Con Đường Bá Chủ (Dich)

Chương 583 - Chương 583 - Khoảnh Khắc

Chương 583 - Khoảnh khắc
Chương 583 - Khoảnh khắc

Đại sảnh trên đỉnh Băng Sơn nhất thời chỉ còn lại hai người, một nam một nữ.

“Ngươi đến nơi này làm gì? Đừng tưởng làm Bá Chủ muốn đến đâu thì đến!” Vương Y Vận nghiến răng nghiến lợi nhìn hắn, chuyện hôm nay khiến nàng cực kỳ mất mặt.

“Ta là Bá Chủ Việt Long, mỗi một tấc đất ở hành tinh này đều là của ta, muốn đi đâu cần hỏi ý nàng?” Lạc Nam cười tủm tỉm nói ra.

“Hắc!” Vương Y Vận cười lạnh khinh thường nói: “Thì ra Bá Chủ mạnh mẽ bá khí lại là một kẻ chỉ biết khi dễ tiểu nữ nhân yếu đuối như ta! Chuyện này nếu truyền ra ngoài, xem ra hình tượng của ngươi sẽ phải sụp đổ.”

“Haha!” Lạc Nam cười nhạt: “Ta chính là vô lý như vậy, cũng giống như từng có nữ nhân tự cho mình là đúng, tự ý mang ta đi khi đang chiến đấu vậy!”

Vương Y Vận nghe vậy lập tức nghiến răng nghiến lợi: “Lòng dạ ngươi hẹp hòi như vậy sao? chuyện xưa như vậy cũng còn nhớ đến?”

“Sao lại không nhớ? Đó là lần đầu chúng ta gặp nhau a!” Lạc Nam thản nhiên cười, nhún nhún vai.

Vương Y Vận toàn thân chấn động, ánh mắt có chút ngơ ngác nhìn lấy hắn, đôi môi đỏ mộng mấp máy nói không nên lời…

Đúng…đó là lần đầu hai người gặp nhau, nàng cũng không thể nào quên được…

Lạc Nam xoay người bước đến, tự tiện ngồi vào vị trí bảo tọa của Vương Y Vận, lười biếng ngã vào lưng ghế, một chân bắt chéo không giống ai, ngửi mùi hương thơm ngát mát lạnh còn lưu lại của nàng, một cảm giác thoải mái dâng trào trong lòng.

“Ngươi đi xuống!” Vương Y Vận sắc mặt có chút đỏ quát, bảo tọa đó nàng vừa đặt mông, lại là ngôi vị của Cảnh Chủ…từ trước đến giờ dù là Vương Ưng cũng không được phép ngồi.

“Không tiếp tục trêu nàng, lần này ta đến là muốn hỏi tội!” Lạc Nam âm thanh bất chợt nghiêm nghị, hết sức lạnh lùng.

“Chuyện gì? Hỏi tội gì?” Vương Y Vận trái tim giật thót, bị khí thế của hắn dọa sợ.

“Có người bẩm báo nói Thiên Sơn Tiên Cảnh thường có nữ nhân lén lút mắng chửi Bá Chủ như ta, nàng là Cảnh Chủ, không hỏi tội nàng thì hỏi tội ai?” Lạc Nam âm thanh càng thêm trầm thấp, ra vẻ nguy hiểm nói.

Phốc…

Vương Y Vận lại xém chút phun máu, bên trong ánh mắt xuất hiện lửa giận ngập trời, nghiến răng từng chữ: “Vương Ưng…tên khốn kiếp…”

Nàng băng tuyết thông minh, làm sao không hiểu chính tên đệ đệ kia bán đứng tỷ tỷ.

“Mau nói! Có thật không? Mắng lén Bá Chủ, kẻ này muốn gặp ta ở Sinh Tử Đài sao?” Lạc Nam ra vẻ hào hùng.

“Ngươi đi chết!” Vương Y Vận bị bộ dạng diễn kịch của tên này nãy giờ dọa sợ hết hồn, vừa thẹn vừa giận tiếp tục ném công kích về phía hắn.

“Ha hả, giỏi…không những bao che kẻ mắng lén Bá Chủ, còn dám ra tay diệt khẩu Bá Chủ, phải trọng phạt!” Lạc Nam nghiêm nghị nói, bàn tay vừa lật…

Vô tận Tiên Lực ầm ầm mà ra, đem công kích của Vương Y Vận đánh nát…

Sau đó Tốc Biến triển khai, trong ánh mắt kinh hoảng của nàng, đem vòng eo giai nhân ôm chặt, cuồn cuộn Long Lực lập tức tiến vào cơ thể yêu kiều, đem tu vi của Vương Y Vận phong ấn lại.

“Mau bỏ ra!”

Vương Y Vận bị hắn ôm lấy, nhất thời kịch liệt giãy dụa, đầu nhỏ lúc lắc, hai chân đạp mạnh như trẻ nhỏ làm nũng.

Lạc Nam cười tà, mặc kệ nàng giãy dụa…ôm lấy thân thể mềm mại của giai nhân trở về Bảo Tọa ngồi xuống.

“Xem bổn Bá Chủ trừng phạt!”

Hắn lật úp người nàng xuống đặt trên đùi mình, cảm giác bộ ngực bạo mãn ép sát vào hạ thân mà hít sâu một hơi khí lạnh, ánh mắt tà dị, bàn tay hướng về bộ mông đầy ắp thịt vỗ mạnh xuống…

BỐP…

Một tiếng vang vọng không gian, sóng thịt lăn tăn, xúc cảm đàn hồi căn tràn đến cực điểm truyền vào lòng bàn tay, Lạc Nam thỏa mãn hít sâu một ngụm

Vương Y Vận toàn thân cứng đờ, biểu cảm trên mặt cực kỳ đặc sắc, cảm giác tê dại xuất hiện trên bờ mông, gò má nàng đỏ bừng như táo chín…

Cảm giác tủi nhục xen lẫn kích thích trào dâng trong lòng, Vương Y Vận gào thét:

“Tên khốn kiếp, Bá Chủ khi dễ nữ nhân…!”

BỐP BỐP BỐP BỐP BỐP…

Từng bàn tay mạnh mẽ vỗ xuống, Lạc Nam không ngừng nghĩ đét liên tục vào mông của vị cảnh chủ cao quý, từ lần đầu gặp nàng hắn đã muốn làm vậy…

“Tên cầm thú, nam nhân thối đội lốt quân tử…”

Vương Y Vận mắng chửi liên tục, mỗi một lần đánh xuống nàng đều mắng một câu, sắc mặt bắt đầu nhỏ lệ…

BỐP BỐP BỐP BỐP…

Lạc Nam mặc kệ, bàn tay đánh đến tê dại, đến khi cảm giác được bờ mông mềm mại kia giường như săn lên một vòng, hắn mới thu tay, thở dồn dập nói:

“Còn dám chống đối nữa không?”

Không có âm thanh đáp lại, chỉ có âm thanh thở dốc của nữ nhân khe khẽ bên tai…

“Chỉ đánh mông còn chưa đủ, tội của nàng phải phạt nặng hơn!”

Trong ánh mắt trợn tròn của Vương Y Vận, hắn bá đạo nâng cằm nàng lên, sau đó cúi đầu áp xuống đôi môi nóng hổi tràn ngập dương khí, ngậm lấy bờ môi đỏ đang nhẹ run của nàng…

“Ưm…”

Vương Y Vận toàn thân vô lực run rẩy ưm lên một tiếng…xụi lơ ở trong lòng nam nhân, hàm răng ngọc ngà hé mở...

CHỤT CHỤT CHỤT…

Đầu lưỡi của nàng bị cướp đoạt, miệng của nam nhân đang ngậm lấy nó ôn nhu mút lấy…

Đầu óc Vương Y Vận trở nên trống rỗng, trái tim bị chinh phục triệt để, đôi cánh tay thon dài không biết từ lúc nào đã ôm lấy vòng eo săn chắc của nam nhân, tựa người vào lòng hắn, nhẹ ngẩng đầu phối hợp hắn hôn môi…

Thời gian và không gian như dừng lại ở giây phút này…

Bên dưới đỉnh Băng Sơn, một đám lão quái thu hồi Thần Thức, nhìn nhau cười đắc ý, sau đó tản đi…

Bọn hắn hiểu, lửa đã bén vào rơm, không thể dập tắt nữa rồi…

"Y Vận, khoảnh khắc này...ta không muốn cùng nàng bỏ lỡ" Lạc Nam thì thầm vào tai người ngọc.

Vương Y Vận khẽ run rẫy, ưng thuận gật đầu.



Chúc mọi người ngủ ngon :D
Bình Luận (0)
Comment