Con Đường Làm Quan Của Phu Quân Ăn Chơi Trác Táng

Chương 120

Tạ Thiệu tan ca, liền cùng Hứa Tuân ở lại thao trường, trời tối hai người mới xuống ngựa, người đầy mồ hôi, sảng khoái vô cùng.

Hứa Tuân đưa cây trường thương trong tay cho thị vệ bên cạnh, nhìn Tạ Thiệu, ánh mắt tán thưởng: "Không ngờ, tam công tử da thịt trắng nõn, lại không phải đồ vô dụng."

"Hứa chỉ huy quá khen, ngày thường ta thích săn bắn, cũng có luyện tập."

Hứa Tuân có chút chưa thỏa mãn: "Hôm nay tới đây thôi, ngày mai chúng ta lại tiếp." Đi ra ngoài, thấy chàng dường như không có ý định ra khỏi quân doanh, quay đầu hỏi: "Sao vậy, tam công tử hôm nay còn ở lại quân doanh?"

Tạ Thiệu gật đầu: "Hứa chỉ huy đi trước đi."

Hứa Tuân cũng không thấy có gì không ổn, với tư cách người từng trải khuyên nhủ: "Tuy rằng mới tới nên ở chung với mọi người nhiều hơn là tốt, nhưng cũng đừng chọc giận tam nương tử."

Phụ nữ một khi nổi giận, không phải nói đạo lý là có thể giải quyết được.

"Được."

Tiễn Hứa chỉ huy đi rồi, trở về chỗ ở, quân doanh người đông đất chật, binh lính bình thường đều chen chúc ngủ trên giường lớn.

Vì là đô úy hầu, nên mới có một căn phòng riêng.

Tắm rửa xong, cũng không có việc gì làm, nằm trên giường, vừa nhắm mắt, trước mắt liền hiện lên gương mặt nhỏ nhắn của nương tử, "Lang quân…"

Giật mình tỉnh dậy, khó khăn lắm mới đẩy người và giọng nói vô tâm vô phế kia ra khỏi đầu, ép buộc bản thân đi vào giấc ngủ.

Nhưng ngủ rồi, vẫn thấy gương mặt nhỏ nhắn của nương tử, ban đầu còn cười rạng rỡ với chàng, lấy khăn tay ra lau mồ hôi cho chàng dịu dàng: "Lang quân, có mệt không?"

Trong nháy mắt, chỉ thấy gương mặt kia đột nhiên thay đổi, lạnh lùng nhìn chàng: "Ngươi đừng mơ tưởng nữa, ta không thích ngươi chút nào…"

Giấc mơ liên quan tới hiện thực, nỗi sợ hãi và đau đớn trong lòng đồng loạt ập tới, chàng bừng tỉnh.

Mở mắt ra, bên ngoài ánh trăng đang sáng, chỉ mới ngủ một lát.

Bóp trán, vạn vạn không ngờ đời này mình lại rơi vào tay một tiểu nương tử, hơn nữa còn là tiểu nương tử lòng dạ ác độc, ngoài đời chọc tức người ta thì thôi, trong mơ cũng không buông tha chàng.

Nhưng ai bảo chàng động lòng với người ta chứ, ngoài bản thân đau lòng khó chịu, chàng có thể làm gì nàng được.

Không chọc nổi, trốn còn không được sao? Ai ngờ dù có trốn tới chân trời góc biển, nàng vẫn có thể chui vào giấc mơ của chàng để phá tâm.

Đứng dậy rót một ly trà, nâng lên uống cạn, sự bực bội trong lòng còn chưa kịp lắng xuống, Mẫn Chương đã trở về.



Ôn Thù Sắc nói xong những lời đó với Mẫn Chương, cũng không chờ người nữa.

Ban ngày hôm nay không ăn uống gì nhiều, thấy ánh trăng đêm nay đẹp, bảo Thanh cô cô bê một cái bàn gỗ nhỏ ra sân, bày rượu và thức ăn lên, vừa ngắm trăng, vừa ăn uống thoải mái.

Đang lúc thoải mái, liền thấy dưới ánh đèn lồng mờ ảo ở hành lang đối diện, có một bóng người đi tới.

Tạ Thiệu đối diện đương nhiên cũng nhìn thấy nàng.

Nghe Mẫn Chương nói xong những lời kia, vốn tưởng rằng nàng đang làm ầm ĩ, trong lòng còn hơi hồi hộp, ít nhất sự biến mất của chàng, cũng khiến nàng bận tâm phần nào.

Ai ngờ tới sân, lại thấy cảnh tượng như vậy.

Đêm trăng thanh gió mát, vừa ngắm trăng vừa nhâm nhi một chén rượu, chẳng phải là cuộc sống thần tiên sao?

Nàng tiêu d.a.o tự tại, chỉ có mình chàng khó chịu.

Ánh mắt Ôn Thù Sắc vẫn luôn nhìn chàng, thấy người đối diện dường như nhận ra ánh mắt của nàng, đang đi bỗng nhiên dừng bước, không nhúc nhích, không chỉ vậy, sau một lúc, lại quay người bỏ đi.

Chàng có ý gì vậy?

Ôn Thù Sắc ngạc nhiên, là cố tình lướt qua trước mặt nàng, rồi biến mất, để nói với nàng rằng chàng đã về?

Chàng có mệt không, có khó chịu không.

Ăn uống no say, lang quân bỏ nhà ra đi cũng đã trở về, lại ngẩng đầu nhìn trăng sáng trên trời, đột nhiên thấy sáng tỏ hẳn lên.

Dù chỉ lướt qua trước mặt nàng một cái, dù sao cũng đã trở về, chàng đã đưa bậc thang xuống, chàng có thể thuận thế bước xuống, nàng cũng không cần truy cứu nữa.

Rượu hôm nay là Văn thúc ở Mịch Tiên lâu đưa tới, uống vào ngọt ngào thơm mát, không kém gì rượu của Túy Hương lâu. Biết chàng thích rượu, xách nửa bình rượu còn lại, đứng dậy đưa cho chàng, tìm được căn phòng sáng đèn, giơ tay gõ hai cái: "Lang quân đã ngủ chưa?"

Mãi không thấy phản ứng, nhưng dưới ánh đèn lại thấy có bóng người di chuyển.

"Cốc cốc" – gõ thêm hai tiếng – "Lang quân…"

Gõ tới tiếng thứ ba, cửa mới từ từ mở ra, lang quân đứng ở cửa, vẫn là gương mặt lạnh lùng xa cách kia.

Thật sự không cần phải như vậy, "Lang quân."

Giống như mọi khi, đưa tay ra kéo tay áo chàng, nhưng tay vừa đưa tới, chàng đã lặng lẽ tránh tay áo đi, giọng điệu lạnh nhạt: "Trời đã tối rồi, Ôn thị xin mời về cho."

Chưa kịp để Ôn Thù Sắc phản ứng, cánh cửa vừa mới mở ra, lại một lần nữa đóng sầm trước mặt nàng.

Ôn Thù Sắc nhìn chằm chằm cánh cửa cách chóp mũi không tới năm ngón tay, ngẩn người một lúc, một cơn tức giận xông thẳng lên đầu.

Tục ngữ nói rất đúng, người đáng thương ắt có chỗ đáng hận.

Nàng mặc kệ chàng.

Quay người bỏ đi, đi được vài bước, cơn tức trong lòng vẫn không nuốt trôi, nếu cứ thế này mà về, chắc chắn lại mất ngủ, nàng chưa bao giờ là người thù dai.

Lập tức quay người lại, cửa đóng rồi không sao, chẳng phải còn mấy cái cửa sổ bên cạnh sao?

Đi tới cửa sổ có bóng người phản chiếu, dồn hết sức đẩy, muốn cạy cửa sổ ra một khe hở.
Bình Luận (0)
Comment