Con Đường Bá Chủ (Dich)

Chương 1744 - Chương 1744 - Viên Mãn

Chương 1744 - Viên mãn
Chương 1744 - Viên mãn

“Không được…”

Nhận ra hạ thể của mình trở nên trần trụi, chỉ còn lại cái quần lót nhỏ nhắn che phủ, Phiêu Tử Hàm sắc mặt đỏ lên như trái đào chín ướt át.

“Haha, năm đó nàng chăm sóc ta chu đáo thế nào, hiện tại liền để nàng hưởng thụ…” Lạc Nam mỉm cười tủm tỉm, chậm rãi cúi đầu.

“Ahhh, đại thúc đừng nghịch…” Phiêu Tử Hàm vô thức rít lên, một cảm giác đã lâu chưa từng xuất hiện ùa về làm nàng mê đắm.

“Của nàng thơm, ngon quá Hàm Nhi…” Lạc Nam tham lam nhấm nháp.

hiêu Tử Hàm cắn chặt bờ môi, hai mắt lim dim, thỉnh thoảng lại rên lên vô cùng quyến rũ:

“Ngứa…sướng…vừa ngứa vừa sướng…”

“Thích không?” Lạc Nam cười tủm tỉm hỏi.

Phiêu Tử Hàm thở hổn hển liếc xéo nhìn hắn, toàn thân vô lực lười biếng nói không nên lời.

“Hay là ta cũng học theo nàng, mỗi ngày đều dùng nguyên liệu lung tung nấu cháo đút cho nàng, sau đó liếm láp địa phương bên dưới xuyên suốt một tháng?” Lạc Nam nháy mắt trêu đùa nói.

“Đồ xấu xa!” Phiêu Tử Hàm sắc mặt đỏ lên như sắp rỉ máu, bị hắn nhắc lại chuyện cũ trêu chọc thật sự khiến nàng xấu hổ muốn tìm cái lỗ chui vào.

“Đùa với nàng thôi!” Lạc Nam liếm liếm mép môi:

“Ta sẽ không kiên nhẫn lâu đến như vậy, Hàm Nhi của ta quá đẹp, ta muốn ăn nàng ngay lúc này!”

Không để ý đến ánh mắt thẹn thùng muốn chết của nữ nhân, Lạc Nam cúi đầu hôn lấy nàng, môi lưỡi hai người tiếp tục quấn quít.

Một tia lửa nhẹ nhàng tiến ra, y phục thân trên của mỹ nhân đã hóa thành hư ảo.

Phiêu Tử Hàm cũng biết hôm nay mình khó thể thoát khỏi ma trảo của người nam nhân này, nàng cũng không muốn thoát, vì vậy mặc cho động tác của hắn.

Dù rằng nàng biết rằng dung mạo hiện nay của mình không phải hoàn mỹ nhất, nhưng nhìn thấy tình ý và sự nâng niu trong đôi mắt của người nam nhân, nàng vẫn cực kỳ thỏa mãn.

Tiếp xúc với hắn trong thời gian này, nàng cũng biết người đàn ông này yêu thương những nữ nhân của hắn đến mức nào.

Có vô số nữ nhân người kia đang ao ước được như nàng.

Chuyện trong quá khứ nàng đau một, có lẽ nam nhân này đau gấp trăm lần.

Nghĩ đến đây nàng chỉ cảm thấy cõi lòng mình như được hòa tan, động tình đến cực điểm, nỉ non thành tiếng:

“Quá nhiều năm rồi…còn chưa chịu biến thiếp thành nữ nhân của chàng sao?”

“Hàm Nhi à, ta nằm mộng cũng muốn có ngày hôm nay!” Lạc Nam nhận ra thân thể của nàng đã sẳn sàng, hắn thâm tình nói:

“Gả cho ta nhé?”

“Ừm…” Phiêu Tử Hàm thẹn thùng ừ rất nhỏ, nếu không phải Lạc Nam chú tâm cũng không nghe được đáp án của nàng.

Giờ phút này hắn có cảm giác như mọi thứ đến với mình quá hoàn hảo, cái gật đầu của nàng so với bất kỳ nhục dục thể xác nào đều có giá trị gấp vạn lần.

Nhưng hắn vẫn luôn được hòa nhập với nàng, hắn muốn nàng thăng hoa cùng hắn, linh hồn hòa nhập cùng nhau triệt để.

Tiểu huynh đệ tìm đúng cái khe nhỏ hẹp dù đã hé mở đó, bắt đầu đút vào trong.

“Chậm thôi chàng! Thật chậm…thật nhẹ…để thiếp cảm nhận từng khoảnh khắc đó!” Phiêu Tử Hàm thỏ thẻ nói.

“Tuân mệnh lão bà!” Lạc Nam gật mạnh đầu, từng bước xâm nhập.

“Đau không bảo bối?” Lạc Nam lau đi vài vệt mồ hôi trên trán nàng.

“Ai kêu của chàng to quá làm gì?” Phiêu Tử Hàm nhoẻn miệng cười:

“Đau nhưng hạnh phúc…”

“Ta cũng vậy!” Lạc Nam mỉm cười.

Đôi nam nữ cảm nhận từng chút một khi thân thể chậm rãi kết hợp với nhau.

Từng tấc da thịt trong cô bé ôm lấy từng tấc côn gân guốt của cậu bé.

Xuyên qua lớp màn trinh nguyên mỏng manh, máu đỏ mỹ lệ chảy dọc mà ra, sau đó cứ đút vào đến đâu là khoái cảm lan tràn đến đó…

“Hừ…tuyệt vời quá…” Hai người cùng nhau rùng mình đầy mãn nguyện.

Ở khoảnh khắc này không chỉ là sự hòa hợp về thể xác mà ngay cả linh hồn cả hai cũng dung nhập thành một.

Khoái cảm tinh thần vượt qua cả thể xác, sau nhiều sóng gió như vậy, nàng cuối cùng cũng đã là người của hắn, nghênh đón từng đợt sủng hạnh của hắn, uyển chuyển rên rỉ ngâm nga động tình vì hắn, để hắn thỏa thích gieo mầm móng sinh mệnh vào sâu bên trong nàng.

Tất cả đã chứng minh Hàm Nhi của hắn, nữ nhân từng yêu hắn hơn cả tính mạng của nàng đã trở về rồi.

“Thiếp mệt quá…” Phiêu Tử Hàm tựa đầu vào lòng hắn làm nũng.

“Thế vừa rồi ai bảo sướng?” Lạc Nam bật cười hôn lên tóc nàng.

“Sướng nhưng mà mệt nha…” Phiêu Tử Hàm bĩu nhẹ cánh môi:

“Vừa mới bị thương chàng đã đè người ta ra làm rồi!”

“Đó là sự trừng phạt!” Lạc Nam vỗ mạnh lên mông nàng, hung hăng nắn bóp:

“Cho chừa cái tật vong tình bỏ rơi phu quân!”

“Hừ!” Phiêu Tử Hàm yêu kiều hừ một tiếng: “Thiếp vẫn thích gọi đại thúc hơn!”

“Haha, không sợ Tử Yên cười nhạo sư phụ làm nũng?” Lạc Nam trêu tức nói.

“Chàng ngang nhiên tỏ tình với Hi Vũ còn không sợ người khác chế nhạo, thiếp còn sợ gì ai nữa?” Phiêu Tử Hàm thản nhiên nói:

“Huống hồ với sự thông minh và tinh ý của Tử Yên, sợ rằng đã sớm nhận ra chúng ta có quan hệ bất thường, chẳng qua nha đầu vốn khéo hiểu lòng người nên không đề cập mà thôi!”

Lạc Nam giật mình, quả thật có thể như vậy…

Nghĩ đến đây, hắn bất chợt đứng lên thò đầu ra ngoài cửa sổ, dùng lực gào rống:

“Tử Yên, Tử Hàm…ta yêu các nàng!”

Âm thanh oanh động toàn bộ Đế Thiên Côn Lôn lập tức khiến Phiêu Tử Hàm thẹn thùng muốn chết.

Nàng vừa xấu hổ vừa giận dữ, nghiến răng nghiến lợi nhìn lấy nam nhân da mặt dày hơn cả tường thành kia:

“Chàng muốn thiếp làm sao nhìn mặt các đệ tử của Phiêu Miểu Tiên Cung đây hả?”

“Lúc nãy mạnh miệng lắm mà?” Lạc Nam trở về bế lấy nàng ôm vào lòng:

“Huống hồ Phiêu Miểu Tiên Cung cũng đã đến lúc thay đổi rồi, cứ dùng công pháp áp chế cảm xúc của mình, sợ rằng khó mà vượt qua được Thiên Đế!”

Phiêu Tử Hàm cũng hết cách với nam nhân này, chỉ đành tựa đầu vào lòng hắn nhắm mắt tận hưởng từng nhịp tim đập mạnh mẽ.

Mọi chuyện tương lai có ra sao cũng được, nàng đặt cược hết số phận của mình vào người nam nhân này.

Nhiều năm như vậy, cảm giác được dựa dẫm vào một người khiến nàng thoải mái và hưởng thụ.

“Vất vả cho nàng rồi…” Lạc Nam thở dài một tiếng.

Lão cung chủ trọng thương, Phiêu Tử Hàm gánh vác trách nhiệm quản lý toàn môn phái trên lưng, bên cạnh lại không có chỗ dựa để chia sẽ…

Hắn hận không thể lập tức bù đắp cho nàng bằng mọi giá.

Khi hai người đang say tình, cửa phòng bất giác bị đẩy ra.

Tử Yên một thân áo tím tựa lưng ngay cửa nhìn lấy cảnh tượng phu quân đè ép sư phụ của mình dưới thân thể, bờ môi nhếch lên như cười như không.

“Tử Yên ta…” Phiêu Tử Hàm nhìn thấy cảnh này liền trở nên lúng túng.

Nhưng Lạc Nam lại cực độ mặt dày, còn hướng tay về phía cửa vẩy vẩy:

“Thê tử ngoan, sư phụ của nàng sắp chịu không nổi, cần chi viện!”

“Sớm biết chàng và sư phụ có vấn đề!” Tử Yên hai mắt lấp lóe, tay ngọc nhẹ vuốt cằm:

“Để thiếp đoán xem…có phải cái lần trở về quá khứ đó của chàng hay không?”

“Ừm!” Lạc Nam gật đầu xác nhận.

“Vậy tính ra thiếp là người đến sau rồi hả?” Tử Yên che lấy môi đỏ:

“Thiếp còn đến sau cả sư phụ?”

“Hahaha, thê tử của ta không phân sau hay trước!” Lạc Nam phất tay một cái.

Lực lượng hùng hậu đã đem Tử Yên kéo đến gần.

Hắn tham lam phá kín bờ môi nàng, lại đem Tử Yên lột trần trụi đặt xuống bên cạnh Phiêu Tử Hàm.

Thấy sư phụ vẫn còn mất tự nhiên không dám nhìn thẳng mình, Tử Yên bình thản cười một tiếng:

“Sư phụ đừng ngại, chúng ta đâu phải cặp sư đồ duy nhất bị hắn kéo lên giường!”

Nói xong, kéo khuôn mặt của Phiêu Tử Hàm đến gần hôn qua, môi tìm đến môi, lưỡi quấn lấy lưỡi.

Lạc Nam thấy cảnh này kích thích sôi trào, đè ép hai mỹ nhân sủng hạnh đầy nhiệt liệt.

Xuân sắc không sao tả hết…



Chúc cả nhà ngủ ngon <3

...
Bình Luận (0)
Comment