Con Đường Bá Chủ (Dich)

Chương 238 - Chương 238 - Luyện Khí

Chương 238 - Luyện khí
Chương 238 - Luyện khí

“Quà cho thiếp?”

Ái Tâm hơi nghi ngờ, chợt ánh mắt nàng sáng lên, nam nhân này đã hứa sau khi xong chuyện sẽ tặng y phục cho nàng, quả nhiên không nuốt lời…

Lạc Nam đến cạnh bờ Hoan Lạc Hải ngồi xuống, nhìn thiếu nữ thân thể no đủ trong bộ áo tắm chạy đến bên cạnh mình, bộ ngực nẩy nẩy theo từng bước, quả thật chọc người vô hạn…

Tiếng hát của U Quỳnh vẫn vang vọng trong không gian, như gần như xa, ảo diệu đến cực điểm…

“Y phục của thiếp đâu?” Ái Tâm ngồi xuống bên cạnh hắn, xòe ra bàn tay trắng như phấn…

“Còn sợ phải tranh giành sủng ái sao?” Lạc Nam một tay ôm qua vòng eo trơn trượt thon gọn của nàng, mở miệng cười trêu…

Ái Tâm bĩu môi không đáp, gặp qua vài nữ nhân của hắn khiến nàng hiểu ra một điều, ánh mắt của tên này cực kỳ cao, nữ nhân đều thuộc dạng tinh anh trong tinh anh, mà nữ tử như vậy thì sẽ không nông cạn đến mức bày mưu tính kế tranh giành tình cảm làm gì…

Chưa kể nhìn qua một vòng, nàng phát hiện nữ nhân của hắn đều đang bế quan, mà khí tức của các nàng toàn bộ đều không kém, có thể thấy thời gian chủ yếu của các nàng dùng để tu luyện là chính…

Trong lúc nhất thời cảm thấy yên tâm không ít…

“Chàng rốt cuộc có chỗ tốt gì? Sao nhiều tỷ muội cam tâm đi theo như thế? Ngay cả tỷ tỷ trên Hoàng Kim Bảng?” Ái Tâm không nhịn được thắc mắc…

“Thế sao nàng lại theo ta?” Lạc Nam hấp háy mắt hỏi lại…

“Đây là thiếp bị bán có được hay không?” Ái Tâm trợn tròn mắt phồng lên đôi má…

Từ lần trước, bất kể là gia gia, phụ thân hay các vị trưởng bối trong tộc đều hận không thể đem nàng gả cho hắn, Ái Tâm cảm thấy tâm linh của mình bị tổn thương sâu sắc…

Lạc Nam cười cười, đem Ái Tâm bế lấy đặt ngồi trên đùi mình, cảm giác bờ mông mềm mại của nàng bị đè ép, hắn vươn tay nhéo nhéo cái mũi xinh xắn kia nhếch môi nói:

“Thế tại sao gia gia hay phụ thân nàng dám bán nàng cho ta? nàng cũng là bảo bối trong lòng bọn hắn mà…”

“Còn không phải vì chàng ra tay hào phóng? Khiến bọn họ cười đến tít cả mắt…” Ái Tâm phụng phịu hừ một tiếng…

Lạc Nam lắc đầu không đồng ý, nâng cằm nàng lên nhìn vào mắt mình, bắt gặp bên trong có vài tia xấu hổ, càng nhiều hơn là nhu tình, thủ thỉ nói:

“Là bởi vì gia gia và nhạc phụ đại nhân cảm giác được lòng thành của ta, tin tưởng ta sẽ mang lại cho nàng hạnh phúc…”

Ái Tâm trong lòng như được nếm mật ngọt, bất quá ngoài mặt vẫn tỏ vẻ không phục:

“Bọn họ cũng không phải tình thánh, làm sao biết rõ lòng chàng là chân thành hay đại lừa đảo?”

Lạc Nam bật cười, Ái Tâm tuổi tác lớn hơn hắn, nhưng suy nghĩ có phần hồn nhiên đáng yêu, quả là tiểu thư sống trong nhung lụa…

“Bọn họ đều là lão già thành tinh sống lâu năm, tình cảm của chúng ta giành cho nhau vừa liếc mắt là biết thật giả, chỉ có nàng là ngây thơ không hiểu gì…” Hắn mắng yêu nàng…

Ái Tâm hứ một tiếng, vùi đầu vào bộ ngực trần rắn chắc của nam nhân, cảm giác da thịt hai người gắn khít cùng nhau, lẩm bẩm trong miệng:

“Vậy thiếp tin tưởng bọn hắn một lần, cho chàng cơ hội làm nam nhân của thiếp…”

“Yên tâm! ta nhất định sẽ trân trọng cơ hội này…” Lạc Nam nghiêm túc hứa hẹn, vuốt ve làn da nhãn nhụi như ngọc của Ái Tâm…

“Vậy còn không mau làm chuyện nam nhân cần làm?” Ái Tâm bàn tay vẽ tròn tròn trong lòng ngực nam nhân, thích thú nhéo nhéo đầu ti hắn bạo dạng nói…

Lạc Nam toàn thân hơi tê dại, hai tay nâng đôi má ngọc của nàng, bật cười:

“Ta lo nàng còn chưa chuẩn bị tâm lý, chứ một phu quân của hơn 20 thê tử như ta cần nàng dạy dỗ sao?”

Ái Tâm ngẩng đầu đặt nhẹ môi thơm lên má hắn, đôi tay như rắn nước vòng qua cổ nam nhân, hà hơi như lan:

“Ngốc à, nữ nhân Phương Tây bọn thiếp một khi nhìn trúng ai rồi, sẽ mang mặt nồng nhiệt nhất của mình để biểu đạt…”

Ái Tâm đã nói đến nước này, Lạc Nam hắn còn chần chờ gì nữa?

Đè nàng nằm dài xuống bờ biển, cát trắng thậm chí không sánh bằng làn da nàng…

Ái Tâm đôi mắt khép hờ, môi đỏ vểnh lênh hơi hé mở, hương thơm mê ly từ đó tiết ra…

Lạc Nam không nhịn được nữa, cúi đầu hôn xuống…

“Hừm…”

Ái Tâm nhẹ ngâm, hai cánh môi mềm đã bị khóa chặt, bờ môi của hắn nóng hổi, khiến tim nàng tê dại…

“Khoan đã, phu quân muốn có kỷ niệm riêng của chúng mình…” Lạc Nam mỉm cười tinh quái, hướng về lỗ tai Ái Tâm thủ thỉ…

Ái Tâm nghe xong gương mặt đỏ như gấc, mở miệng cười mắng:

“Biến thái, chuyện như vậy cũng nghĩ ra cho được?”

Lạc Nam toàn thân rạo rực, đem nàng ôm chặt vào lòng vuốt ve, cầu xin nói:

“Đi mà bảo bối! lần đầu của chúng ta phải có sự khác biệt chứ nhỉ?”

“Hứ, xem như thiếp thua chàng…” Ái Tâm lắc đầu, vươn người đứng dậy…

Ý niệm vừa động, một cái Lò Luyện Khí hừng hực hỏa diễm xuất hiện trước mặt nàng, bầu không khí cấp tốc nóng lên…

Theo sau đó một tấm khoáng vật được đặt trên lò, Ái Tâm bàn tay cầm búa, gõ mạnh lên mảnh kim loại, bắt đầu tạo hình…

KENG KENG…

Âm thanh va chạm vang lên, Lạc Nam xém chút nữa máu mũi phun ra ngoài…

Bên cạnh bãi biển, một mỹ thiếu nữ xinh đẹp như tiên, chỉ mặc duy nhất một chiếc quần lót hồng phấn, toàn thân còn lại hoàn toàn trần trụi, cơ thể săn chắc chăm chú luyện chế vũ khí…

Mỗi cú gõ búa của nàng, toàn bộ cơ thể phải dùng sức, bầu sửa nẩy nẩy rung rung, hai núm hồng nhảy nhót, đẹp đến cực hạn…

Lạc Nam không thể nào nhịn được nữa, từ phía sau ôm chặt eo mịn của Ái Tâm, âu yếm lấy…

“Ưm, chết thiếp…”

Ái Tâm thân thể khẽ rung, bàn tay cầm búa vẫn gõ mạnh từng nhịp…

“Nàng cứ tập trung luyện khí, phu quân phục vụ nàng…” Lạc Nam lẩm bẩm bên tai Ái Tâm, từ phía sau hôn nàng…

“Hức…” Ái Tâm cắn môi rên rỉ, tập trung cực độ vào vũ khí trước mặt đang trong giai đoạn thành hình…

Keng keng…

Tiếng Luyện Khí đều đặn không hề dừng lại…

“Á, Bẩn mà…” Ái Tâm cơ thể rung động yêu kiều hét to, bàn tay rung rẩy khiến búa xém tí nữa rơi xuống đất…

“Tập trung đi!” Lạc Nam vỗ mạnh vào mông nàng cười nói…

“Hứ…”

Toàn thân Ái Tâm tê dại, hai mắt càng thêm nóng rực, tốc độ Luyện Khí thậm chí được gia tăng…

“Cảm giác này hình như không tệ?” Một suy nghĩ xuất hiện trong đầu nàng…

Lấy ra thêm vài loại nguyên liệu, bàn tay cầm búa đập mạnh…

Còn Lạc Nam thì lại dùng sức tiến vào, dung hợp cùng nàng làm một.

“Huhu, chết thiếp rồi…” Ái Tâm rơi nước mắt, thở hổn hển, hai tay chóng vào thành lò không cho mình té ngã…

Đôi chân nàng rung rẩy kịch liệt, máu đào chảy dài trên đùi…

“Ngoan, phu quân làm điểm tựa cho nàng…” Lạc Nam để cơ thể Ái Tâm tựa vào thân mình.

Ái Tâm cắn môi, một lần nữa tiếp tục Luyện Khí…

KENG KENG KENG…

Hồi lâu sau…cảm nhận Ái Tâm đã hết đau, hắt bắt đầu dùng lực.

Ái Tâm ưởn người đón nhận, bàn tay vẫn chăm chú luyện chế vũ khí…

Mỗi chuyển động của hắn tương ứng một cú gõ búa của nàng, nhịp tim hai người giống nhau, động tác hoàn mỹ…

“Thiếp hạnh phúc…hức…” Ái Tâm nỉ non.

KENG KENG KENG…

Thanh trường kích cũng sắp thành hình…

Một cái Huyền Cấp vũ khí không gây khó khăn quá lớn cho Lục Cấp Luyện Khí Sư như nàng…

“Tuyệt quá Tâm nhi” Lạc Nam thở dốc.

KENG KENG KENG…

Thanh âm luyện khí vang lên không dứt.

Thân thể yêu kiều ngã quỵ vào lòng hắn, Lạc Nam đem thê tử ôm chặt, nằm dài xuống bãi biển, tìm đến môi nàng hôn vào…

Hai cơ thể ôm siết lấy nhau, tận tình hưởng thụ dư vị cao trào còn sót lại…

Bên trên lò rèn, một thanh Trường Kích trắng đen đan xen, trên thân kích có một dòng chữ hơi rung rẩy cho thấy người khắc ra nó tại thời điểm không bình tĩnh: “Phu Thê Kích…”

Không biết qua bao lâu sau, Lạc Nam rời môi, diệu dàng vuốt ve mái tóc có phần rối bời của thê tử, nhìn gương mặt diễm lệ dâm mỹ của nàng, cười trêu hỏi:

“Cảm giác thế nào?”

Ái Tâm dúi đầu vào ngực Lạc Nam, như con mèo nhỏ cắn cắn đầu ti hắn, cười lên khanh khách:

“Thiếp nghiện rồi, sau này phải có chàng bên cạnh, thiếp mới Luyện Khí nhé?”


Bình Luận (0)
Comment