Chương 2070 - Mãn nguyện
Bờ môi của Thường Nga rất mềm mịn, mát lạnh ôn nhuận dễ chịu cực kỳ, hơi thở the mát từ trong khoang miệng như u lan nơi khuê cốc nhàn nhạt tỏa ra càng khiến Lạc Nam mê say.
Chỉ mới ôm ngọc thể của nàng sau lớp cung trang, ôn nhu hôn lấy bờ môi tuyệt mỹ cũng khiến tiểu huynh đệ của Lạc Nam vừa mới có chút dấu hiệu nghỉ ngơi đã một lần nữa trổi dậy đầy mạnh mẽ.
Từng là mỹ nhân hàng đầu Nhất Thế Vũ Trụ, dung nhan của nàng khiến vô số nam tử si mê, ngay cả nhân vật thiên tài kiệt xuất như Thiên Đế cũng phải vì đó mà điên đảo…
Thế nhưng lúc này đây, sự lạnh lùng và trong trẻo thường thấy của Thường Nga chẳng biết biến đi đâu mất, nàng giống như một thiếu nữ rụt rè được tình lang ôm ấp, đôi tay lúng túng không biết để ở đâu, cũng không biết hôn môi nên chỉ có thể bị động để hắn dẫn dắt.
Lạc Nam chậm rãi để nàng cảm nhận được tình cảm của mình mà không phải gấp rút ham muốn dục vọng, vì vậy sau một hồi lâu hai bờ môi cọ sát, mơn trớn lấy nhau, hắn mưới từ từ duỗi ra cái đầu lưỡi nóng rực như lửa, từng bước một tiến vào khe hở giữa đôi môi nàng.
bea4f3
Cảm nhận được sự xâm nhập của Lạc Nam, Thường Nga có chút run rẩy lên vì khẩn trương, theo bản năng nàng muốn đóng chặt hàm răng ngọc ngà không để hắn tiến vào, nhưng lại lý trí nghĩ đến người nam nhân này là phu quân do mình chọn, làm sao phải từ chối hắn?
Thế là Thường Nga hít nhẹ một hơi, hé mở khuôn miệng để hắn càng dễ dàng tiếp cận.
Lạc Nam nhận ra tâm ý của giai nhân trong lòng, càng thêm yêu thương và trân trọng, cái lưỡi dịu dàng đảo quanh khoang miệng ướt át của nàng, chạm vào từng chiếc răng ngọc tinh xảo, cuối cùng mới cuốn lấy chiếc lưỡi đinh hương hồng đỏ vẫn còn e thẹn kia.
“Ưm…”
Thường Nga thở gấp một chút, bầu ngực rõ ràng hơi phập phồng o ép vào lồng ngực vạm vỡ của hắn khi chiếc lưỡi bị chiếm hữu, một hơi thở nóng rực mạnh mẽ và đầy nam tính như đánh sâu vào cơ thể nàng, ánh mắt của nàng hơi mị đi, hương tân ngọc dịch tiết ra đầy ẩm ướt.
Lạc Nam tận thưởng và mút lấy từng giọt quỳnh tân trong miệng mỹ nhân, âu yếm lấy chiếc lưỡi ngọt ngào lạnh như tuyết của nàng, siết chặt nàng vào trong lòng, tận hưởng nụ hôn một cách trọn vẹn nhất.
Thường Nga vô sự tự thông, bị cuốn vào âu yếm của tình lang, đôi tay thon dài uyển chuyển đã vòng qua cổ hắn, chiếc lưỡi đinh hương bắt đầu hòa quyện cùng cái lưỡi thô ráp của hắn, nàng còn duỗi đầu lưỡi vào miệng hắn, nhấm nháp hơi thở nóng rực như lửa của nam nhân.
Lạc Nam thì nóng hừng hực, Thường Nga toàn thân lại mát lạnh vô cùng, hai người như băng và hỏa đang hòa tan vào nhau, cảm giác nói không nên lời.
Không biết qua bao lâu, Thường Nga như quên đi mọi thứ xung quanh, không còn bận tâm đến ánh mắt hứng thú của mấy tỷ muội đang xem náo nhiệt, nàng được Lạc Nam đặt ngửa xuống giường, hai bờ môi vẫn chưa từng tách ra, ngay cả cung trang màu trắng trên thân bị thiêu đốt thành hư vô, nàng vẫn chưa hề phát hiện.
Mãi cho đến khi một bàn tay ấm áp chạm vào vòng eo trơn tuột như rắn nước không xương của mình, Thường Nga mới lại run rẩy cơ thể.
Không để nàng phản ứng, Lạc Nam đem cơ thể lực lưỡng của mình đè ép lấy ngọc thể yêu kiều của mỹ nhân, da thịt tiếp xúc toàn bộ với nhau, cái côn thịt khủng bố nằm trên bắp đùi như tơ lụa hảo hạng của nàng, tách bờ môi ra khỏi miệng nhỏ đã hơi sưng đỏ của nàng, hắn kề vào tai nàng, phun ra hơi thở nóng hổi, đầu lưỡi liếm nhẹ vành tai mẫn cảm, thì thào lời tình thoại:
“Đừng lo lắng, nàng đẹp lắm…để ta được yêu nàng một cách trọn vẹn, nàng chỉ cần hồi đáp lại theo bản năng.”
Thường Nga đưa mắt nhìn hắn, lúc này miệng của nàng còn ướt át, gò má đỏ như mật đào, thở hổn hển sau nụ hôn đầu như một thế kỷ, làm gì còn chút sức lực để phản ứng?
Lạc Nam hôn lên trán nàng, hôn lên gò má, lại hôn xuống cái cổ cao như thiên nga, liếm láp xương quai xanh tinh xảo.
Da của Thường Nga rất trắng, một màu trắng tinh khôi thuần khiết như ánh trăng, phối hợp với cái ấn ký hình mặt trăng ở giữa trán nàng, giống như một vị Nguyệt Nữ Thần cao quý không thể xâm phạm.
Bàn tay của hắn sau một phen mơn trớn vùng eo thon, rốt cuộc đã đến nơi cần phải đến.
Hai mặt giáp công, một tay phủ lên bầu sữa tròn lẳn đang phập phồng, một tay khác đã tìm xuống bên dưới, lòng bàn tay úp vào vùng mu hơi phồng lên với một thảm cỏ thơm được chăm chút kỹ lưỡng.
“Ưm…chàng chạm vào đâu thế…” Thường Nga rên rỉ thốt lên một tiếng, hai tay bưng kín lấy khuôn mặt.
“Thân thể của Thường Nga tỷ thật hoàn mỹ, phu quân lại được chiếm tiện nghi lớn.” Yên Nhược Tuyết hướng chúng nữ truyền âm.
“Haha, Thường Nga Nữ Đế của chúng ta thẹn thùng trông thật đáng yêu, vậy mà dùng tay che mặt.” Tuế Nguyệt hứng thú cười mỉm.
“Hừ, các ngươi lúc đầu ai mà không như vậy? chỉ có lão nương là bưu hãn nhất, chính ta cưỡi hắn trước tiên.” Võ Tam Nương kiêu ngạo hất cằm.
“Có khoác lác không vậy?” Chúng nữ biểu lộ không tin.
Mà lúc này, Lạc Nam cũng ngắm nhìn trọn vẹn Thường Nga một cách nguyên thủy nhất.
Nàng đúng với cụm từ băng cơ tuyết cốt, toàn thân thuần một màu trắng nõn nà không chút tỳ vết, nhưng những chỗ cần hồng thì hồng, những nơi cần đỏ thì đỏ, vô cùng hấp dẫn.
Đôi gò bông đào của nàng không quá lớn như Võ Tam Nương hay Mộc Tử Âm, chúng nó thuộc dạng cân đối đầy đặn, tròn trịa như bánh bao để một bàn tay gần như có thể ôm trọn một bên, trên đỉnh tuyết sơn chính là hai viên huyết sắc ngọc trai, ửng đỏ đằm thắm.
Thường Nga có dáng người cao và thướt tha, đôi chân dài miên man, lưng ngọc và vòng eo nhỏ nhắn uyển chuyển kết hợp với bờ mông đàn hồi vểnh cao đã tạo thành những đường cong tuyệt mỹ.
Giữa hai bắp đùi thẳng tắp, một đóa hồng hoa e ấp đọng sương, cái khe u cốc nhu mềm hé mở như mời gọi, thảm cỏ thơm hình tam giác bên trên không thể nào che đậy được quang cảnh thần tiên đó.
“Ưm…chàng hôn nơi đó…đừng cắn, tê thiếp…”
Thường Nga nỉ non khi miệng hắn ngậm một bên anh đào khiến linh hồn nàng tê dại.
“Ư…Lạc Nam…Tiểu Nam…thiếp…”
Thường Nga vốn là người kiệm lời ít nói, lúc này cũng không biết dùng từ ngữ gì để diễn tả cảm xúc của mình, chỉ có thể thở gấp và gọi tên của hắn từng đợt.
Lạc Nam thấy bộ dạng của nàng càng thêm cuồng nhiệt.
Đẩy ngã nàng xuống, thân thể đè ép lên.
Trong sự mong chờ và hồi hộp của Thường Nga, đôi nam nữ chậm rãi hoà quyện, lên đỉnh vu sơn...
Sự sung sướng về thể xác không thể sánh bằng sự viên mãn của tình cảm giữa hai linh hồn, Lạc Nam thật sự mãn nguyện.
Nàng hai mắt lim dim, úp tai vào lồng ngực hắn nỉ non nói:
“Phu quân, tim của Thường Nga và chàng thì ra đập cùng một nhịp…”
…
Chúc cả nhà chiều vui vẻ <3
///