Con Dâu Trời Phú

Chương 995


“Được biết, lần thu mua này khá kín tiếng, đại bộ phận trình tự đều đang được tiến hành trong âm thầm, vẫn chưa công khai.

Người phụ trách hai bên có biểu hiện vô cùng thân thiết, có thể nói là vụ thu mua hòa bình nhất trong lịch sử.

Kế tiếp là hình ảnh lễ ký kết hợp đồng…”
Hình ảnh theo đó thay đổi, lọt vào tầm mắt là bối cảnh được mở rộng ra, trêи banner in mấy chữ lớn: “Lễ ký kết hợp đồng giữa Lục Thị và Thiên Hồng”!
Cực kỳ chói mắt.

Lúc đó, Vivian và mấy lãnh đạo cấp cao đang ở trong văn phòng của Đàm Hi, mắt nhìn chằm chằm vào màn hình tivi, vẻ mặt ai nấy đều vô cùng khó nhìn.
Có trời mới biết, vì có thể đưa ra được bản kế hoạch thu mua này mà người của bốn bộ phận đã thức khuya dậy sớm, tăng ca đến mấy ngày, vất vả lắm mới hoàn thiện được, đưa tới trước mặt Đàm Hi và chỉ chờ Boss lớn gật đầu nữa là xong.

Nhưng mà hiện tại…
“Lục Thị? Sao tôi chưa từng nghe nói về công ty này nhỉ?” Một anh chàng tóc vàng mắt xanh người Pháp bưng vẻ mặt cực kỳ khoa trương, không nhịn được kêu lên, giống như chuyện Lục Thị có thể nuốt Thiên Hồng là một chuyện không thể nào tin được vậy.
Phải biết rằng, hiện tại đến CK cũng không nắm chắc có thể gặp được khối xương cứng này một trăm phần trăm.

Thế nên, bọn họ chỉ vươn tay ra với “Thiên Dụ” chứ chưa từng nghĩ sẽ động vào “Thiên Hồng“.
“David, cậu đang nói đùa đấy à? Lục Thị, ở Hoa Hạ đứng vào top 3 trùm địa ốc đấy, đã nghe nói về West Pavilion bao giờ chưa?”
“Đương nhiên! Lúc tôi tới thủ đô du học đã ở chung cư West Pavilion – Yilan mà, đẹp từ trong ra ngoài, còn có hệ thống tự sưởi ấm và làm mát nữa, điều kiện sống cực kỳ cao…” Anh chàng bồ lô ba la một hồi, thiếu điều tâng bốc chung cư West Pavilion lên tận trời.
“OK, West Pavilion chỉ là một trong những nhãn hiệu bất động sản cấp hai do Lục Thị khai phá mà thôi, đã hiểu chưa?”
“What? Cấp hai?” David tỏ vẻ có khả năng mình gặp ảo giác rồi.
“Được rồi! Hôm nay chúng ta ở đây không phải để thảo luận rốt cuộc Lục Thị trâu bò thế nào, mà là chuyện thu mua Thiên Dụ tiếp theo sẽ phải tiến hành ra sao.” Từ bỏ, hay cứ tiếp tục?
Bài toán khó được đặt ra ở trước mắt, chỉ chờ Đàm Hi ra quyết định.

Cộng sự nhiều năm với nhau, mọi người đã quen với việc lấy Đàm Hi làm trung tâm.

Cô chỉ huy thế nào thì bạn họ sẽ đánh như thế, họng súng luôn nhất trí đối ngoại.
Tức khắc, mọi người lập tức dừng tranh luận, ánh mắt đều nhìn hết về phía Đàm Hi.
Lại thấy Boss xinh đẹp như nữ thần của họ giờ đang nhìn chằm chằm vào màn hình tivi, ánh mắt sâu thẳm, dường như mây phủ quanh núi, không nhìn rõ là cảm xúc gì.
Mọi người nhìn theo tầm mắt cô, chỉ thấy trêи màn hình tivi đúng là phân đoạn nghi thức tiến hành ký kết giữa người phụ trách hai bên.


CEO của Thiên Hồng khoảng hơn năm mươi tuổi, bao nhiêu năm làm ăn vất vả khiến cho ông ta nhìn già hơn tuổi thực, nhưng đôi mắt vẫn tràn ngập ánh sáng khiến người ta không thể khinh thường.
Mà người bên cạnh ông ta thì trẻ hơn rất nhiều, nhìn cũng chỉ tầm trêи dưới ba mươi tuổi, đầu đinh đơn giản, đường cong sườn mặt thanh thoát, dứt khoát, vừa nhìn liền cảm thấy quanh thân ẩn ẩn khí chất mạnh mẽ, cương nghị, khí khái.
“Tổng giám đốc à? Chẳng phải ở Lục Thị, dưới chủ tịch thì chỉ có một Tổng giám đốc duy nhất là Hàn Uy sao? Người này ở đâu ra thế?”
Người bên cạnh biết chuyện nghe thấy thế thì không khỏi cười nhạo: “Không biết thì chẳng trách cậu, nhưng không biết mà nói ra thì người mất mặt là cậu đấy.

Bốn năm trước…”
Bên tại là tiếng giải thích của cấp dưới, nhưng Đàm Hi lại không nghe lọt được một chữ nào, giờ phút này, tràn ngập trong trái tim và mắt cô cũng chỉ còn lại hình ảnh của người trong tivi kia.

5 năm rồi…
Người đàn ông vẫn cứ mang phong thái tuyệt vời như xưa, mặc dù đứng trước truyền thống luôn khiến anh phiền lòng nhất cũng cứ tỏ vẻ bình thường, thành thạo được.
Xem ra mấy năm nay, người tiến bộ không chỉ có một mình cô.

Nghi thức ký kết hợp đồng kết thúc, CEO của Thiên Hồng rời đi, còn lại Lục Chinh bị một đám báo chí truyền thống vây chặt lấy, vô số micro được chia tới trước mặt anh…
“Lục Tổng, ngài biến mất 5 năm mới quay lại tập đoàn, liệu Thiên Hồng có phải đòn ra oai phủ đầu đầu tiên của ngài hay không?”

“Có thể hé lộ một chút là 5 năm qua ngài đã ở đâu không? Lúc trước có lời đồn rằng ngài là tội phạm kinh tế nên phải chịu đựng án phạt.

Tin tức này đã bị chủ tịch Lục đè xuống.

Hiện tại có phải ngài đã ra tù nên định một lần nữa quay trở lại trung tâm quyền lực không?”
“Ngài biến mất 5 năm, trong lúc này nền kinh tế quốc dân đã xảy ra những biến hóa nghiêng trời lệch đất, ngài có nghĩ mình sẽ đuổi kịp thời thế bây giờ, trở thành một nhà công nghiệp tiên phong không?”
Những phóng viên được mời tới hôm nay đều là phóng viên mảng tài chính, kinh tế, trong bụng vẫn có một chút hiểu biết nên các vấn đề được đưa ra tương đối sắc bén.

Há miệng ngậm miệng là tập đoàn như thế nọ thế kia, trong đó không thể tránh được đụng chạm vào một ít chuyện riêng của Lục Chinh, chiếu theo phong cách làm việc lạnh nhạt và đạm bạc của vị này thì quá nửa là sẽ không trả lời.

Bình Luận (0)
Comment