Con Dâu Trời Phú

Chương 992


Không những không biết sai mà còn nói đến đúng lý hợp tình.
“Lục Xuyến Lưu!” Đàm Hi gọi thẳng tên cậu bé, “Con có biết rốt cuộc là mình đang nói gì, đang làm gì không hả?”
Trong mắt cậu nhóc hiện lên vẻ quật cường, cánh môi mím chặt, không nói lời nào, cũng không chịu thua.
Ý cười trêи mặt Đàm Hi lập tức biến mất sạch sẽ.
Tiểu A Lưu đứng đối diện với cô, không tránh không né.

Hai mẹ con không ai nhường ai, sợ nhất là không khí bất chợt yên tĩnh thế này, dường như cuộc đại chiến này chỉ cần chạm nhẹ là nổ tung ngay.
Ngộ Hạ nhìn em trai rồi lại nhìn mommy, mở miệng giải thích thay A Lưu với giọng hơi nức nở: “Là tại con muốn nhìn ba… Không liên quan gì tới em trai, không nên trách em ấy…”
“Tại sao?” Đàm Hi nhìn con trai với vẻ mặt lạnh tanh, trong đáy mắt toàn là sự lạnh lẽo.


“… Con muốn nhìn một chút xem trông ông ấy như thế nào.”
“Sau đó?”
“Hỏi ông ấy tại sao mấy năm nay lại không quan tâm tới chúng ta.” Đàm Hi nghe vậy thì trong lòng xẹt qua sự chua xót không nhịn được, nhưng vẫn cố kiên cường hỏi: “Vậy con đã hỏi rõ ràng chưa?”
“… Ông ấy nói ông ấy đã có bạn gái…” Đàm Hi ngẩn ra.
Trong mắt cậu nhóc mờ mịt sương mù nhưng đã bị cậu ép lui đi rất nhanh: “Thế nên, ông ấy không cần chúng ta nữa, đúng không ạ?”
“Đương nhiên không phải!”
“Vậy tại sao ông ấy lại có bạn gái khác?” Đàm Hi á khẩu không trả lời được.
“Mẹ, mẹ có muốn quay về không?”
“Cái gì?” Tiểu A Lưu nhìn cô rất nghiêm túc: “Nhưng con muốn quay về.”
Quay về ư? Về nơi đó? Ngộ Hạ cũng nhào tới, ôm chặt chân Đàm Hi không buông: “Mommy, con cũng muốn quay về…”
“Con… hai đứa…” Đàm Hi nhìn con trai quật cường và con gái nước mắt lưng tròng trước mặt, rất nhiều cảm xúc nảy lên trong lòng khiến cô không khỏi đỏ mắt cay mũi.
A Lưu: “Con đã vượt qua ải cuối cùng của Mê cung tàng ảnh rồi…”
Thân mình Đàm Hi chấn động.
A Lưu mím môi: “Con biết hết cả rồi…”
Lúc trước, khi Đàm Hi thiết kế trò chơi này, ngoại trừ tư liệu cá nhân của Lục Chinh ra còn để lại một bức thư tự thuật viết hết ra tất cả những gì xảy ra giữa cô và Lục Chinh năm đó.
Đương nhiên, những chuyện nên giấu như chuyện cô sống lại, cùng với chuyện xâm lấn vào hệ thống máy tính của quân đội thì chỉ nói sơ lược mà thôi.
Những gì muốn nói, tổng kết lại trong một câu, đó là… Năm đó cô và Lục Chinh phải tách ra quả thực là vì có lý do bất khả kháng!
A Lưu bán tín bán nghi, cho dù có nỗi khổ thì chuyện người cha kia vắng mặt bao nhiêu năm như thế cũng là sự thật không thể chối cãi được.

Thế nên, mới có trận xâm lấn rồi thách đấu ban nãy.
“Mommy, lúc trước mẹ nói chúng ta không thể quay về là vì ba không ở đó, nhưng vừa rồi ba ngồi ở ngay đối diện, có phải chúng ta có thể trở về rồi không?” Đôi mắt hạnh của cô bé con rưng rưng, nhìn lên Đàm Hi với vẻ đầy tội nghiệp.
“Hạ Hạ, con nói cho mommy nghe, tại sao lại muốn quay về?” Đàm Hi ngồi xổm xuống, mặt đối mặt với con gái.
“Thì… bởi vì em trai muốn…” Nên con cũng muốn.
Đàm Hi lại nhìn con trai, giọng lạnh hơn rất nhiều: “Con thì sao?”
“Bởi vì… không cam lòng.”
“Con có cái gì mà không cam lòng chứ?”
“Con không cam lòng thay cho bản thân, cho Hạ Hạ, còn cả cho mẹ nữa!” Bàn tay nhỏ siết chặt lại, vẻ mặt cao ngạo, cực kỳ giống Đàm Hi tầm cao khí ngạo năm xưa…
“Tại sao ông ấy có thể chẳng cần biết gì, chẳng cần phải làm gì chứ? Tại sao ông ấy có thể có người phụ nữ khác?”
Ánh mắt Đàm Hi hơi sầm xuống: “Ai nói với con những cái này?”
Cô không tin con trai mình còn bé tí như thế mà có thể nói ra mấy lời thế này.


“… Không có ai, đây là suy nghĩ của riêng con.”
Đàm Hi có cảm giác như lần đầu tiên mới biết đứa con trai này vậy.

So với chị gái hoạt bát rộng rãi thì từ nhỏ A Lưu đã rất hướng nội, ít khi thể hiện ra sự vui buồn yêu ghét, cho dù là khóc cũng sẽ tuyệt đối không khóc trước mặt người khác.
Thằng nhóc này quật cường, không chịu thua, cực kỳ kiêu ngạo, những điều này Đàm Hi biết hết.

Nhưng cô không ngờ nó lại trưởng thành sớm tới mức này.
Cô đặt tay lên ngực tự hỏi, mấy năm nay, trong cách giáo ɖu͙ƈ con cái, cô vẫn luôn tuân theo nguyên tắc không áp bách, không cưỡng bức, để chúng phát triển tự do.
Nhưng cùng một cách giáo ɖu͙ƈ, cùng một hoàn cảnh sống, vậy mà lại nuôi ra hai đứa con có tính cách hoàn toàn trái ngược nhau.

Bình Luận (0)
Comment