Chương 19 - Hai đóa Kiều Hoa
“Kim Nhi, đây rốt cuộc là thứ quỷ quái gì?” Lạc Nam áp chế dục hỏa đang thiêu đốt, ánh mắt hơi né tránh hai nữ nhân mê người đang quằn quại trên mặt đất.
“Là Liệt Tình Hương, một loại xuân dược dạng khói, có thể kích thích dục vọng nguyên thủy nhất của con người” Kim Nhi thản nhiên giải thích.
“Có cách nào giải trừ không?” Lạc Nam hơi thở nặng nhọc hỏi, không giống với lần trước, Yên Nhược Tuyết hắn vừa thấy đã yêu, nên muốn chiếm lấy nàng, còn Hồng Liên và Điệp Tình chỉ mới có chút tình cảm mà thôi, Lạc Nam cũng không muốn hại đời hai nàng.
“Có nha” Kim Nhi nhanh nhạy đáp
“Cách gì?” Lạc Nam lập tức chú ý
“Cùng hai nàng ấy ấy” Kim Nhi âm thanh mang theo một tia nghịch ngợm
Phụt
Lạc Nam gắt một tiếng, nha đầu này giờ này còn đùa dai.
“Công tử à, thật hết cách rồi, loại này Liệt Tình Hương bá đạo vô cùng, cho dù Luyện Hừ Kỳ cường giả trúng phải cũng lên cơn động dục, huống gì ba người các ngươi”.
“Hừ hừ, Tiểu Nam, tỷ nóng quá” Hồng Liên mở miệng hừ hừ, đỏ hồng y phục không biết lúc nào đã rời khỏi thân thể, trên người chỉ còn yếm đào che phủ đang phập phồng lên xuống, dưới thân một cái nội khố che kín nơi vùng đất thần bí, lộ ra da thịt trắng mịn màng cùng cặp chân dẻo dai đầy gợi cảm.
Một Nguyên Anh Kỳ như Hồng Liên còn như thế thì chỉ là Trúc Cơ Viên Mãn như Điệp Tình càng không cần phải nói, y phục toàn thân đã biến mất từ lúc nào.
Thân thể Tình Nhi cao chừng 1m65, thấp hơn Lạc Nam đến một cái đầu, mũi quỳnh má ngọc, môi hồng chúm chím, tương lai là một đại mỹ nhân.
“Tình Nhi khó chịu quá, hừ hừ” Nàng vừa thở hổn hển.
Hình tượng mỹ hảo đến cực điểm.
Lạc Nam hít thở không thông, toàn thân ướt đẫm mồ hôi, hai mắt dần dần chuyển sang màu đỏ.
Vì hồn lực của Lạc Nam cường đại, nên hắn áp chế dục vọng đang trào dâng trong thể xác và linh hồn được phần nào, không như hai nữ bắt đầu mất khả năng chịu đựng.
Lạc Nam cắn răng, tiến lại gần đang quằn quại Tình Nhi, mở miệng khàn khàn nói:
“Tình Nhi, Tình Nhi, nghe ta không? Tiểu Nam đây”
“Um, Tiểu Nam ca ca” Tình Nhi như bắt được cây cỏ cứu mạng, tứ chi quấn chặt lấy Lạc Nam, miệng nhỏ không ngừng dò tìm miệng hắn, như con mèo nhỏ đu trên thân hắn.
Chụt chụt.
Lạc Nam không nhịn được, hắn gian nan bế nàng, hồn lực điên cuồng vận chuyển nhằm duy trì một tia tỉnh táo, từ từ tiến lại Hồng Liên.
Hồng Liên cả người quằn quại, mùi mồ hôi cơ thể cùng hương thơm của nàng kết hợp tỏa ra khiến Lạc Nam miệng đắng lưỡi khô.
Đưa tay sờ lên má nàng, lay lay đầu nàng, Lạc Nam tránh khỏi miệng nhỏ của Tình Nhi, tiếp tục câu thông: “Liên tỷ, là ta, nàng còn tỉnh táo đúng chứ?”
Hồng Liên không hổ là Nguyên Anh kỳ cường giả, định lực không kém, đôi mắt ngập nước khôi phục một tia lý trí, môi thơm hé mở hổn hển nói:
“Ưm Tiểu Nam, mau cho chúng ta!, mau cho tỷ, sẽ không trách... trách đệ”
“Hai nàng làm thê tử ta nhé?” Lạc Nam biết đã không còn cách nào để thoát khỏi tình cảnh hiện tại, để tránh sau này hối hận, nhân lúc nàng còn tỉnh táo quyết đoán thổ lộ.
“Ưm, hừ, tiện nghi cho..cho đệ rồi, ta thay..hừ..thay muội muội đồng ý gả cho đệ luôn, mau cho chúng ta!”
Nói xong lời chấp nhận, tia lý trí còn sót lại của nàng biến mất, thân thể mê người lập tức nhào đến quấn chặt Lạc Nam.
Hít
Lạc Nam rốt cuộc không nhịn được, miệng rộng lập tức tìm đến môi nhỏ của Tình Nhi.
Chụt chụt
Miệng Tình Nhi ngọt ngào vô cùng, hai tay Tình Nhi vẫn bám chặt thân thể hắn.
Mà Hồng Liên cũng không thua kém, nàng ôm cứng Lạc Nam.
Rừ
Lạc Nam gầm nhẹ, linh lực bùng phát chấn nát y phục trên người, thân thể rắn chắc cân đối lộ ra.
Trong con mắt màu trắng bạc lóe lên một tia thương tiếc, Lạc Nam nhả môi Tình Nhi đã bị hôn hơi sưng đỏ, hung hăng ấn vào đôi môi đầy đặn hơi dày nhưng đỏ như lửa của Hồng Liên tận tình nhấm nháp.
Chụt chụt
miệng của Hồng Liên quả thật ấm nồng như lửa, như một hủ rượu cực phẩm ngâm ủ lâu năm, mỗi người mỗi vẻ khiến hắn yêu thích không rời.
Nàng quá đẹp, da trắng lấp lóe dưới ánh sáng mập mờ từ Tử Tâm Phần Không Viêm mang lại.
Chùn chụt
Lạc Nam cũng nhịn không được rồi.
“Á!~ Chết mất, hừ hừ hừ hừ”
Qua hồi lâu sau, Hồng Liên cả người run lên bần bật.
Hồng Liên rốt cuộc ra.
Nàng hừ nhẹ một tiếng: “Tiện nghi cho tên ngốc này”
Lạc Nam vốn dĩ khôi phục chút ít lý trí từ lâu, hắn quay sang nhìn Hồng Liên, đưa tay vuốt ve máy tóc đỏ rực như lửa lại vô cùng mượt mà của nàng, khàn khàn nói:
“Bảo bối, nàng rốt cuộc tỉnh”
“Đệ đó, ôn nhu một chút! Tình Nhi còn là thiếu nữ” Hồng Liên nghe hắn ngọt ngào gọi mình bảo bối, khóe miệng hơi nhếch vui vẻ, bất quá vẫn lên tiếng trách cứ.
“Hừ hừ, Liệt Tình Hương quá mạnh, ta không hung hăng làm rất khó giải trừ dục hỏa trong người các nàng” Lạc Nam vừa thở dốc vừa ngụy biện nói.
Tình Nhi vì quá mệt mõi, tạm thời lâm vào ngủ say.
Ba mắt nhìn nhau, Hồng Liên ôn nhu vuốt ve vị trí con mắt trống rỗng của hắn, lại ngắm nhìn con mắt Trắng bạc tà dị chứa vầng trăng khuyết mê hồn, trong lòng tràn đầy hạnh phúc.
Vuốt ve tấm lưng trần trơn bóng của nàng, Lạc Nam đưa tay chỉ vào còn đang lở lửng Tử Tâm Phá Không Viêm, thủ thỉ nói:
“Bảo bối, thích nó không? Ta cùng nàng luyện hóa!”
...