây là trang phục huấn luyện riêng của chiến đội đột kϊƈɦ đấy.” Hứa Trạch mở miệng giải thích cho thắc mắc của mọi người.
“Chiến đội đột kϊƈɦ?” Hàn Sóc nhướng mày, “Có liên quan gì tới bộ đội đặc công không?”
“Thông thường, bên trong bộ đội đặc công sẽ có một đại đội tác chiến chuyên môn được gọi là chiến đội đột kϊƈɦ.


Từ đó, dựa theo nhiệm vụ mà phân ra các tiểu đội nhỏ hơn như chiến đội đột kϊƈɦ chém đầu, chiến đội đột kϊƈɦ phá vây, chiến đội đột kϊƈɦ bộc phá (thuốc nổ), chiến đội đột kϊƈɦ chống khủng bố, vân vân.”
“Thì ra là thế, cậu biết nhiều thật đấy.”
Hứa Trạch khẽ cười, “Quá khen, quá khen.”
“Hừ, nói cậu béo mà còn tự đắc à?”
Sắc mặt Húa Trạch tối sầm.
Phó Kiêu đứng trước máy bay trực thăng, lớn giọng nói: “Mỗi đội một chiếc trực thăng, máy bay sẽ đưa các em tới nơi diễn tập.”
m thanh bị gió lớn đánh tan, tiêu tán trong không trung.

Mọi người chỉ có thể nghe loáng thoáng đại khái mà thôi.
Rồi sau đó, xếp hàng tiến lên.
“Huấn luyện viên, các thầy không đi cùng bọn em ạ?” Một thành viên của đội ba đặt câu hỏi.
Mặt Phó Kiêu chẳng có cảm xúc nào, đáp lời: “Lần diễn tập quân sự này các em phải tự phát huy, mọi người, bao gồm tôi và các huấn luyện viên khác đều không thể nhúng tay vào với bất kỳ lý do gì, dưới bất kỳ hình thức nào.”
Xem ra là phải đánh thật rồi.

Bình Luận (0)
Comment