Con Đường Làm Quan Của Phu Quân Ăn Chơi Trác Táng

Chương 102

Sáng sớm hôm sau, các đại thần đã đến bên ngoài đại điện từ sớm, chờ đợi mở cửa vào triều bái phỏng.

Bầu không khí so với mấy ngày trước đột nhiên chuyển hướng, Nguyên tướng đứng ở một bên, trên mặt không còn chút nào thong dong, thần sắc ngưng trọng, dưới bọng mắt thâm quầng, vừa nhìn là biết đêm qua không ngủ ngon.

Lần này đổi lại là Dương tướng chủ động đến bắt chuyện với hắn: "Ồ, Nguyên tướng đây là làm sao vậy, hôm qua không ngủ ngon sao? Trên đời này còn có chuyện khiến Nguyên tướng mất ngủ à?"

Nguyên Minh An sao có thể không nhìn ra sự chế nhạo của hắn, quay đầu đi, không muốn để ý đến hắn.

Dương tướng lại không buông tha, tiến lại gần nhỏ giọng nói: "Nghe nói Tạ gia công tử hôm qua đã đến Đông Đô, Hứa chỉ huy đi đón người, ở Nam Thành còn gặp phải thích khách." Lắc đầu tặc lưỡi: "Cũng không biết ai to gan như vậy, đây không phải là công khai kháng chỉ, không coi Bệ hạ và Thái tử ra gì sao."

Sắc mặt Nguyên Minh An càng lúc càng khó coi: "Dương tướng mấy ngày trước chẳng phải mới bị bệnh nặng sao, sao vậy, chẳng nhẽ ăn được tiên dược, đột nhiên tinh thần phấn chấn thế?"

Hai bên thái dương Nguyên Minh An giật giật, dứt khoát bước sang bên cạnh mấy bước, lười để ý đến hắn nữa.

Ôn đại nhân cũng ở trong hàng ngũ, âm thầm nhìn về phía Nguyên tướng và Dương tướng, trong lòng thấp thỏm không yên.

Trong triều gần đây sóng ngầm mãnh liệt, người làm quan trong triều, ai mà không biết.

Ông ta vào kinh làm quan, điều kiêng kỵ nhất là đứng về phe nào, trước kia bất kể là người của Nguyên tướng hay người của Bùi Nguyên Khâu, mấy lần đến cửa có ý lôi kéo, hắn đều không mở lời.

Có lẽ cũng là vì điểm này, hắn mới có thể làm việc một cách quang minh lỗi lạc.

Hôm trước đột nhiên truyền đến tin tức Phượng Thành tạo phản, Tạ gia bị liên lụy, phạm phải tội chết.

Tạ gia tam công tử là con rể Ôn gia, Tạ gia vừa xảy ra chuyện, Cảo Tiên tất nhiên sẽ bị liên lụy, thân là đại bá, ông ta sao có thể khoanh tay đứng nhìn, cho dù có phải hy sinh cả bản thân, cũng phải nghĩ mọi cách bảo vệ nàng.

Trằn trọc cả đêm không ngủ ngon.

Đến buổi lâm triều hôm sau, nghe Nguyên tướng bọn họ tâu với Bệ hạ xong tội chứng của Tạ gia, càng thêm lo lắng đến toát mồ hôi hột.

Nhưng lẽ ra, Tạ gia phạm phải tội lớn như vậy, đáng lý phải bị tru di cửu tộc, Hoàng thượng lại không lập tức hạ chỉ, mà phái người đi đón Tạ gia tam công tử.

Lần này, hắn đột nhiên không đoán được hướng gió nữa.

Đêm qua lại nghe được tin tức do mưu sĩ trong phủ dò la được, nói Tạ công tử đã đến Đông Đô, cùng Tĩnh vương yết kiến Thánh thượng, tảng đá trong lòng lập tức rơi xuống đất.

Cái gọi là  tốt khoe xáu che, nhà bình thường còn đóng cửa tự giải quyết, huống chi là Thái tử, trữ quân của một nước, liên quan đến tương lai của Đại Phong.

Đang phỏng đoán, cửa đại điện mở ra.

Các đại thần triều bái xong, im lặng như tờ, Hoàng thượng ra hiệu bằng mắt với Lưu Côn, Lưu Côn tuyên đọc một đạo thánh chỉ.

Thái tử thất đức, tà ác phóng đãng, xa lánh người ngay thẳng, trái với luân thường đạo lý, tội lỗi gây ra khiến triều đình thất vọng, muôn dân than oán, đã cảnh cáo nhiều lần nhưng vẫn không chịu sửa đổi, trẫm rất đau lòng, hổ thẹn với tổ tiên, hổ thẹn với muôn dân, vì vậy phế bỏ ngôi vị Thái tử của hắn, mong hắn có thể sám hối, ăn năn hối cải.

Thánh chỉ như một tiếng sấm, lập tức nổ tung.

Trong triều đình, phe cánh của Nguyên tướng, người ủng hộ Thái tử chiếm một nửa, lúc này ai nấy đều mặt mày xám xịt.

Ôn đại nhân đứng ở cuối hàng, thở phào nhẹ nhõm, vừa tan triều, lập tức gọi đại công tử, trở về phủ.

Đại phu nhân đang đóng cửa nói chuyện với Ôn Tố Ngưng.

Đêm qua Ôn Tố Ngưng trở về, không đem chuyện mình gặp Ôn Thù Sắc nói cho Ôn đại nhân, sáng nay thực sự nhịn không được, sợ người ta đột nhiên tìm đến cửa, khó ứng phó, liền đến phòng đại phu nhân, đem tình hình hôm qua gặp Ôn Thù Sắc nói cho đại phu nhân.

Đại phu nhân sững người, sắc mặt lập tức thay đổi: "Sao nó lại đến đây?"

Ôn Tố Ngưng nhíu mày: "Cùng Tạ gia tam công tử."

Đại phu nhân sợ đến mức đứng bật dậy khỏi ghế: "Ta đã nói mấy ngày nay mí mắt giật giật, quả nhiên không có chuyện gì tốt, con nói nó lúc này đến Đông Đô làm gì? Tạ gia xảy ra chuyện lớn như vậy…" Thần sắc dừng lại, kinh hãi nói: "Nó sẽ không phải là đến tìm phụ thân con, cầu xin cho Tạ gia đấy chứ, trời ơi, phụ thân con mới đến Đông Đô bao lâu, m.ô.n.g còn chưa nóng chỗ đã bị người ta nhắm đến rồi, không được… Ta đi nói với người gác cổng, nhất định không thể để nó gặp phụ thân con…"

Tạ gia thật sự xảy ra chuyện, vậy Tạ tam công tử và Ôn Thù Sắc chính là tội phạm bỏ trốn, giờ hai người đến Đông Đô, nhất định là đã biết trước tai họa sắp ập đến, tám chín phần mười là đến Đông Đô tìm kiếm sự che chở.

Thật không thể tưởng tượng nổi.

Năm đó lão phu nhân bất chấp đại phu nhân sống c.h.ế.t thế nào, cứ nhất quyết gả cháu gái ruột của mình cho Tạ gia, giờ Tạ gia gặp rắc rối, thì tự mình chịu trách nhiệm đi.

Âm thầm may mắn, may mà không dính líu gì đến Tạ gia.

"Lát nữa con đi hỏi thăm xem, nó ở đâu, âm thầm cho người theo dõi, chỉ cần nó đến, lập tức chặn lại…"

Lời còn chưa nói hết, nghe thấy tiếng bước chân bên ngoài, biết là Ôn đại nhân đã về, vội im bặt.

Ôn đại nhân đẩy cửa bước vào, vốn định hỏi đại phu nhân sao ban ngày ban mặt lại đóng cửa, vào phòng thấy Ôn Tố Ngưng cũng ở đó, cho là hai mẹ con tâm sự, cũng không để ý, trên mặt còn mang theo vài phần vui mừng, khó có khi chủ động nói chuyện triều đình với đại phu nhân: "Tạ gia không sao rồi."

Đại phu nhân sững sờ.

Ôn đại nhân lại nói: "Thái tử bị phế, Tạ gia đã được rửa sạch oan khuất."

Đại phu nhân và Ôn Tố Ngưng đều sững sờ, một lúc lâu sau mới hoàn hồn, đại phu nhân nhỏ giọng hỏi: "Chuyện gì vậy, sao Thái tử lại bị phế, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?"

Ôn đại nhân không trả lời, quay đầu nói với đại công tử vừa đi vào: "Con chạy một chuyến đến Phượng Thành, về xem lão phu nhân thế nào."

Phượng Thành vừa loạn, lão phu nhân chắc hẳn đã bị kinh hãi, nhân tiện nói chuyện với nhị gia, sớm chuyển đến Đông Đô.

Chưa đợi đại công tử đáp lời, đại phu nhân lập tức ngăn cản: "Lúc này, con để lão đại một mình quay về, là không muốn nó sống nữa sao?"

Câu này đúng là đã nhắc nhở Ôn đại nhân, Thái tử bị phế, giờ Tĩnh vương lại đang ở trong triều, một tên thị lang như mình còn có thể nhìn ra manh mối, huống chi là Thái tử.

Ôn đại nhân có thể từ huyện lệnh Phượng Thành, làm đến Công bộ thị lang Đông Đô, không chỉ là do may mắn.

Lập tức thần sắc nghiêm nghị, vội vàng nói với đại công tử: "Con mau phái người đáng tin cậy đưa tin cho Phượng Thành, nói tình hình Đông Đô cho nhị gia, để hắn dẫn lão phu nhân sớm rời khỏi Phượng Thành, nhớ tránh đường Nam Thành, đi về phía Giang Lăng…"

Bình Luận (0)
Comment