Con Đường Bá Chủ (Dich)

Chương 847 - Chương 847 - Vô Ảnh Như Nguyện

Chương 847 - Vô Ảnh như nguyện
Chương 847 - Vô Ảnh như nguyện

“Cái này cho nàng…”

Bồng Lai Tiên Đảo, Lạc Nam sau khi khôi phục đã lén la lén lút lẫn vào chỗ bế quan của Thiên Vô Ảnh, đem một chiếc nhẫn trữ vật nhét vào tay nàng.

“Đồ tốt cho thiếp?”

Thiên Vô Ảnh chớp chớp đôi mắt đẹp, quét một luồng thần thức vào trong Nhẫn…

Trong thoáng chốc, ánh mắt long lanh của nàng trừng lớn, hô hấp cũng có chút gấp gáp lên.

Mặc dù khái niệm giàu nghèo đối với Thiên Vô Ảnh khá mờ nhạt, nhưng nàng đủ nhận thức để biết chiếc Nhẫn này mang lại lợi ích cho mình lớn đến bao nhiêu.

Chỉ thấy lít nha lít nhít các hòn đá màu đen kịch ẩn chứa Ma Khí nồng đậm đến cực điểm, số lượng có thể chất thành một ngọn núi cao, chỉ quét thần thức sang đống đá này…nàng đã cảm giác được Ma Lực trong cơ thể mình vận chuyển một cách mãnh liệt.

Bên cạnh đó, các loại Công Pháp, Vũ Kỹ nhìn đến hoa cả mắt, mà phẩm cấp thấp nhất cũng là Vương Cấp Hạ Phẩm, cao cấp nhất đạt đến tận Vương Cấp Cực Phẩm.

Đối với một người đang thiếu thốn thủ đoạn chiến đấu ngoại trừ Tiên Ma Cửu Chuyển như Thiên Vô Ảnh, những thứ này chẳng khác nào buồn ngủ gặp chiếu manh a.

Phải biết bên trong Nhẫn chính là đồ tích lũy của Ma Linh Hoàng, gồm công pháp và vũ kỹ cao cấp nhất của Ma Linh Tộc, số lượng Ma Thạch thì không cần phải nói.

Ma Linh Tộc cực kỳ mạnh mẽ, công pháp và vũ kỹ của bọn hắn có thể đối kháng với Thần Tướng Vệ Hồn của Lạc Nam là đủ hiểu.

Với ánh mắt của Lạc Nam vẫn nhìn trúng đám đồ vật này, tin tưởng sẽ hỗ trợ cực tốt cho Thiên Vô Ảnh, sau khi lấy Ngụy Tôn Đan với pho tượng con Hổ ra, Lạc Nam đã lập tức đem nhẫn giao cho nàng.

Thiên Vô Ảnh mới đạt đến Ma Vương, lại có Tiên Ma Cửu Chuyển làm nền tảng, tu luyện đám công pháp với vũ kỹ của Ma Linh Tộc dễ như ăn cháo.

“Đám đá màu đen kia chính là Ma Thạch, nàng tuyệt đối phải giữ bí mật, đừng để các tỷ muội nhìn thấy!” Lạc Nam nghiêm túc căn dặn nói.

“Vâng!” Thiên Vô Ảnh ngoan ngoãn gật đầu, đem Chiếc Nhẫn đeo vào ngón tay, lại không thèm nhìn nó thêm một chút, thân thể thơm ngát nhảy vào lòng Lạc Nam, hai tay ôm cổ hắn u oán nói:

“Chừng nào mới ăn người ta?”

“Ực…”

Lạc Nam nuốt một ngụm nước bọt ngắm nàng từ trên xuống dưới.

Thiên Vô Ảnh hôm nay mặc một bộ váy dài màu xanh nhạt, cơ thể thơm ngát, đường cong uyển chuyển, làn da trắng muốt như tuyết, ngũ quan tinh xảo tuyệt luân, ánh mắt mơ màng trong suốt, bờ môi hồng nhuận phả từng làn hương thơm ngát.

Lạc Nam vừa mới khôi phục sau đại chiến, cơ thể đang tràn trề năng lượng, hô hấp nhất thời nóng rực lên.

“Hừ!”

Vì đang ngồi trên đùi hắn, Thiên Vô Ảnh lập tức cảm giác được thứ giữa hai chân nam nhân đang đỉnh lên bờ mông mình, nàng kiều hừ một tiếng không phục nói:

“Ỷ Vân đến trước thiếp thì cũng thôi, vì sao Tu Hoa sư tỷ, hai hồ ly tinh Thục Phi với Tu Quyên cũng đã được rồi…thiếp vẫn còn chưa được là sao?”

Lạc Nam nghe ra giọng điệu của mỹ nhân ghen tuông, lại điềm đạm đáng yêu…hắn cười cười nhéo cái mũi quỳnh của nàng:

“Vì ta nhìn nàng như trẻ nhỏ nên không nỡ ăn chứ sao?”

“Trẻ nhỏ?” Thiên Vô Ảnh sóng mắt lưu chuyển, bất chợt trườn xuống hạ thân Lạc Nam, kéo quần hắn xuống cười trêu nói:

“Trẻ nhỏ mà ăn chán chê tiểu huynh đệ của chàng?”

Nói xong không đợi Lạc Nam phản ứng, đôi môi chúm chím xinh đẹp đã hé mở nuốt vào thanh vũ khí cứng rắn kia một cách thành thục.

Đầu lưỡi nhẹ nhàng mơn trớn làm ướt át thân côn, hai cánh môi mân mê, liếm láp từng đường gân dữ tợn.

“Hít!”

Lạc Nam hít một ngụm khí lạnh, côn thịt càng trở nên bành trướng trong miệng giai nhân, ánh mắt mơ màng hưởng thụ nàng phục vụ.

Thiên Vô Ảnh mở to đôi mắt đẹp liếc lên nhìn biểu hiện của hắn, nhìn thấy nam nhân của mình hài lòng, nàng càng thêm ra sức, lão luyện vô cùng.

Hai người mặc dù chưa chính thức giao hoan, nhưng đối với thân thể của nhau cực kỳ quen thuộc, trước đây Thiên Vô Ảnh nhiều lần làm cách này để giải tỏa sinh lý của hắn.

Mà Lạc Nam cũng không phải dạng vừa, mọi ngóc ngách trên thân Thiên Vô Ảnh hắn đã nắm trong lòng bàn tay, thậm chí số lượng và vị trí nốt ruồi trên người nàng cũng nhớ một cách kỹ lưỡng.

Theo động tác của Thiên Vô Ảnh ngày càng mạnh mẽ, nhiệt độ không khí trong mật thất đã dần nóng lên.

U cốc giữa hai chân Thiên Vô Ảnh dần dần ướt đẫm, mà côn thịt của Lạc Nam đã cứng rắn đến cực hạn.

“Tiểu Nam, miệng của thiếp mỏi rồi!”

Thiên Vô Ảnh nhả ra côn thịt dính đầy nước miếng của mình, lả lướt nhìn hắn gợi tình nói.

“Để ta thưởng cho nàng!”

Lạc Nam gầm nhẹ một tiếng trong cổ họng, cúi người bế lấy Thiên Vô Ảnh ép lên trên giường.

Lạc Nam cảm thấy thân là một nam nhân, để nữ nhân yêu mến của mình chủ động cầu hoan là một sự sai lầm nghiêm trọng, hắn phải bù đắp cho nàng.

Lạc Nam ra sức đè ép lên cơ thể yêu kiều mềm mại của Thiên Vô Ảnh, bờ môi nóng rực tìm ngay đóa hoa hồng nhuận của nữ nhân hôn xuống.

Thiên Vô Ảnh ánh mắt mị lên, ngoan ngoãn tách ra hàm răng trắng ngọc để nam nhân chiếm lấy đầu lưỡi ướt át của mình.

Miệng hai người dính lấy nhau, Dị Hỏa bùng nổ…y phục cả hai nhanh chóng hóa thành hư vô.

“Mau, mau biến thiếp thành người đàn bà của chàng!” Thiên Vô Ảnh yêu kiều thở gấp.

“Nàng vẫn luôn là của ta!” Lạc Nam tuyên bố, quyết đoán xách thương lên ngựa.

Cũng không biết qua bao lâu, chỉ nghe Thiên Vô Ảnh hét lên một tiếng đầy mãn nguyện:

‘‘Sướng…thiếp yêu chàng !’’

Thiên Vô Ảnh thả lỏng toàn thân để cơn cao triều đánh tới, nước ấm đỉnh điểm của nàng cùng lúc trào dâng, đón lấy sinh mệnh của Lạc Nam hòa quyện vào chúng, tạo thành một hỗn hợp đầy mùi vị riêng biệt.

‘‘Ưm…ưm…ưm…’’

Thiên Vô Ảnh ngã lăn ra giường, bộ ngực phập phồng lên xuống, ánh mắt mê ly, bờ môi ướt át, đầu lưỡi nhả ra…

Lạc Nam đổ ập xuống ôm nàng vào ngực, côn thịt vẫn cắm chặt trong âm động, vuốt ve từng tấc da thịt của nàng…

Lạc Nam liếm láp da thịt nàng thủ thỉ nói: ‘‘Làm tiếp nhé bảo bối !’’

‘‘Ừm…’’ Thiên Vô Ảnh mím môi gật đầu.

Lạc Nam lật úp nàng xuống, một lần nữa ma sát dữ dội, làm đến tận vài lần…

‘‘Tha…tha cho thiếp !’’ Thiên Vô Ảnh mếu máu, cơn sướng vẫn còn chưa nguôi ngoai.

‘‘Nhưng ta còn chưa tận hứng a !’’ Lạc Nam cười khổ rút côn thịt ra ngoài, hắn phát hiện sau khi mình đột phá Ngọc Thể và Ngọc Tiên, nhu cầu càng gia tăng mãnh liệt.

‘‘Thiếp dùng miệng hầu hạ chàng !’’ Thiên Vô Ảnh yêu chiều nói.

Lạc Nam hôn lên trán nàng, hắn nghĩ nghĩ cười tà nói :

‘‘Hai vị lão bà, xem kịch hay đủ rồi thì mau ra hầu hạ phu quân !’’

Thiên Vô Ảnh giật mình nhìn dáo dát, rất nhanh nàng thở phào một hơi.

‘‘Hừ !’’

Chỉ thấy Quang Nhi với Hỏa Nhi đã trần như nhộng xuất hiện, hai kiện ngọc thể thành thục mẫn cảm phô bày trong không khí, ánh mắt quyến rũ nhìn Lạc Nam với Thiên Vô Ảnh.

Lạc Nam cười haha, tiến lên vòng tay ôm lấy hai nữ đè xuống giường.

Một màn đại chiến lại diễn ra, Thiên Vô Ảnh nhìn một hồi rốt cuộc chịu không nổi tiếp tục gia nhập chiến cuộc.

Nhất long tam phụng điên cuồng ái ân, Lạc Nam được một phen phóng túng…

Xuân sắc bao trùm cả mật thất chật chội…



Trưa mát mẻ như mọi người
Bình Luận (0)
Comment