Chương 558 - Thiên Hương Ngọc Thể diệu dụng
Tô Nhan nhận ra Lạc Nam còn chưa đủ thỏa mãn, dục vọng lúc này của hắn quá lớn…chỉ có giao hoan một cách nguyên thủy nhất mới có thể hóa giải.
Á Hy Thần hé môi đỏ, ngẩng đầu nhìn Tô Nhan khẽ nói:
“Để tỷ trước đi…tỷ đã từng sinh Á Nhi nên sẽ không đau đớn khi bị phá thân, với trạng thái hung hăng hiện tại của hắn, nếu vào trong muội sẽ chịu không nổi!”
Tô Nhan nghe vậy cũng cảm thấy có lý, nàng chỉ cần Lạc Nam được giúp đỡ mà thôi, về phần tiến vào trong ai trước không quan trọng.
“Được rồi, để muội giúp tỷ!”
Thế là dưới sự giúp đỡ của Tô Nhan và lần chau mày đau đớn của Á Hy Thần, Lạc Nam đã được các nàng dẫn dắt xâm nhập.
Khi trạng thái tinh thần của Á Hy Thần trở nên sảng khoái, Thiên Hương Ngọc Thể bắt đầu phát huy diệu dụng của nó…
VÙ VÙ VÙ VÙ…
Vô số Thiên Địa Linh Khí trong Linh Giới Châu cấp tốc cuồn cuộn tiến vào vị trí đang giao hợp của hai người, Mộc hệ Linh Khí nồng đậm đến cực điểm tiến vào cơ thể Á Hy Thần cùng Lạc Nam, đem cơn đau thể xác của Á Hy Thần xoa diệu, mà Thiên Mộc Đỉnh trong cơ thể Lạc Nam lại hưng phấn reo hò như chưa từng có.
Sau đó chuyện như thường lệ tiếp tục sản sinh, Thiên Mộc Đỉnh tràn ra Phệ Thiên Mộc tiến vào cơ thể Á Hy Thần dẫn dụ…
Mà Phản Thiên Mộc trong cơ thể Á Hy Thần như cảm nhận được triệu hoán, cũng ngoan ngoãn tiến ra, hòa quyện cùng Phệ Thiên Mộc trong người Lạc Nam.
Á Hy Thần toàn thân được Mộc Linh Khí xoa diệu hết sức dễ chịu, lại cảm giác được có một loại Dị Mộc mới tiến vào cơ thể mình, mà Phản Thiên Mộc của nàng cũng đang được Lạc Nam hấp thu.
Ánh mắt xinh đẹp lóe lên một tia ôn nhu, Á Hy Thần vươn tay ôm chặt lấy lưng hắn, trong lòng mãn nguyện:
“Yêu thiếp đi chàng! Mạnh bạo yêu nữ nhân của chàng đi!”
Không biết qua bao lâu, khi Thiên Mộc Đỉnh thành công chào đón Phản Thiên Mộc, hai loại Dị Mộc kết hợp vào nhau khiến kích thước của nó to gấp hai lần…
Chưa dừng lại ở đó, theo cơn sướng khoái trào dâng, thể chất song tu trên Đại Thể Bảng là Thiên Hương Ngọc Thể càng phát huy công dụng kinh người của nó…
Hỗn Độn Mộc Khí ẩn tàng trong Linh Giới Châu vẫn còn tồn tại, nó như bị mùi hương đến từ Thiên Hương Ngọc Thể dụ dỗ, tiết ra lực lượng Mộc Hệ thuần tính và tinh khiết nhất của mình, cuồn cuộn hội tụ…tiến vào vị trí đang giao hợp của Lạc Nam với Á Hy Thần.
Trong khoảnh khắc năng lượng của Hỗn Độn Mộc Khí tiến vào, Phản Thiên Mộc và Phệ Thiên Mộc của hai người hưng phấn hò reo, Mộc Hệ Tiên Lực càng thêm tinh khiết, càng thêm mạnh mẽ…
Kim Nhi đánh giá tình huống thân thể của Lạc Nam với Á Hy Thần, ánh mắt lập lòe dị sắc, mở miệng lẩm bẩm:
“Không hổ là Thiên Hương Ngọc Thể, có Hỗn Độn Mộc Khí cung cấp năng lượng để phát triển, Phệ Thiên Mộc và Phản Thiên Mộc của công tử với Tinh Linh Nữ Vương thăng cấp rồi, sức mạnh của chúng đã vượt qua phạm trù Thiên Địa Dị Vật thường thấy, hiện tại khi chiến đấu dù vượt qua một đại cảnh giới cũng có thể Phản Chấn và Thôn Phệ!”
Á Hy Thần cũng cảm ứng được chiến lực của mình tiến bộ kinh khủng, đối với người nam nhân trên thân sinh ra cảm giác phục tùng, vòng eo không ngừng lắc lư lay động, phối hợp nhịp nhàng mỗi lần thúc vào của hắn.
“Tiểu Nam…hôn thiếp!” Á Hy Thần ghị đầu hắn xuống, chủ động dâng lên môi thơm.
Lạc Nam không chút chối từ há miệng ngậm lấy, vẫn kết hợp chặt chẽ cùng nàng hồi lâu, sau đó phóng thích...
“Hừ hừ hừ…” Á Hy Thần cảm thụ chưa từng có nhấn chìm nàng vào biển lớn mênh mông, đầu óc toàn bộ trống rỗng.
“Phu quân…ổn chưa?” Tô Nhan ở phía sau lưng ôm lấy tấm lưng trần của Lạc Nam, yêu kiều thủ thỉ vào tai hắn.
Âm thanh ôn nhu của nàng như một gáo nước dội vào Linh Hồn Lạc Nam, trước đó dục vọng được Thiên Hương Ngọc Thể làm diệu, ánh mắt xuất hiện một tia thanh tỉnh.
“Nhan nhi?”
Hắn trầm thấp mở miệng, sau đó ánh mắt co rụt lại khi nhìn thấy các vết răng đỏ, các dấu vết bầm tím trên thân thể trắng nõn như trăng rằm của nàng.
Lạc Nam toàn thân chấn động, sau đó cúi đầu nhìn xuống Á Hy Thần đang thở hổn hển nằm bên dưới.
“Ta…ta đã làm gì thế này?” Lạc Nam khàn khàn trong cổ họng, mặc kệ Dục Hỏa vẫn còn điên cuồng bên trong cơ thể, ánh mắt hắn rướm lệ, cảm giác tự trách cùng vô hạn thương tiếc bao phủ toàn bộ tâm linh.
Bàn tay run rẩy vươn ra đem thân thể mềm mại của Tô Nhan ôm vào trong ngực, các ngón tay nhẹ nhàng nâng niu xoa lên từng vết thương của nàng.
Tô Nhan lại bị hắn làm thành bộ dạng như vậy sao ?
“Ngoan, thiếp rất hạnh phúc!” Tô Nhan nhận ra áy náy của hắn, nàng dịu dàng ôm lấy nam nhân, vùi đầu vào lòng ngực hắn.
Lạc Nam không biết nói gì hơn, hắn chưa từng căm hận bản thân mình như vậy, chỉ có thể thương tiếc ôm lấy nàng, để nàng cảm nhận được hơi ấm và tình yêu của hắn.
Nhìn xuống Á Hy Thần, nàng cũng đang mỉm cười nhìn hắn, ánh mắt như muốn nói ta sẽ không trách chàng, chỉ bất quá vì quá mệt mỏi nên Á Hy Thần không thể mở miệng nữa rồi...
Lạc Nam nuốt nước miếng khô khóc, hắn hạ thấp người, một tay vòng xuống bế lấy Á Hy Thần.
Khoanh chân ngồi xuống, đặt hai nữ ngồi hai bên bắp đùi...hắn vòng tay siết chặt hai mảnh eo thon, để hai nữ tựa vào lòng ngực, dùng giọng điệu ôn nhu nhất có thể mở miệng :
“Có đau lắm không ?’’
Hai nữ nhoẻn miệng cười lắc đầu, nỗi đau thể xác có là gì so với hạnh phúc trong tâm hồn hai nàng lúc này ?
Lạc Nam gật đầu hôn lên trán hai nữ, hắn biết tình huống của mình nghiêm trọng đến mức nào, dâm tính của Dục Tình Yêu Hỏa quá mức dữ dội, nếu là nữ nhân bình thường mười người xông trận cũng không đủ hạ hỏa trong người hắn.
Cũng may Á Hy Thần sở hữu Thiên Hương Ngọc Thể, diệu dụng của nó quá mức tuyệt vời, trực tiếp thỏa mãn một nửa dục vọng trong người Lạc Nam, còn khiến hắn tỉnh táo trở lại.
“Còn muốn sao?” Tô Nhan thẹn thùng hỏi.
“Ực!’’ Lạc Nam nuốt một ngụm nước bọt, mặc dù Á Hy Thần đem dục hỏa của hắn giải tỏa hơn một nửa, cũng lấy lại tỉnh táo...nhưng ham muốn trong lòng vẫn còn rất thịnh.
“Thiếp…thiếp hết nổi rồi!” Á Hy Thần lấy lại chút sức rên rỉ, toàn thân nàng lúc này như bị xé thành từng mảnh, thật sự không thể hầu hạ hắn được nữa.
“Bảo bối, ta cũng không nỡ tiếp tục hành hạ nàng!” Lạc Nam vén mái tóc Á Hy Thần sang một bên, ngắm nhìn dung nhan tây phương tuyệt mỹ của nàng, đặt nhẹ một nụ hôn lên cái trán trơn bóng.
Cảm nhận được tình ý của hắn, Á Hy Thần thỏa mãn khép hờ mắt lại.
Lạc Nam đem nàng đặt nhẹ xuống thảm cỏ, lúc này mới quay sang ôm gọn Tô Nhan, hơi thở nóng rực nói :
“Vợ ngoan, để phu quân bù đắp cho nàng!”
“Ừm!” Tô Nhan ngoan ngoãn nỉ non một tiếng.
Xuân quang vô hạn...
…