Chương 913 - Giữa tinh không
Ở giữa tinh không vô tận, nơi chỉ có các ánh sao đang ngự trị, từng dãy ngân hà lướt qua, năm con Kim Cương Long Cốt khí phách ngang tàn đạp bước, kéo theo Cung Điện nguy nga tráng lệ…cảnh tượng tưởng chừng chỉ có trong cổ tích.
Điều đáng nói hơn, phía trên tầng thượng của Cung Điện lộng lẫy đó, có một đôi nam nữ đang yêu nhau.
Chỉ thấy nam anh tuấn tiêu sái, gương mặt góc cạnh cùng đôi mắt tà dị, thân thể cao thẳng đầy rắn rỏi, tạo một sức hút lạ kỳ cho người khác giới.
Mà người nữ lại như tiên tử bước ra từ trong tranh, dung nhan đoan trang đài các kết hợp với khí chất ôn nhu cơ trí, dáng người lã lướt đẫy đà, một đôi chân dài miên mang như tô điểm cho bờ mông vểnh cao của nàng, vòng eo như rắn nước không xương, đôi gò bông đào nở nang ép sát vào lồng ngực nam nhân.
Lạc Nam một tay ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn, một tay khác nhẹ nhàng vuốt mái tóc mượt mà như thác nước có màu hạt dẻ, miệng lại mân mê hai cánh môi đỏ thẳm của Địa Ngọc Huyền một cách thưởng thức.
Môi hai người âu yếm lấy nhau, hơi thở nóng rực của Lạc Nam hòa lẫn cùng hương thơm dịu mát trong miệng Địa Ngọc Huyền khiến hai người càng thêm nhiệt tình, cũng cảm thấy bấy nhiêu đó là chưa đủ.
Đầu lưỡi Lạc Nam nhanh chóng duỗi ra, nhẹ nhàng đảo quanh khóe môi của Địa Ngọc Huyền, tách qua hàm răng trắng ngọc tinh xảo, bắt lấy chiếc lưỡi đinh hương hồng hào của nàng.
“Ưm…” Địa Ngọc Huyền run lên thân thể, trái tim đập nhanh và mạnh đến mức người bên ngoài có thể nghe thấy, đầu lưỡi có chút rụt rè hiến dâng, để nam nhân tận tình nhấm nháp.
Lạc Nam quấn chặt lấy nó, đem hương tân ngọc dịch trong môi nàng toàn bộ mút lấy, động tác cánh tay càng thêm gan dạ.
Vòng tay ôm lấy eo thon chẳng biết từ bao giờ đã trượt xuống dưới thêm chút, mạnh bạo đặt lên một bên bờ mông đàn hồi của mỹ nhân, một tay khác vốn dĩ đang vuốt tóc nàng lại luồng về phía trước, tập kích vào bên trong áo yếm của giai nhân nắm lấy bầu sữa tròn lẳn căn tràn nhựa sống.
Hai tay cùng lúc nhẹ nhàng xoa nắn…
“Tiểu Nam…thiếp…”
Địa Ngọc Huyền xấu hổ rên một tiếng, chưa kịp hết lời đã tiếp tục bị hắn bắt lấy miệng thơm, nước miếng nóng hổi của nam nhân truyền sang cho nàng…
Địa Ngọc Huyền như gặp phải chất kích thích, ngoan ngoãn nuốt xuống, toàn thân mềm nhũn, chiếc lưỡi thơm ngọt cam chịu để hắn chiếm đoạt.
Làn da của nàng ngày càng đỏ thẳm, hô hấp trở nên dồn dập lên…bởi vì chẳng biết từ bao giờ, một thanh hung khí cắn rắn như thép của Lạc Nam đã đội lên, chạm vào bụng dưới của nàng.
Lạc Nam hai tay khám phá khắp cơ thể mỹ nhân, từ mông đến bắp đùi thon thả trơn trượt cho đến đôi chân dài miên mang, hắn đều vuốt ve thỏa thích…chỉ bất quá là cách một lớp y phục.
Cảm thấy tư thế đứng không quá thoải mái, ý niệm vừa động…một chiếc giường nệm trắng muốt đã xuất hiện trên tầng thượng Cung Điện.
Lạc Nam tách khỏi đôi môi bị gặm nhắm đến mức sưng đỏ của nàng, cúi xuống bế lấy Địa Ngọc Huyền theo kiểu công chúa, ôm nàng đè lên giường nệm.
“Tiểu Nam…nơi này, thiếp ngại…chúng ta vào trong được không?”
Địa Ngọc Huyền ánh mắt ngập nước mê ly, nàng nhìn thấy xung quang là biển sao lấp lánh, vô tận tinh không…trong lòng xấu hổ muốn chết.
“Ngoan…” Lạc Nam cúi đầu hôn lên vầng trán như trăng của nàng, nhìn quang cảnh xung quanh cười tà thủ thỉ:
“Lần đầu của chúng ta làm ở giữa hư không, có Ngũ Long Đế Cung kéo lấy di chuyển, sẽ là một kỷ niệm khó quên và ấn tượng nhất đối với cả ta và nàng…”
Địa Ngọc Huyền nghe hắn nói mà nhịp tim đập lên thình thịch.
Xác thật, xung quanh là biển sao mênh mông, dãy ngân hà vĩ ngạn, ái ân trên Đế Cấp Pháp Bảo khang trang cao quý.
Quả thật là viễn cảnh trong mơ của vô số nữ nhân, sợ rằng đời này dù mất trí cũng không thể nào quên được.
Quá mức lãng mạn…
Bản thân cũng khá bạo dạn, Địa Ngọc Huyền hai tay vòng lấy cổ hắn gật đầu, trong trẻo thủ thỉ:
“Thiếp tùy chàng, bất quá phải chắc chắn không có kẻ nào nhìn thấy…”
Hiển nhiên Địa Ngọc Huyền sợ hai người đang ân ái thì có tu sĩ vô tình đi ngang qua, nghĩ đến việc thân thể của mình bị nam nhân khác nhìn thấy, trong lòng vô cùng kinh tởm.
“Yên tâm…bảo bối của ta chỉ có ta được phép nhìn!” Lạc Nam mỉm cười, hắn làm sao có thể để thân thể nữ nhân mình cho kẻ khác xem chứ? Dù là vô tình cũng không được.
Nghĩ đến đây, Lạc Nam ra hiệu Ngũ Long Đế Cung tỏa ra khí thế mạnh mẽ lan tỏa ra bốn phương tám hưởng, chỉ cần có kẻ đến gần hắn sẽ lập tức cảm ứng được.
Không tiếp tục chần chờ, một lần nữa hắn đã đè ép lên thân thể ôn nhuận của mỹ nhân…
Địa Ngọc Huyền cũng yên tâm, thân thể thả lỏng, hai mắt khép hờ mặt hắn muốn làm gì thì làm.
Lạc Nam lại đặt lên đôi môi anh đào một nụ hôn thật sâu, sau đó mới nhẹ nhàng tách ra, đầu lưỡi liếm láp xuống cái cổ ngọc ngà của nàng, mân mê vành tai, mút nhẹ xương quai xanh tinh xảo.
Mỗi khi môi và lưỡi hắn lướt đến đâu, làn da của Địa Ngọc Huyền đỏ hồng đến đấy, miệng phát ra những tiếng rên nhè nhẹ.
“Y phục vướng víu quá, ta giúp nàng cởi chúng nhé!”
Địa Ngọc Huyền hít sâu một hơi bẽn lẽn gật đầu, nhịp tim đập mạnh hồi hộp.
Nào ngờ Dị Hỏa bùng lên, toàn bộ thân thể trần truồng của nàng đã bại lộ ra ngoài không khí.
“A” Địa Ngọc Huyền kinh hô một tiếng, hai tay theo bản năng che lấy hai nơi nhạy cảm.
Nàng tưởng rằng Lạc Nam sẽ từ từ cởi ra, nào ngờ hắn lại càng trực tiếp như vậy khiến nàng xấu hổ nhắm tịt cả mắt lại.
Ánh mắt của Lạc Nam trở nên nóng rực, trầm thấp nói:
“Cho ta xem nào, nàng đẹp quá…”
Hắn nhẹ nắm lấy cánh tay đang che ngang hai bầu ngực căn tròn của nàng kéo ra…
“Ồ…” Lạc Nam kinh ngạc ồ một tiếng.
Chỉ thấy chúng nó nẩy nở vượt qua dự kiến, săn chắc đàn hồi, trắng nõn nà trơn bóng, hai hạt anh đào hồng phấn tô điểm ở đỉnh cao, quần tròn xung quanh cũng dễ thương vô cùng, không có chỗ nào không đẹp.
Nhưng khiến Lạc Nam bất ngờ chính là bên trên gò ngực trái của nàng, hay nói đúng hơn là ngay tại vị trí trái tim có xăm một vài chữ nhỏ hết sức quyến rũ…
“Hồ Ngọc Hoa?” Lạc Nam lẩm bẩm ba chữ được xăm này, nhìn Địa Ngọc Huyền ôn nhu hỏi:
“Người này chắc hẳn có ý nghĩa rất lớn đối với nàng?”
“Là tên mẫu thân của thiếp…” Địa Ngọc Huyền ôn nhu mở mắt nhìn hắn nói:
“Thiếp muốn mẫu thân luôn tồn tại trong tim mình nên đã tự ý xăm lên đó, cũng để người xem qua rể quý của chính mình!”
Lạc Nam trong lòng thương yêu càng đậm.
Địa Ngọc Huyền mất đi mẫu thân từ nhỏ, là Địa Mạnh Hùng gà trống nuôi con đem nàng nuôi lớn.
Theo lời của các trưởng lão Địa Tiên Môn, sự cơ trí và thông tuệ của Địa Ngọc Huyền là được thừa hưởng từ mẹ, phụ thân Địa Mạnh Hùng chất phát phóng khoáng không giống tính cách của nàng.
“Nhạc mẫu đại nhân yên tâm, đời này tiểu tế sẽ yêu thương Ngọc Huyền, không để nàng chịu bất kỳ ủy khuất nào!”
Lạc Nam nhìn tên của nhạc mẫu nói một câu, cúi thấp đầu…đem một bên bầu sữa của Địa Ngọc Huyền ngậm vào trong miệng.
“Ưm…tiểu Nam của thiếp, yêu chàng chết mất…”
Địa Ngọc Huyền động tình mấp máy môi, cảm giác đầu nhũ hoa của mình bị hắn đùa nghịch trong miệng, nàng vừa tê dại vừa lúng túng vì không biết làm sao, chỉ có thể ôm lấy nam nhân như muốn hòa tan hắn vào lòng mình.
Bởi vì lần đầu cùng nam nhân ái ân, Địa Ngọc Huyền không hề có kinh nghiệm.
Lạc Nam cũng không để nữ nhân của mình lúng túng, hắn mỉm cười từng bước dẫn dắt và hướng dẫn nàng.
Địa Ngọc Huyền hơi giật mình, hít sâu một hơi cuối cùng cũng có can đảm nắm lấy thân côn, trong lòng nàng khó tin suy nghĩ:
“Của chàng ấy lớn quá, thật sự có thể tiến vào nơi đó của mình sao?”
“Yêu thiếp đi chàng, thiếp yêu chàng lắm…” Địa Ngọc Huyền ánh mắt mang theo vẻ chờ mong.
“Nàng yêu ta từ khi nào?” Lạc Nam hạ thấp người hôn hít má nàng hỏi.
Địa Ngọc Huyền ánh mắt mê ly, nàng cố gắng suy nghĩ nhưng không có câu trả lời…
Chẳng biết từ bao giờ, hình bóng của nam nhân này đã đi vào tâm trí của nàng không sao thoát đi được, trước đây nàng có hảo cảm với hắn, tò mò về hắn, nhưng theo thời gian dần trôi…tình cảm ngày càng lớn, mỗi hành động của hắn, mỗi trận chiến của hắn, cách đối nhân xử thế của hắn thật sự khiến nàng mê say.
Với thực lực của hắn đã là thần đối với Địa Tiên Môn, lẽ ra phải dùng một tư thái cao cao tại thượng của kẻ bề trên nhìn xuống mới đúng.
Nhưng mà…hắn lại khiêm nhường lễ độ, thành tâm chân thành tôn trọng với phụ thân của nàng, với mỗi một vị trưởng bối của nàng.
Sau lần trở về này, Địa Ngọc Huyền đã thật sâu trầm luân…không giữ lại chút nào chủ động bày tỏ tình cảm với hắn.
“Thiếp không biết đã yêu chàng từ khi nào, thiếp chỉ biết bây giờ, sau này và mãi mãi…tình cảm của thiếp sẽ ngày một lớn hơn, chỉ thuộc về một mình chàng!” Địa Ngọc Huyền mím môi nói.
Lạc Nam hôn sâu lên môi nàng, quấn chặt lấy đầu lưỡi của mỹ nhân, truyền âm nói:
“Từ cái lúc đau lòng khi thấy nàng trọng thương sau khi đám Địa Tôn Giới công Đảo! ta biết mình có tình cảm với nàng!”
Địa Ngọc Huyền trong lòng như được nếm mật, điên cuồng hôn Lạc Nam, gấp gáp truyền âm:
“Vào đi chàng, vào trong thiếp…hòa hợp cùng thiếp!”
ÓT…
Theo một cú thúc hông toàn lực của Lạc Nam, côn thịt hung bạo xé tan màn mỏng, xuyên qua tầng tầng lớp lớp thịt mềm, chạm đến tận đỉnh hoa tâm.
“Hức…” Địa Ngọc Huyền nấc lên một tiếng, nước mắt nơi khóe mi cùng máu đào đỏ thẳm giữa hai chân cùng lúc chảy ra…
Hai người đã gắn kết cùng một chỗ, côn thịt to lớn như kỳ tích lắp đầy được đóa hoa hồng chật chội…
Cảm giác hàng loạt sự mỹ diệu vây quanh thân côn, Lạc Nam trầm giọng hỏi: “Đau không nàng?”
“Không, thiếp hạnh phúc lắm…nhấp đi chàng, mặc kệ thiếp!” Địa Ngọc Huyền hơi thở có chút đứt quảng, nàng cảm giác được côn thịt giật giật, biết nó đang nín nhịn cực kỳ khó chịu.
Lạc Nam không vội, hắn hôn Địa Ngọc Huyền, mân mê bầu sữa của nàng, vuốt ve toàn thân nàng, vuốt ve đôi chân dài miên mang của nàng từ gót đến đùi, để cơn đau của Địa Ngọc Huyền lắng xuống.
Lát sau, nhìn thấy chân mày của nàng đã giãn ra, vùng hông mới bắt đầu nhấp một cách chậm rãi…
Tinh không làm giường và chăn, đôi nam nữ tận tình hoà quyện.
Hai người ôm siết lấy nhau tận hưởng khoái cảm, ngã lưng xuống giường nệm…
Không biết qua bao lâu sau...
“Tha cho thiếp…” Địa Ngọc Huyền gương mặt tuyệt mỹ mếu máu hết sức đáng yêu.
“Một lần nữa nha nàng!” Lạc Nam tham lam nói.
“Thiếp như vũng bùn rồi!” Địa Ngọc Huyền lắc đầu như trống bõi, ánh mắt bất chợt sáng lên:
“Chàng rút ra đi!”
Lạc Nam nghe lời nàng, lật đật rút ra mặc dù còn luyến tiếc.
Lạc Nam thương tiếc vuốt ve âu yếm lấy nàng, Niết Bàn Linh Thủy chảy ra xoa diệu lấy.
“Ưm…đa tạ phu quân thương xót!” Địa Ngọc Huyền yêu kiều nói một câu, quỳ gối xuống giữa hai chân Lạc Nam.
“Tiểu Huyền…” Lạc Nam trong lòng rung lên.
“Chàng hôn của thiếp được, thiếp cũng hôn của chàng được mà…” Địa Ngọc Huyền vén tóc lên, bờ môi hé mở.
Giữa vô tận tinh không, bên trên Ngũ Long Đế Cung cao quý, một nam nhân khép hờ hai mắt, tận hưởng cuộc sống không thua đế hoàng.
…
Chúc mọi người ngủ ngon, giữ gìn sức khỏe chung tay đẩy lùi đại dịch <3
...